Băng qua đình viện đi sâu vào bên trong, Giang Phi bấm chuông cửa, không lâu sau cánh cửa đã mở ra.
Diệp Băng mặc một chiếc đầm mặc nhà màu vàng nhạt, có lẽ đó là váy của Giang Phi, nên so với cô ấy thì vạt đầm hơi dài, phần n.g.ự.c lại có vẻ quá chật.
Vừa mở cửa, cô ấy liền nhìn thấy tôi, đôi môi khẽ run rẩy, theo bản năng thốt lên: "Cao Kiện?"
"Vào trong rồi hãy nói." Tôi và Giang Phi nối bước nhau đi vào, Diệp Vĩ Long và Giả Thanh Bạch cũng không ngần ngại mà theo sau.
Mọi người cùng ngồi xuống phòng khách tầng trệt. Giang Phi rót mấy ly cà phê đặt lên bàn trà rồi nói: "Chị dâu, em đã mời Cao Kiện tới, anh ấy chắc chắn sẽ giúp được chúng ta."
Giang Phi đặt ly xuống, rồi thuận thế ngồi ngay cạnh tôi. Động thái có chủ đích này dường như đang ngầm truyền đạt một thông điệp đến những người xung quanh.
"Vâng, chỉ là..." Diệp Băng ngẩng đầu nhìn tôi: "Em chỉ không biết anh có bằng lòng giúp em không?"
Mấy ngày nay, cô ấy luôn không được nghỉ ngơi đàng hoàng, khí sắc vô cùng kém. Dù đã trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được hốc mắt hõm sâu cùng với gương mặt tái nhợt gầy gò.
"Anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em, nhưng sau khi mọi chuyện thành công, anh hy vọng cả hai em sẽ không ai quay lại làm phiền anh nữa." Lời này tôi nói thẳng với cả Diệp Băng và Giang Phi. Thời gian đến lần livestream tiếp theo không còn nhiều, tôi đã vuột mất Tiểu Phượng ngay trước mắt, còn Thiết Ngưng Hương thì lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Lúc này, tôi chỉ hận bản thân không có phép phân thân.
Giang Phi im lặng, còn Diệp Băng thì khẽ gật đầu.
Tôi lướt qua mấy lá bùa trong túi, sau đó ôm chặt chiếc túi xách đen, ngả người vào sofa, bắt đầu nói ra ý nghĩ của mình: "Trong tiệc cưới tôi đã dứt khoát ra tay, xem như phá hỏng kế hoạch của Giang Thần nhằm gửi tiểu quỷ vào người em. Thế nhưng sau khi chồng em xuất viện vẫn không chịu buông tha, vẫn cố chấp muốn gửi tiểu quỷ vào người em. Cho nên nếu em thật sự muốn cắt đứt với thứ tiểu quỷ này, thì nên triệt để đoạn tuyệt mọi quan hệ với Giang Thần."
Tôi châm một điếu thuốc, lúc nói chuyện không chút e ngại những người đang ngồi trong phòng: "Nếu không, cho dù tôi có giúp em diệt trừ con tiểu quỷ này, thì sau này em sẽ còn bị vô vàn những chuyện quỷ dị khác đeo bám."
Diệp Băng và Giang Phi đồng thời trầm mặc, chỉ có Diệp Vĩ Long với khí khái ngời ngời nói với tôi: "Chỉ nghe giọng điệu của anh thôi là tôi biết ngay anh là kẻ lừa đảo. Làm gì có ai lại đi khuyên người ta ly dị chứ? Tôi thấy anh đang cố tình gây rối, muốn hãm hại chị tôi!"
Tôi không thèm để tâm, chỉ chuyên chú nhìn Diệp Băng: "Em cũng cho là vậy sao?"
Trước câu hỏi của tôi, Diệp Băng như một con cá mắc cạn, phải rất lâu sau mới hít sâu được một hơi khí vào lồng ngực: "Sau này em sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Giang Thần, chỉ mong anh có thể giúp em loại bỏ con tiểu quỷ này. Bị nó hành hạ cả ngày lẫn đêm, em thực sự sắp phát điên rồi."
Cô ấy nói xong liền ôm mặt bật khóc, những tủi nhục, kinh hoàng đã trải qua bấy lâu nay khó mà kể xiết. Người ngoài vẫn ngỡ cô là phượng hoàng lửa kiêu sa, lộng lẫy bay lên cành ngô đồng. Nào ai thấu hiểu, mỗi tối cô đều không dám nhắm mắt ngủ, chỉ có thể chờ trời sáng mới dám chợp mắt đôi chút.
"Chị, chị phải suy nghĩ cho kỹ! Giám đốc Giang Thần là nhân trung long phượng, tương lai sẽ là người kế thừa gia tộc Giang. Chị chớ tin những lời xằng bậy đó, bị tà môn ma đạo này mê hoặc!" Diệp Vĩ Long không thể ngờ rằng Diệp Băng lại vì vài lời của tôi mà buông bỏ vinh hoa phú quý đã tới tận tay. Trong mắt gã, tôi chính là một kẻ ác độc, xảo quyệt, chuyên dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc lòng người, nội tâm tà ác đến tận cùng.
