Kể từ sau buổi phỏng vấn tối hôm đó, tôi chưa từng đặt chân đến đường Vô Đăng một lần nào nữa. Cũng không biết vì sao, chỉ cần ý nghĩ khám phá nơi đó nảy ra trong đầu, một nỗi sợ hãi vô cớ liền ập đến.
Theo lý thuyết, tôi đã từng livestream 6 lần. Lẽ ra sự gan dạ và tâm trí tôi đã sớm tôi luyện cứng như thép, vậy mà chẳng hiểu sao, tôi lại trở nên nhút nhát như chuột sợ mèo. Cứ nghĩ đến những gì đã xảy ra tối hôm đó, lòng tôi lại bất an khôn tả. Nỗi sợ mà Âm Gian Tú Tràng mang lại đã ăn sâu vào tận đáy lòng tôi ngay từ buổi phỏng vấn đầu tiên.
Sự quỷ dị và nỗi sợ hãi không rõ nguyên cớ này khiến tôi không dám nảy sinh bất kỳ suy nghĩ chống đối nào. Sức mạnh của họ đã vượt quá tầm hiểu biết của tôi, và khó lòng giải quyết chỉ bằng vài Đạo thuật hay lá bùa thông thường.
"Cao Kiện, sao sắc mặt em tự dưng tệ đi thế?" Anh Lưu mù nhận thấy sự khác lạ của tôi, đặt ly rượu xuống. "Có phải em đã nghe quá nhiều bí mật nên cảm thấy áp lực?"
Tôi lắc đầu, cũng không nói ra những suy nghĩ đang ẩn giấu trong tâm trí mình cho anh Lưu biết. Âm Gian Tú Tràng là bí mật lớn nhất của tôi, tôi phải chôn chặt nó sâu trong lòng.
"Em làm sao vậy? Mặt mày tái mét, trên trán còn như có mây đen vần vũ. Anh hiếm khi thấy em lộ ra vẻ mặt này đấy?" Anh Lưu có chút lo lắng.
Tôi uống cạn ly rượu, nhìn cái ly rỗng. "Rượu cạn rồi thì có thể chưng cất mẻ mới, nhưng người đã đi thì vĩnh viễn không thể tìm về. Anh Lưu, về Cầm Long thuật, chúng ta cần thảo luận kỹ hơn. Bây giờ anh có thể cho em biết trên tờ giấy vừa rồi còn những món đồ nào đáng để đổi lấy không?"
Anh Lưu mù ngạc nhiên trước sự thay đổi chủ đề nhanh chóng của tôi, trầm tư một lát sau mới lên tiếng: "Trên mảnh giấy của em, ngoài Cầm Long thuật và Kim Tằm Cổ huyền thoại ra, còn vài vật phẩm khác khá hữu dụng. Ví dụ như thẻ Phúc Lộc một ngày, một loại thẻ cầu may rất thích hợp cho những người kém may mắn, đặc biệt là người như em, mỗi lần đi xem bói đều rút phải quẻ xấu."
"Anh Lưu, anh không cần nói cụ thể từng món đâu, cứ chỉ cho em biết nên chọn cái nào là được rồi..."
"Địa Lý Tử Nang Thư tuy là kinh điển phong thủy thượng thừa, nhưng ngay cả những thầy phong thủy lão luyện cũng khó mà lĩnh hội hết được, quá đỗi thâm sâu huyền diệu, bỏ qua nó đi."
"Còn như Tinh Thần Biệt Hành Pháp – bức tranh quỷ kia cũng chẳng khác là bao. Những món này đều là độc bản, có tiền cũng khó mà mua được. Dù tu thành thì có thể hô mưa gọi gió, tiên đoán cát hung, nhưng nội dung lại tối nghĩa vô cùng. Căn cơ của em hiện tại chưa vững, đọc vào sẽ dễ bị ảnh hưởng đến đạo tâm."
"Những món còn lại đều đáng để đổi. Mệnh Quỷ Bia có thể trấn áp tàn hồn, nếu đặt bia này cạnh Tất Mộc Quan, em sẽ không cần lo Mệnh Quỷ quấy phá gây tai ương hay âm mưu hãm hại nữa."
"Em mới tu luyện đạo pháp, mà vẽ bùa là một trong Ngũ thuật của Đạo Gia, nên nhất định phải chuyên tâm rèn luyện. Nếu thiếu Phù Bút, Phù Mực thì em có thể đổi lấy. Chỗ anh vẫn còn vài tờ giấy vẽ bùa, nếu em cần thì anh sẽ đưa cho em một ít."
