Tay tôi run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại của Giang Phi: "Em nhìn thấy livestream của anh?"
Thân là một streamer của Âm Gian Tú Tràng, sau mười hai giờ đêm, tôi sẽ đi khám phá những truyền thuyết đô thị trong thành phố này. Nhưng khi trời sáng, tôi chỉ là một chủ tiệm kinh doanh đồ chơi người lớn bình thường, giữa lòng đô thị ồn ào.
Tôi cố gắng tồn tại một cách mờ nhạt giữa thành phố này. Chính tôi cũng mong muốn một thân phận như vậy để dễ bề hành động.
Tôi không hề hy vọng mọi người nhận ra mình. Cũng giống như Giang Phi và chú tài xế đầu hói kia, nếu càng nhiều người biết đến tôi, tình cảnh của tôi sẽ càng trở nên khó khăn.
Ngày qua ngày, bí mật này sẽ càng bị nhiều người biết đến. Rồi sẽ có một ngày, ai ai cũng biết về Âm Gian Tú Tràng. Khi ấy, chính là tôi đã vi phạm hợp đồng, ắt sẽ bị biến mất giống Hạ Trì.
"Vào nhà nói chuyện." Tôi mở cửa cửa hàng, để Giang Phi bước vào trong, nhưng cô ấy lại cầm điện thoại, rút chìa khóa xe ra.
"Ra ngoài ăn một bữa đi anh, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Cô ấy lúc này như một thợ săn lão luyện đang nắm thóp con mồi, đôi môi căng mọng quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười rất tươi.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: "Được thôi, nhưng em phải đưa anh đến ngân hàng trước đã, anh cần lấy một số thứ."
"Không vấn đề gì, đi nào."
Giang Phi tự mình lái chiếc Ferrari thể thao mui trần, thân xe rực rỡ sắc đỏ, cũng giống như tâm hồn của cô nàng này vậy, tự do và nóng bỏng, như một ngọn lửa bùng cháy cả thảo nguyên.
Sáng nay ngủ dậy, cũng chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, chỉ vội khoác một chiếc áo khoác mỏng. Giờ đây, khi ngồi ở ghế sau của chiếc siêu xe, tôi mới cảm thấy có phần không tự nhiên, thậm chí có chút lạnh.
Tới ngân hàng, vị giám đốc đã đứng đợi ở đó từ lâu. Đây không phải lần đầu chúng tôi gặp nhau, mọi chuyện diễn ra quen thuộc như thường lệ. Sau khi đi vào trong một lúc, người giám đốc lấy ra vật phẩm trao đổi.
Cái túi màu đen to như một quả bóng rổ. Nhưng vì Giang Phi vẫn đang đợi trên xe, cho nên tôi cũng không dám mở ra, chỉ ôm chặt trước ngực.
"Anh lấy đồ gì vậy? Bây giờ mình đi ăn, hay là để nó lại trong xe?"
"Không được." Tôi lắc đầu, những đồ vật trong túi đều phải dùng điểm tích lũy của Âm Gian Tú Tràng để đổi, chúng đều là những vật phẩm cực kỳ quý giá, có tiền cũng khó mà mua được, cho nên tôi phải mang theo bên mình.
"Anh thật là bí ẩn. Lần đầu chúng ta gặp nhau, hình như anh cũng đến ngân hàng để lấy đồ thì phải." Giang Phi tỏ vẻ khó hiểu. Suốt quãng đường cô ấy đều mỉm cười rạng rỡ, như thể hôm nay gặp được may mắn lớn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
" Đúng vậy. Mà em cũng thay đổi rất nhiều đó nha, suýt chút nữa anh đã không nhận ra luôn rồi." Tôi đặt chiếc túi lên đùi, cảm nhận rõ Bia Mệnh Quỷ bên trong khá nặng.
“Ngày xưa em còn trẻ con, suy nghĩ chưa thấu đáo, nhưng giờ em khác rồi, mà không phải vì anh đâu nhé.” Khi xe dừng đèn đỏ, Giang Phi tranh thủ lén nhìn tôi một cái. Chẳng hiểu cô ấy đang nhớ chuyện gì, cứ che miệng cười tủm tỉm mãi.
