Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 208

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

"Lên xe đi anh."

Tâm trạng của Giang Phi có vẻ suy sụp. Ngay cả chính cô ấy cũng không nói được nguyên nhân, một mạch lao đi như bay, từ ngoại ô phía Bắc chạy đến khu biệt thự ngoại ô phía Nam, liên tục tăng tốc, lạng lách chuyển làn, như muốn trút hết mọi bực dọc.

Tôi ngồi kế bên mà hồn vía lên mây. Chẳng hiểu cô ấy nổi cơn điên gì, chỉ biết thầm cầu mong một chú cảnh sát giao thông tốt bụng nào đó có thể ngăn cản "hung thần xa lộ" này.

Không đến 20 phút, Giang Phi đã lái vượt qua cả Giang Thành, thẳng tiến đến địa điểm cần tới.

"Em đi đậu xe, anh chờ ở đây nha." Giang Phi buộc gọn tóc, rồi thuần thục lái xe đi.

Khoảng chừng 4-5 phút sau, Diệp Vĩ Long mới theo tới: "Có thể phóng vun vút giữa chốn phố xá đông đúc, kỹ năng lái xe của chị Phi quả là ngày càng tiến bộ."

Hắn ném chìa khóa xe cho Giả Thanh Bạch, tự mình bước ra khỏi xe, hai chân run lập cập, bước thấp bước cao. Rõ ràng là con đường lát xi măng phẳng lì, vậy mà trông hắn cứ như đang bước đi trên một con đường kẹo bông chông chênh, lảo đảo nghiêng ngả.

"Có thể đi bộ? Không phải chân đã tê rần rồi sao?" Tôi cười nhạt nhìn Diệp Vĩ Long, trong đầu bỗng lóe lên câu: " Đúng là chân nhũn như bún!"

“Hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ở chung một chỗ với chị Phi. Anh đừng hòng tôi không biết anh đang toan tính điều gì. Có tôi ở đây, anh vĩnh viễn không bao giờ thực hiện được những ý nghĩ xấu xa kia đâu." Sắc mặt Diệp Vĩ Long tái mét; anh ta vịn cửa xe, cúi đầu khom lưng, cả thân hình cao lớn 1m90 cũng chẳng còn chút khí thế uy h.i.ế.p nào.

"Toan tính xấu xa gì cơ? Thay vì phí thời gian lo chuyện của anh, chi bằng chú quay về đi học cho giỏi, sau này làm một người có ích. Được như vậy không chừng Giang Phi cũng có thể để mắt tới chú." Tôi châm một điếu t.h.u.ố.c lá dởm, xuyên qua làn khói thuốc lãng đãng bay lên, bỗng trông thấy một ông lão mặc đạo bào màu đen đang ngồi cạnh biệt thự của Giang Phi.

"Ông ta xuất hiện vào lúc nào?" Khi xuống xe, tôi hoàn toàn không thấy có ai ở đó.

Diệp Vĩ Long cũng phát hiện ông lão đang ngồi cạnh biệt thự của Giang Phi. Ông ta kê một bộ bàn trúc gọn nhẹ, trên bàn bày biện giấy bút mực tàu, thoạt nhìn đã toát lên vẻ cổ kính.

"Làm sao ông già này lọt vào đây được? Bảo vệ đâu?" Diệp Vĩ Long gọi Giả Thanh Bạch đi đỗ xe, còn bản thân thì vội vàng lướt đến chỗ ông lão, gắt gỏng: "Ông đang làm cái quái gì thế hả?"

"Xem tướng đoán chữ, bói Chu Dịch." Ông lão nói với giọng điệu không nhanh không chậm, toát lên vẻ ung dung, tự tại.

(Chú thích: Chu Dịch là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận đạo giáo và nho giáo Trung Hoa cổ đại, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ.)

"Thật nực cười! Dám mò đến khu biệt thự này để lừa bịp, khoác lác à?" Diệp Vĩ Long chưa bao giờ tin vào mấy trò bói toán, xem quẻ, bởi anh ta vốn chẳng cần đến chúng. Anh ta luôn có thể đạt được mọi thứ mình muốn: "Cút mau! Bằng không đừng trách tôi gọi bảo vệ đấy!"

"Duyên chủ hãy bình tĩnh, đừng nóng vội. Ba phần thiên mệnh, bảy phần hậu vận; biết trước được mệnh số, ắt có thể thay đổi vận mệnh." Ông lão mở hộp mực, nhúng đầu bút lông vào. "Nếu không tin, cậu có thể viết trước một chữ, tôi sẽ đoán xem trong lòng cậu đang nghĩ gì."

(Duyên chủ: người có duyên.

Thiên mệnh: mệnh trời.

Hậu vận: vận mệnh sau này.)

"Đoán suy nghĩ trong lòng tôi? Ông lão, nếu ông đoán ra được, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng chi trả hết." Diệp Vĩ Long cầm bút lông, nguệch ngoạc viết lên giấy Tuyên một chữ "Vĩ".

"Đây là chữ thứ hai trong tên tôi, đoán xem nào. Tôi cũng muốn nghe xem, ông có thể phán ra điều gì?" Diệp Vĩ Long quẳng cây bút lông xuống, khoanh tay đứng cạnh bàn trúc.