"Món cuối cùng còn lại là Hợp Tâm Ngọc, chiếc mặt dây chuyền đôi này có công dụng kỳ diệu. Không chỉ an thần dưỡng nhan, nếu đeo vào, nó còn có thể khiến hai người trở thành một cặp đôi hoàn hảo, tâm linh tương thông, cảm ứng lẫn nhau. Nếu em đã có người trong lòng, cứ đổi lấy mặt dây chuyền này, biết đâu nó sẽ mang lại hiệu quả kỳ diệu không tưởng nổi."
Đưa anh Lưu về xong cũng đã hơn mười giờ tối. Tôi định tu luyện Diệu Chân tâm pháp một lần, nhưng tâm trạng cứ xao động mãi, không tài nào nhập định được.
"Không ngờ Giang Thành lại là một ngôi mộ khổng lồ, phía dưới thành phố còn giam giữ cả một con Giao long." Bí mật nghe được từ anh Lưu cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, không tài nào xóa đi được.
Tôi ngồi cạnh Tất Mộc Quan, cảm nhận làn gió đêm se lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào. "Chắc sắp đổi gió rồi."
Không chút buồn ngủ, tôi khoác áo, đóng cửa sổ rồi đi xuống lầu.
"Lần livestream thứ sáu vừa kết thúc, chỉ hai ba ngày nữa lại bắt đầu một lần mới. Cơn ác mộng này không biết đến bao giờ mới chịu buông tha." Tôi đút chiếc smartphone vừa sạc đầy vào túi áo, mang Bạch Khởi rời khỏi cửa hàng.
"Sợ hãi mù quáng chẳng giải quyết được điều gì, suy nghĩ nhiều cũng không bằng hành động. Hôm nay, mình phải quay lại đường Vô Đăng, tìm hiểu nội tình về Âm Gian Tú Tràng. Tôi vẫn chưa thể hình dung nổi nó rốt cuộc là thứ gì. Nó chẳng phân biệt đúng sai, cũng không phân định thiện ác, biểu hiện bí ẩn, mỗi bước đi đều ẩn chứa huyền cơ khiến người ta khó lường. Có lúc giống một lão già lập dị ẩn mình, có khi lại như gã Joker, coi mạng người như trò đùa, lấy cả thành phố làm sân khấu. Tôi không đoán được bước tiếp theo nó sẽ làm gì, cũng như không biết khi nào và bằng cách nào mình mới có thể chấm dứt chuyện này."
Khóa cửa tiệm xong, tôi cùng Bạch Khởi chuẩn bị bắt xe đến khu phố cổ. Sau khi đi bộ một đoạn khá dài dọc phố Đinh Đường, cuối cùng tôi cũng thấy một chiếc taxi.
Chiếc xe đỗ xịch ở ven đường, nắp capo đang hé mở, còn bác tài xế thì tay cầm đèn pin soi xét tỉ mỉ vào bên trong.
"Bác tài, xe có chở khách không? Cho cháu đi khu phố cổ." Tôi đi vòng qua đầu xe, khi nhìn thấy bác tài xế thì thoáng thấy quen mắt: "Chú là chú hói, người từng chở cháu đến nhà nghỉ An Tâm trong lần livestream đầu tiên đó!"
Tôi vừa kêu, bác tài cũng nhận ra tôi. "Á đù! Streamer, chúng ta thật sự có duyên! Dạo này cháu sống tốt không? Mấy lần livestream của cháu chú đều xem hết, diễn xuất đỉnh thật! Nếu không phải gặp cháu tận mặt thế này, suýt nữa chú đã tin tất cả đều là thật!"
"Khoan đã, chú cũng đã xem mấy lần livestream sau đó của cháu rồi sao?" Tim tôi giật mạnh một cái, đột nhiên dấy lên một dự cảm chẳng lành: "Không phải đùa chứ!"
"Đùa gì chứ? Kể từ cái hôm bỏ lại cháu một mình ở nhà nghỉ An Tâm, chú cứ áy náy mãi không thôi. Sau đó chú đọc được tin tức, ôi trời ơi! Phát hiện năm sáu xác c.h.ế.t trong nhà nghỉ đó! Lúc ấy chú đã thấy cháu không phải người bình thường rồi. Từ đó về sau, mỗi khi lái xe đêm không có khách, chú đều ở đây lên mạng tìm kiếm video của cháu, cuối cùng thì chú cũng tìm ra được!" Vẻ mặt chú hói đầy hưng phấn, căn bản không hề hiểu được việc xem livestream của Âm Gian Tú Tràng mang ý nghĩa gì.
"Chú xem lần livestream nào?" Tôi mời bác tài một điếu thuốc, cố kìm nén sự lo lắng đang dâng lên trong lòng, kiên nhẫn hỏi.