“Nhìn đường đi, tập trung lái xe.” Tôi không hiểu nổi, chỉ đành ôm mặt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chừng mười phút sau, Giang Phi dẫn tôi tới một quán nướng Hàn Quốc nằm ẩn mình giữa lòng phố. Tuy diện tích không quá lớn, nhưng quán được bài trí rất tinh tế, không gian đẹp mắt. Mỗi bàn đều có vách ngăn riêng, tạo sự yên tĩnh, đảm bảo không bị ai làm phiền.
Giang Phi chọn địa điểm này khiến tôi khá bất ngờ. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ đưa tôi đến Thế Kỷ Tân Uyển, dù sao đó cũng là nhà hàng thuộc sở hữu của Giang gia, lại còn là một trong những nơi sang trọng bậc nhất Giang Thành.
“Em biết chuyện giữa anh và anh trai em, nên em mới tình cờ chọn quán này. Đồ ăn ở đây ngon lắm, hôm nay lại đúng dịp kỷ niệm ba năm khai trương, có nhiều ưu đãi đặc biệt nữa...” Giang Phi thao thao bất tuyệt. Rõ ràng là chẳng có chuyện cô ấy “vô tình” tìm được quán này. Chắc chắn cô ấy đã tìm hiểu rất kỹ, cân nhắc mọi mặt rồi mới quyết định.
Bước vào quán, tôi càng thấy khó chịu hơn. Toàn những cặp đôi trẻ măng ngồi trên nệm tròn, ăn bữa cơm mà mất nửa thời gian chỉ để trêu ghẹo, vuốt ve nhau, sến súa đến phát ngấy. Thật là bực mình hết sức!
“Cao Kiện, em ở đây này.” Giang Phi đã đặt chỗ trước, rõ ràng là cô ấy đã “tính toán kỹ lưỡng từ lâu”.
“Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy đâu.” Nếu không phải vì Giang Phi đã xem livestream của Âm Gian Tú Tràng, chắc chắn tôi đã quay về ngay rồi. Không phải tôi không nể mặt Giang Phi, mà do tôi vốn không giỏi giao tiếp, làm việc gì cũng thích đi thẳng vào trọng tâm và luôn tuân theo nguyên tắc của bản thân.
Giang Phi biết rõ tính cách của tôi, liền vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, ý muốn gọi món ngay.
“Giờ chúng ta nói chuyện được chưa?” Tôi thật sự không nghĩ mình có thể bàn bạc chuyện này ở một nơi công cộng như thế. Nhưng so với việc lo lắng người khác nghe được, lúc này tôi chỉ muốn tránh xa khỏi cô tiểu thư nhà họ Giang này càng sớm càng tốt.
“Anh vội gì chứ? Muốn ăn thịt nướng ngon phải từ từ, thịt ở đây đúng chuẩn vị Hàn Quốc đấy.” Giang Phi thong thả nướng BBQ, nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào cho việc này.
“Nếu em đã thật sự xem livestream của anh, em hẳn phải biết những rắc rối gần đây anh gặp phải. Vậy nên đừng lãng phí thời gian của anh nữa.” Tôi vẫn chưa động đũa, châm một điếu t.h.u.ố.c lá bình dân, cau mày suy nghĩ về những chuyện của Âm Gian Tú Tràng đêm qua.
“Thưa ngài, ở đây cấm hút thuốc.” Người phục vụ đứng cạnh không thể chịu đựng thêm nữa. Giang Phi, từ vóc dáng đến gương mặt, luôn là tâm điểm nổi bật giữa đám đông. Dường như ông trời đã quá ưu ái cô, ban cho cô vẻ đẹp lộng lẫy, kiều diễm như hoa, vóc dáng lại vô cùng quyến rũ, hơn nữa còn là con gái của gia tộc giàu có bậc nhất Giang Thành. Đúng là một "vợ quốc dân", một nữ thần trong lòng mọi gã đàn ông.
Từ lúc Giang Phi bước chân vào, chẳng biết là cố ý hay vô tình mà đám phục vụ kia, dù đang bưng đồ ăn hay đọc thực đơn, đều cứ lượn lờ qua bàn tôi, mắt cứ dán chặt vào cô ấy như muốn rớt ra ngoài. Biểu hiện rõ ràng đến thế, sao tôi lại không nhận ra được chứ?
Nhưng tôi chẳng cần phải so đo với những người này. Tôi dập tàn thuốc, rồi chỉ vào điện thoại của Giang Phi: “Cái ứng dụng đó xuất hiện trên điện thoại em từ bao giờ?”