Ông lão cầm tờ giấy Tuyên, chỉ liếc qua một cái, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Nét chữ nguệch ngoạc ẩn chứa nỗi niềm. Nỗi khổ tâm của duyên chủ, e là nằm ở chuyện nhân duyên."

"Chữ 'Vĩ' (vĩ đại) đoán nhân duyên, gồm bộ Nhân ( người) không nhìn ai khác, nửa còn lại là bộ Vi (da thuộc) gân cốt mạnh mẽ, dẻo dai. Nhân duyên của duyên chủ đều gắn liền với một người mạnh mẽ, kiên cường. Chắc chắn sẽ trải qua hai trở ngại khó khăn, một hiểm cảnh éo le; không thể né tránh, không được thối lui, không thể nhường nhịn, cũng không thể hối hận. Chỉ sau khi vượt qua ba cửa ải hiểm nghèo, duyên chủ mới có thể bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm." Nói xong, ông lão lại nhìn về phía Diệp Vĩ Long, thản nhiên đặt bút lông xuống: "Cán bút đang chỉ thẳng vào người hút thuốc. Nếu tôi đoán không lầm, một hiểm cảnh trên đường nhân duyên của duyên chủ liền ứng nghiệm trên thân người này."

(Chú thích: bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm: mãi mãi yêu thương, bên nhau đến già)

Trước những lời của ông lão mặc đạo bào đen, Diệp Vĩ Long bắt đầu xao động. Người này không những nói trúng nhân duyên mà anh ta khao khát nhất, mà còn chỉ ra chướng ngại lớn nhất trên con đường tình duyên của mình là ai: "Thần... quả nhiên là thần!"

Anh ta vội vàng rút mấy tờ tiền mệnh giá trăm tệ từ túi ra, đặt lên bàn, cung kính nói: "Lão tiên sinh, con còn muốn xin người xem giúp tiền đồ của con... "

"Viết thêm một chữ, đừng để lòng có nhiều tạp niệm, cứ viết theo mong muốn của bản thân."

Tôi đứng cách đó một quãng khá xa, mãi cho đến khi Giang Phi trở về.

"Sao trước cửa nhà em lại có thầy bói thế này? Bảo vệ đâu?" Cô dẫn tôi đến cửa lớn biệt thự, hiếu kỳ nhìn về phía ông lão ngồi bên bàn trúc.

Lúc này, Diệp Vĩ Long viết một chữ "Long", ông lão cầm tờ giấy Tuyên, quan sát tỉ mỉ một lúc rồi mới cất lời: "Chữ Long (rồng) mang khí thế sắc bén, như muốn quét sạch mọi vật. Lấy chữ Long cầu tiền đồ, tiền đồ tựa như gấm vóc, nhưng lại đặc biệt nghiêng về năm Rồng. Vào năm đó, Thái Tuế hoành hành, Rồng phải ẩn mình tránh Thái Tuế, nên năm nay tiền đồ của duyên chủ chỉ có thể dậm chân tại chỗ. Trừ phi có quý nhân tương trợ, mới có thể vẽ rồng điểm mắt, hô phong hoán vũ."

"Đại sư, con không biết phải tìm quý nhân ở đâu?" Không rõ từ lúc nào, Diệp Vĩ Long đã thay đổi cách xưng hô với ông lão, từ "ông già" biến thành "đại sư" đầy cung kính.

"Rồng gặp nạn cần bay lên trời, đất hạn gặp mưa ắt cần sự giúp đỡ. Cậu cần tìm một người có tên mang khí thế của sông lớn, lại hàm chứa ý nghĩa mưa dầm tầm tã."

"Tên mang thế của đại giang, lại còn có mưa tầm tã... " Diệp Vĩ Long ngẫm nghĩ một lát, bỗng quay đầu nhìn về phía Giang Phi: "Chị Phi! Con đã hiểu rồi, đội ơn đại sư đã chỉ điểm!"

Ông lão khẽ cười thần bí, không nói nữa. Ngay cả số tiền trên bàn, ông cũng không hề đụng đến.

"Chị Phi, lão tiên sinh đây đoán cực chuẩn luôn. Chị có muốn thử một quẻ không?"

Diệp Vĩ Long hết lời khen ngợi ông lão trước mặt Giang Phi. Giang Phi cũng có chút tò mò. "Được thôi, chị cũng thử bói một chữ xem sao."

Cô nhấc bút, viết xuống giấy Tuyên một chữ "Phi" (mưa bụi) rồi đưa cho ông lão. "Lão tiên sinh, con muốn bói nhân duyên."

Ông chỉ nhìn thoáng qua, rồi liếc sang Giang Phi, điềm nhiên cất lời: "Đây là quẻ cầu vồng chắn mưa, dù cô có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể đổi thay. Mưa đã đổ vào sông lớn, đi rồi sẽ không bao giờ trở lại."

Dứt lời, sắc mặt Giang Phi liền biến đổi, cô nghiến chặt răng ngà vào đôi môi mọng: " Tôi muốn đổi một chữ khác."

