Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 204

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Từ lúc bắt đầu livestream đến nay, tôi đã gặp vô số những loại ma quỷ. Trong đó, mức độ thấp nhất là loại không thể nhìn thấy, tựa như những bóng ma lướt qua, vô hình vô ảnh. Chúng thậm chí không được gọi là quỷ, chỉ là những người khi c.h.ế.t mà ký ức vẫn chưa tan biến hoàn toàn, cứ vấn vương lại nhân gian một thời gian.

Chúng thường không gây hại cho người và cũng không có khả năng gây hại cho người.

Cao hơn một chút, là những linh hồn có thể duy trì hình hài khi còn sống, linh hồn của họ vẫn lẩn khuất giữa dòng người. Nghiêm túc mà nói, họ không giống với những định nghĩa về ma quỷ của con người, mà chỉ đơn giản là quên mất đi lí do vì sao mình chết, nên vẫn giữ trong mình những thói quen khi còn sống.

Hai loại này rất thường thấy, họ sẽ không cố tình tổn thương người sống, không quấy phá trật tự âm dương, đôi khi họ còn giúp đỡ những người có ân với họ, thậm chí là che chở cho con cháu mình.

Những thứ sau này theo cách mà mọi người gọi là hồn ma, như là người phụ nữ mang thai mặc quần áo đỏ tôi gặp trong chuyến xe số 14, hay con ma mặt mũi hung tợn mà Thần Sát Nguyên Thần từng biến thành ở trường trung học Tân Hỗ, oán khí sâu nặng vô cùng. Cho dù đã tiêu diệt, những oán hận vẫn còn quá lớn, sau vẫn có thể phục hồi như cũ, vậy mới là khó đối phó nhất.

Theo như mô tả của Giang Phi, ban đầu tôi cũng không mấy để tâm. Nhưng khi biết thêm nhiều chi tiết, tôi mới nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như mình nghĩ.

“Đó chắc chắn là bóng dáng một đứa trẻ, nó có cái đầu rất lớn, vầng trán rộng. Khi em dùng đèn điện thoại rọi vào, nó bắt đầu bò quanh phòng em. Em sợ hãi hét toáng lên, đúng lúc chị dâu đang ngủ ở phòng bên cạnh. Nghe tiếng em, chị ấy liền chạy sang, vội bật đèn.”

“Diệp Băng ở cùng em sao?” Tôi nghe thấy cô ấy nói “chị dâu”, theo bản năng liền nghĩ tới Diệp Băng.

“Vâng, không biết giữa chị dâu và anh trai em đã xảy ra chuyện gì. Khoảng tám, chín giờ tối hôm ấy, chị dâu bỗng nhiên chạy đến nhà em, nói rằng không thể chịu đựng thêm nữa, muốn ở tạm nhà em một đêm.”

Giang Phi kể tôi nghe mọi chuyện. Nghe Giang Phi kể xong, tôi liền hiểu ngay cội nguồn vấn đề.

Giang Thần nuôi tiểu quỷ trong nhà, Diệp Băng không chịu nổi, nên mới phải trốn đến chỗ Giang Phi. Không ngờ được rằng, con tiểu quỷ kia cũng bám theo đến tận đây.

“Chỉ e Giang Thần nuôi tiểu quỷ không đơn thuần là để cầu tài, cầu danh. Việc gã cưới Diệp Băng, không chừng còn ẩn chứa mục đích khác.” Tôi không biết tại sao Giang Thần lại làm như vậy. Ở tiệc cưới của gã, tôi đã lờ mờ nhận ra ý đồ của gã với Diệp Băng không hề đơn giản, chỉ là không ngờ gã lại dùng con tiểu quỷ này để hành hạ vợ mình.

“Em muốn anh giúp em như thế nào?” Tôi nhìn Giang Phi, vẫn không động đũa vào đĩa thịt nướng.

Ánh mắt cô ấy thoáng buồn, ngừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Em muốn anh đến nhà một chuyến, bắt con tiểu quỷ kia.”

Qua lần livestream ở bệnh viện tâm thần, cô ấy biết tôi có chút tài phép, nên giờ muốn nhờ tôi giúp đỡ.

“Được thôi, nhưng em phải nghe lời anh, tuyệt đối không được mở ứng dụng này lên nữa. Mỗi lần xem ứng dụng này em đều phải trả một cái giá, chỉ là em chưa biết họ đã lấy đi thứ gì.”