"Là cái tập về chuyến xe buýt số 14 toàn những người đã khuất ấy. Cháu đúng là lắm chiêu, mời toàn diễn viên chuyên nghiệp, chú xem từ đầu đến cuối vẫn không tài nào đoán được ai là quỷ." Chú hói càng nói càng phấn khích, điếu thuốc ngậm trên môi mà quên cả hút. "Cháu không biết đó thôi, lúc đó xe chú đậu ngay trên tuyến đường của chuyến xe buýt số 14 đó. Xem xong livestream của cháu, đêm đó chú sợ đến mức không dám chở khách nữa, chỉ sợ có thứ gì đó kỳ dị chui lên xe."
Nói rồi, chú chỉ chỉ vào lá bùa bình an treo lủng lẳng trong xe: "Cháu xem này, sau vụ đó chú còn đặc biệt lên chùa xin một lá bùa bình an, đã được đại sư khai quang đàng hoàng, 68 tệ một tấm đấy. Hôm nào rảnh, chú cũng đi xin cho cháu một tấm, linh nghiệm cực kỳ!"
Tôi liếc qua bút tích nguệch ngoạc trên lá bùa, nhận thấy nó hoàn toàn không chứa chút đạo pháp nào, hệt như nét vẽ của một đứa trẻ. "Bùa thì cháu xin thôi. Vậy chú có xem mấy tập livestream tiếp theo của cháu chưa? Trên cơ thể chú có xuất hiện điều gì bất thường, hay có cảm giác đặc biệt nào không?"
"Xem hết chứ! Không sót tập nào luôn ấy chứ! Nào là mấy cái vụ game g.i.ế.c người trong bệnh viện tâm thần, rồi livestream trong mơ, cả cái vụ học viện y khoa cháu livestream đêm qua nữa, ôi trời ơi! Chú còn học thuộc cả câu mở đầu của cháu này, 'Chào mừng đến với Kênh Livestream Siêu Kinh Dị!'" Bác tài bắt chước y chang, vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng, hệt như trước đây, chẳng mảy may để ý đến những lời thăm dò qua sắc mặt và giọng nói của người khác.
Tôi chỉ biết lắc đầu, nghĩ đến cái kết của cảnh sát Hoàng và cậu út nhà Hoàng Bá Nguyên, chợt không còn dám ngồi xe của chú ấy nữa.
"Chú cất kỹ tấm bùa này đi, chắc chắn nó linh nghiệm hơn cái bùa chú đã xin kia nhiều đấy. Sau này, chú tốt nhất là nên bớt xem livestream của cháu thôi." Tôi móc ra lá Bùa Tránh Nạn lấy từ chỗ Lục Cẩn, đưa cho bác tài, rồi quay người định rời đi.
"Đi đâu mà đi? Không phải cháu muốn bắt xe sao? Vừa hay để chú chở cháu một đoạn." Chú hói cực kỳ nhiệt tình, kéo tay tôi lại. "Người ta làm streamer thì sợ mất người xem, cháu thì ngược lại, còn cố ý xua đuổi khán giả, nhóc con, cháu đừng có làm trò trẻ con như thế chứ?"
Bác tài thuận tay nhét lá bùa tôi đưa vào túi áo. Nhìn vẻ mặt bất mãn của chú ấy, hình như chú chẳng hề tin tưởng lá bùa của tôi chút nào. Chiếc túi áo khá cạn, quá nửa lá bùa vẫn còn lộ ra bên ngoài.
"Chú ơi, cất kỹ bùa vào đi, biết đâu sau này nó có thể cứu chú một mạng đấy."
"Biết rồi, biết rồi, đi thôi! Lần này chú chở cháu miễn phí, coi như là thưởng cho kênh livestream của cháu." Chú hói đẩy tôi lên xe, đoạn đóng sập nắp ca-pô lại.
Tôi chỉ biết cười khổ, chẳng tiện từ chối. Bác tài là một người thành thật, bản chất không hề xấu. "Đi khu đô thị cũ nhé chú, chính là chỗ lần đầu tiên chú chở cháu đó."
"Không thành vấn đề. Ngồi vững vào nhé!"
Chú hói mất khá nhiều thời gian để khởi động xe. Tôi mơ hồ nghe thấy động cơ phát ra âm thanh kỳ lạ, hơi nghi hoặc hỏi: "Vừa nãy cháu thấy chú mở nắp ca-pô kiểm tra gì đó, chẳng lẽ động cơ có vấn đề sao?"
"Cũng không phải. Dạo này cái ông bạn già này của chú cứ dở chứng thôi, động cơ là chuyện nhỏ, chỉ là thi thoảng phanh xe tự nhiên lại không ăn. Đem đến hãng kiểm tra một lượt cũng chẳng thấy có vấn đề gì lớn."