“Từ cái ngày anh cứu em ấy.”
“Từ ngày hôm ấy sao?” Trong lòng tôi kinh ngạc, vậy mà Giang Phi có thể bình tĩnh đến lạ.
“Anh ăn thử đi, chấm với sốt ngon lắm đấy.” Lúc này, cô ấy chỉ tập trung tận hưởng không khí, khéo léo cắt miếng thịt nướng vàng ươm đặt vào đĩa của tôi.
Nhìn đĩa thịt nướng thơm lừng trên bàn, tôi chẳng muốn động đũa. Trong lòng tự hỏi, rốt cuộc Giang Phi đã biết bao nhiêu bí mật của mình rồi? “Em xem livestream từ khi nào, em đã thấy những gì rồi?”
Thái độ gay gắt của tôi khiến người phục vụ khó chịu đến cực điểm. Mắt gã trợn trừng, nhìn tôi đầy phẫn nộ. Gã liếc nhìn đĩa thịt nướng của tôi một cách thèm thuồng: lớp ngoài vàng giòn, bên trong mềm mọng, màu sắc hấp dẫn, hương thơm mê hoặc. Quan trọng hơn, nó được nướng bằng đôi tay trắng nõn và thon thả của nữ thần trong lòng gã.
Giang Phi lại chẳng hề khó chịu chút nào, còn vẫy tay bảo tôi: “Ở đây đông người lắm, lại đây em sẽ nói cho anh nghe.”
Cái nệm tròn này không lớn lắm, nếu hai người ngồi chung sẽ hơi chật chội.
“Nói đi?”
Tôi nghiêng người lắng nghe, Giang Phi ghé sát tai tôi thì thầm: “Sau cái hôm anh cứu em, điện thoại em liền xuất hiện cái ứng dụng đó. Không có cách nào xóa đi, lại không mở ra được, nên em cũng không để ý.”
“Cho đến tối qua, em lại mơ thấy cảnh tượng ở bệnh viện tâm thần Hận Sơn, sợ đến mức không sao chợp mắt được. Trong lúc lơ đãng cầm điện thoại lên, em vô tình mở ứng dụng đó ra, và khi ấy, lại thấy anh xuất hiện trên màn hình.” Giang Phi mở điện thoại, chạm vào biểu tượng đó: “Lúc ấy em thật sự rất ngạc nhiên, nhưng nhớ lại lúc anh cứu em, tay em vẫn luôn cầm điện thoại quay phim, nên cũng lờ mờ đoán ra phần nào.”
Cô ấy khôn ranh như một tiểu hồ ly vậy, tay nhẹ nhàng dừng lại trên áo khoác của tôi: “Ngày hôm đó anh xuất hiện ở bệnh viện tâm thần Hận Sơn cũng là để làm nhiệm vụ, gặp được em chỉ là việc ngoài ý muốn, không phải vì tiền thưởng ba em đã treo.”
“Đừng nói vậy, anh chẳng qua là sợ anh trai em sẽ gây phiền phức, nên chưa dám đến nhận thưởng thôi.” Biết Giang Phi chỉ xem livestream của mình đúng một lần, tôi thở nhẹ nhõm, “Những lần livestream sắp tới của anh, tốt nhất em đừng xem, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em đâu.”
“Anh lo cho em sao?” Giang Phi nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú rõ rệt: “Nếu đúng là vậy, những lần tới em sẽ không xem nữa.”
“Khi ác mộng thực sự ập đến, em sẽ hiểu anh không hề nói đùa.”
Tôi đứng dậy, chuẩn bị trở lại chỗ ngồi của mình, Giang Phi bỗng nắm chặt lấy tay tôi: “Em biết anh không nói đùa, lần đó anh không hề tránh ra, dù khi đó mũi d.a.o đã kề sát n.g.ự.c anh. Em biết rằng tương lai của chúng ta có thể khác biệt, nhưng dù anh nói gì, em cũng tin tưởng vô điều kiện.”
Cô ấy muốn bảo tôi ngồi xuống, sau đó lặng lẽ áp sát, cúi người thì thầm vào tai tôi: “Em có việc nên mới đến gặp anh hôm nay. Vào cái đêm anh livestream, em thấy trong phòng ngủ mình xuất hiện một bóng người lạ.”