"Muốn xem livestream của anh phải trả phí sao?" Giang Phi tròn mắt ngạc nhiên, đôi môi đầy đặn khẽ hé: " Nhưng em đâu biết mình đã bị lấy mất thứ gì?"

"Anh cũng không rõ." Tôi ngẩng đầu, tựa lưng vào tấm nệm ốp tường: "Có thể là tuổi thọ, vận may, hoặc thậm chí là linh hồn."

"Em hiểu rồi, từ nay về sau em sẽ không bao giờ bấm vào ứng dụng đó nữa." Giang Phi nhanh tay nướng thịt, khéo léo cắt từng miếng rồi đặt vào đĩa của tôi. Bỗng, bên ngoài cửa vang lên một tiếng phanh xe chói tai.

Cánh cửa nhà hàng bật mở, một người đàn ông mặc âu phục tối màu, toàn thân là hàng hiệu bước vào.

Gã cao một mét chín, thân hình vạm vỡ, vẻ ngoài bảnh bao. Hai nút đầu của áo sơ mi không cài, để lộ cơ n.g.ự.c cuồn cuộn đầy sức sống. Đôi chân dài miên man của gã hẳn đã khiến không ít oppa Hàn Quốc phải ghen tị đến phát hờn.

"Giang Phi, sao chị lại ở đây?" Gã nở nụ cười tươi roi rói, khí chất ngời ngời và cực kỳ trẻ trung. So với gã, tôi chỉ như một món đồ "second hand" đã cũ bên cạnh chiếc Lamborghini bóng loáng vừa xuất xưởng.

"Diệp Vĩ Long?" Ánh mắt Giang Phi thoáng vẻ khó chịu: "Không phải ba cậu đang dạy dỗ cậu sao? Sao lại chạy đến tận Giang Thành này?"

Chàng trai tên Diệp Vĩ Long này, nghe cái tên tôi thấy có chút quen thuộc. Nghe nói trên bản tin hôm trước, tên thiếu gia này mới mười chín tuổi, tràn đầy sức trẻ, lại có cha là một cổ đông lớn của tập đoàn nhà hàng Tân Hỗ. Nhưng cậu ta lại không nổi tiếng nhờ danh tiếng của cha mình, mà bởi vì hồi trước có lần đua xe và bị cảnh sát giao thông thu giữ phương tiện. Sau đó còn đánh cả cảnh sát, tiếng xấu vang xa đến mức kinh khủng.

Nói tóm lại, tên này chỉ là một kẻ thiếu hiểu biết, chỉ giỏi ăn bám cha mà thôi.

"Em quen gã sao?" Tôi thuận miệng hỏi, toan đứng dậy rời đi. Bị Giang Thần theo dõi đã đủ mệt mỏi rồi, tôi chẳng muốn gây thêm rắc rối vì những hiểu lầm không đáng có nữa.

"Không quen, chỉ là gặp mặt vài lần thôi." Giang Phi đưa mắt nhìn tôi cầu cứu, tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo tôi không chịu buông.

"Sao lại thế chứ? Nếu nói về mối quan hệ giữa chúng ta, chẳng phải chị và em đều biết rõ sao?" Tôi vừa định đứng dậy về chỗ, đã bị gã Diệp Vĩ Long chắn ngang trước mặt.

Gã thiếu gia này cao hơn tôi hẳn nửa cái đầu, ánh mắt khó chịu quét xuống. Khi gã cất lời, cặp môi trề ra, trông vô cùng khó coi.

"Mày là ai?" Đôi mắt gã như chiếc máy quét an ninh ở cửa tiệm, lướt qua tôi từ đầu đến chân một lượt.

"Tao chỉ là người dưng." Tôi chẳng thèm để tâm đến Diệp Vĩ Long, ôm chặt chiếc túi đen rồi bước thẳng ra ngoài.

"Cao Kiện! Đợi em với!"

Giang Phi cầm túi xách, đứng bật dậy và bước theo tôi ra cửa. Mọi chuyện đã đi quá xa rồi, chỉ có cách tự mình rời đi thì mới kết thúc được. Nhưng tôi không ngờ rằng vừa bước được hai bước, cánh cửa lại bật mở, một người phụ nữ với mái tóc nhuộm vàng và lớp trang điểm rất dày bước vào.

Người phụ nữ này trông chừng tầm tuổi Diệp Vĩ Long, vẻ ngoài khá bình thường nhưng lại trang điểm quá lòe loẹt, thoạt nhìn chẳng có chút gì gọi là thanh lịch, đứng đắn.