"Cô cứ tự nhiên."

Giang Phi cầm bút, lại viết thêm một chữ "Lâm", rồi đưa cho ông lão: "Vẫn như cũ, bói về nhân duyên."

Ông lão lắc đầu: "Chuyện nhân duyên vốn dĩ phải được cả hai bên ưng thuận. Dù cô có sửa đổi vận mệnh của mình, cũng không thể thay đổi được kết quả cuối cùng. Chữ 'Lâm' chia thành hai nửa trái phải, như tình thế Sở - Hán tranh hùng, thị phi mịt mù, chẳng thể an ổn. Cần gì phải cưỡng cầu?"

Giang Phi nghe xong, dường như vẫn muốn thốt ra điều gì đó, nhưng ông lão đã ngắt lời: "Chỉ được bói lại một lần mà thôi, không thể bói đến ba lần."

Ông ta nhận lấy bút lông từ tay Giang Phi, sau đó, đôi mắt thâm thúy ấy chuyển hướng, dõi theo tôi: "Vị duyên chủ này, cậu có muốn thử bói về tiền đồ của mình không?"

Lời ông lão ẩn chứa ý tứ sâu xa, còn tôi thì chỉ khẽ cười khẩy. Thật ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, tôi đã có cảm giác có gì đó không ổn. Vận dụng Truy Nhãn, tôi phát hiện trên cổ áo đạo bào của ông già có thêu hình một con độc xà sặc sỡ, y hệt với chiếc đạo bào đen mà tôi đã tìm thấy trong Tất Mộc Quan.

Rõ ràng, kẻ muốn gửi Diêm Vương Thiếp giữa đêm khuya cho tôi có liên quan đến ông già này. Rất có thể bọn họ là huynh đệ đồng môn, thậm chí, kẻ chủ mưu thực sự đứng sau tất cả chính là vị thầy tướng số đạo mạo nghiêm trang đang ngồi trước mặt tôi đây.

" Tôi không cần, bản thân tôi vốn không tin vào số mệnh." Anh Lưu mù đã từng nhiều lần gieo quẻ cho tôi, nhưng mỗi lần quẻ tượng lại khác nhau. Vì thế, tôi hoàn toàn không có hứng thú với mấy trò thầy tướng số đoán chữ này.

" Tôi và cậu gặp nhau tức là có duyên phận, tôi giúp cậu bói một chữ, coi như kết một thiện duyên với cậu."

Trước lời thuyết phục không ngớt của ông lão, tôi đứng cạnh bàn tre, cầm cây bút lông lên.

"Vậy thì thử bói vận mệnh của tôi xem." Không biết nên viết chữ gì, tôi thuận tay viết lên giấy Tuyên một chữ "Đạo".

"Dùng đạo cầu mệnh?" Ánh sáng trong mắt ông lão chợt vụt tắt. Ông cầm lấy tờ giấy Tuyên, lặng lẽ quan sát trong khoảng thời gian một chén trà.

(Chú thích: Thời gian một chén trà tương đương khoảng 10 phút.)

"Dùng Đạo cầu mệnh, trong số mệnh có chín ổ khóa, có khóa chí mạng, có khóa dẫn lối sinh mệnh; mỗi một khóa tương ứng với một loại Đạo nhưng lại không thể nào khóa được Thiên Đạo. Trong vận mệnh này, cậu chắc chắn sẽ dấn thân vào một con đường nghề nghiệp vô cùng nguy hiểm, đi lại giữa hai cõi âm dương. Đáng tiếc thay, vì chín cái ổ khóa trên thân này, tôi e rằng con đường cậu có thể đi sẽ không quá dài."

Ông lão nói từng câu từng chữ rất chân thành, ngữ điệu kiên định. Ông cố ý chỉ nói một nửa, không hề tiết lộ phương pháp hóa giải, có lẽ là đang chờ tôi tự bộc bạch nhiều điều về bản thân hơn.

Tôi rít một hơi thuốc lá, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông lão: "Bói cũng có phần đúng đấy nhỉ? Xem ra, ông không phải là kẻ lừa đảo rồi."

Tôi vẫy tay gọi Giang Phi, rồi xoay người bước vào biệt thự.

"Này, duyên chủ chờ đã, tôi vẫn còn lời chưa nói hết mà!" Ông lão thấy tôi bỏ đi, vội vã đứng bật dậy, trong lòng thầm nghĩ: "Đến lúc này, đáng lẽ người bình thường phải hoảng loạn, truy hỏi cách phá giải cục diện này mới phải chứ!"

"Cao Kiện, hay là anh cứ nghe ông ta nói hết đã, vừa nãy chính anh cũng bảo ông ta không phải kẻ lừa đảo mà." Giang Phi níu ống tay áo tôi, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt hiện rõ sự quan tâm chân thành.

"Mạng của anh, anh tự biết rõ, chẳng cần người khác phải nói này nói nọ." Tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy, rồi cất bước đi sâu vào trong biệt thự.

Một lòng hướng Đạo, cười vang trời,

Mệnh mang chín khóa, sầu lo chi?

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 208