Cô ta vội vã bước vào, vừa thấy Diệp Vĩ Long đứng chung với Giang Phi, hai mắt chớp liên hồi. Chẳng biết cô ta đang nghĩ gì, chỉ thấy nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên gương mặt: "Quả nhiên anh tới tìm cô ta! Cô ta thì có gì tốt hơn em chứ!"

Cô ta chỉ thẳng vào Giang Phi, khóc òa lên, như thể đã kìm nén từ rất lâu. Xung quanh, những cặp đôi tò mò vây kín thành một vòng tròn, có vẻ rất thích thú với màn kịch này.

"Mối quan hệ thật phức tạp." Tôi nhanh chân bước đi, vờ như chẳng quen biết họ.

"Cao Kiện, đến nhà em trước đi." Giang Phi hoàn toàn không để ý đến cô gái kia, vẫy tay gọi phục vụ, có ý muốn thanh toán.

"Chị Phi, đến nhà chị làm gì? Em nhớ khu biệt thự của chị nằm ở nơi biệt lập, trong nhà lại chỉ có mình chị, lỡ gã ta động tay động chân với chị thì sao?" Diệp Vĩ Long dường như muốn ngăn Giang Phi lại: "Với lại em vừa từ khu Tân Hỗ đến đây, chúng ta đi ăn một bữa ở nhà hàng sang trọng hơn với em đi."

"Diệp Vĩ Long, trong tim anh chỉ có cô ta thôi sao? Vậy em là gì của anh? Anh nói đi! Mau nói đi!" Cô nàng trang điểm đậm kia vừa khóc lóc vừa đ.ấ.m thùm thụp vào gã, trông như đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cuối cùng, chủ tiệm đã phải đích thân ra mặt dàn xếp, mời chúng tôi quay lại chỗ ngồi.

Bầu không khí khó xử bao trùm căn phòng. Tôi và Giang Phi ngồi một bên, Diệp Vĩ Long cùng cô gái kia ngồi một bên đối diện. Cuối cùng, tôi cũng hiểu rõ hơn về mối quan hệ phức tạp của họ.

Diệp Vĩ Long và Giang Phi quen nhau khoảng hai ba tháng trước. Cả hai đều mang tính cách kiêu ngạo và ngang ngược. Trong một lần đua xe, Giang Phi đã vượt qua gã ở một khúc cua hiểm hóc. Chiến thắng đó của cô như một cái tát thẳng vào lòng tự tôn của Diệp Vĩ Long.

Cậu nhóc ấy trong lòng cực kỳ bực bội, huy động toàn bộ anh em ở Tân Hỗ, định bụng đi gây sự với Giang Phi. Nhưng Giang Phi là ai? Là tiểu thư quyền quý nhất của Bất động sản Giang Cẩm, ở thành phố Giang Thành này, phụ nữ biết đến Giang Thần có thể không nhiều, nhưng số lượng đàn ông biết tiếng Giang Phi thì không đếm xuể.

Chỉ vài cuộc gọi, đám xã hội đen và côn đồ đã kéo đến rất nhiều, "dạy dỗ" hắn một trận nên thân suốt cả đêm. Từ đó, hắn ta buộc phải quỳ xuống mà gọi Giang Phi là chị cả.

Cũng từ đấy, những cảm xúc của Diệp Vĩ Long dành cho Giang Phi thay đổi một cách đầy bất ngờ, từ căm ghét đến sợ hãi, sau đó lại hóa thành tôn thờ, và cuối cùng trở nên si mê cuồng dại.

Vì Giang Phi, hắn ta bỏ rơi cả bạn gái mình, tương tư đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày chỉ tìm cách để chinh phục Giang Phi.

Lại nói, kẻ đáng thương nhất vẫn là cô gái kia. Cô ấy chỉ là một nữ diễn viên hạng B, đã hẹn hò với Diệp Vĩ Long, từng thề non hẹn biển về một tương lai đầu bạc răng long. Vậy mà chỉ trong nửa năm, Diệp Vĩ Long đã thay lòng đổi dạ, đem lòng si mê một người chị hơn mình vài ba tuổi, điều này khiến trái tim cô ta tan nát.

Nhìn vào mối tình tay ba phức tạp này, tôi ngượng ngùng, khẽ xoa chóp mũi: "Nếu hai người muốn nói chuyện, vậy tôi xin phép đi trước."

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 204