Giang Phi cũng không thể ngồi yên, vội mở lời khuyên nhủ: "Chị dâu à, tuy gần đây anh trai em có chút kỳ lạ, nhưng điều đó cũng không thể khẳng định 100% người điều khiển tiểu quỷ là anh ấy được!"
"Mấy người không biết, thực ra tôi đã nảy sinh suy nghĩ này từ rất lâu rồi." Diệp Băng lén nhìn tôi, cầm chiếc ly trên bàn để che đi gương mặt tái nhợt: "Trước đây, tôi từng đặc biệt tìm gặp Cao Kiện một lần. Sau lần đó, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện kinh khủng."
Cô ấy đang cầm ly cà phê nóng, nhưng dường như đôi tay cô ấy chẳng còn chút cảm giác nào, không hề thấy đau đớn: "Thời điểm tôi mới quen Giang Thần, mỗi sáng hắn đều mang cho tôi một ly sữa tươi. Thói quen này kéo dài cho đến tận sau khi chúng tôi kết hôn, ngày nào cũng vậy. Tôi cứ ngỡ đó là vì hắn quan tâm tôi, nhưng gần đây tôi phát hiện, ly sữa hắn chuẩn bị cho tôi có vấn đề."
"Bỏ thuốc?" Diệp Vĩ Long thuận miệng chen vào một câu, rồi vội vàng xua tay: "Em lỡ lời."
Không ai để ý tới Diệp Vĩ Long, mọi người đều nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của Diệp Băng.
"Có một thứ khác đã uống sữa." Diệp Băng che môi: "Mỗi đêm Giang Thần đều ở trong phòng sách tới tận đêm khuya. Có một đêm, tôi không ngủ được. Thế là, tôi đứng ở trong phòng ngủ len lén quan sát, phát hiện ra cứ sau nửa đêm, Giang Thần sẽ lấy sữa tươi từ tủ lạnh, đổ vào một chiếc đĩa sắt lớn màu đen.
Sau đó hắn sẽ đặt chiếc đĩa sắt lớn ở góc phòng sách, quỳ trên mặt đất, miệng lẩm nhẩm tên một ai đó. Không lâu sau, sữa tươi trong đĩa lớn liền khẽ gợn sóng, cứ như thể có một con mèo đang liếm, nhưng rõ ràng trong góc phòng lại chẳng có bất cứ thứ gì!
Có chuyện càng khiến tôi thấy khó chịu hơn. Đến sáng sớm, Giang Thần sẽ đổ sữa từ chiếc đĩa sắt lớn vào ly, rồi đặt lên bàn ăn của tôi." Nói đến đây Diệp Băng gần như nghẹn ngào: " Tôi thực sự không thể nào tin nổi, ly sữa tươi mình uống mỗi sáng sớm đều từ đó mà ra."
Bị câu chuyện của Diệp Băng thu hút, tôi như xua tan màn sương mù dày đặc trong đầu, bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề cốt lõi.
Ngay từ thời điểm hai người mới quen, Giang Thần đã lấy sữa mà quỷ vật từng uống mang cho Diệp Băng. Điều này chứng tỏ ngay từ đầu, hắn ta tiếp cận Diệp Băng đã mang một mục đích bất chính. Vậy vì sao hắn lại nhất quyết chọn Diệp Băng làm vật dẫn để nuôi tiểu quỷ?
"Tương tự với thói quen uống sữa tươi quỷ dị như vậy, Giang Thần còn rất nhiều vấn đề khác. Ví dụ, hắn luôn bắt tôi dùng một chiếc khăn mặt màu trắng cố định, và phải ngồi trước gương trang điểm ở phía tây phòng ngủ để tẩy trang. Chỉ cần không làm theo yêu cầu của hắn, hắn ta cứ như biến thành một người hoàn toàn khác, dễ nổi nóng, cáu kỉnh, lời lẽ thô tục."
"Em có nghĩ tại sao Giang Thần lại đối xử với em như vậy hay không?" Tôi cắt ngang lời Diệp Băng: "Tiểu quỷ đã đeo bám em, nhớ mãi không buông, trên người em nhất định có chỗ nào đó đặc biệt."
"Chỗ đặc biệt?" Diệp Băng xoa đôi mắt sưng đỏ: "Giang Thần từng nhiều lần mời một ông lão mặc đạo bào đen đến nhà. Ánh mắt của ông lão ấy mỗi lần nhìn em đều rất đáng sợ, cảm giác như thể ông ta không phải đang nhìn một con người, mà là đang chiêm ngưỡng một món đồ vậy. Em nhớ có một lần ông lão đó nói với Giang Thần cái… cái gì mà 'tai tinh sinh vào thời khắc Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn hiếm có ', còn dặn hắn phải chăm sóc em thật tốt, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào."
"Khoan đã em!" Nghe đến đây, tôi chợt đứng dậy, chạy ngay đến bên cửa sổ, nhìn về phía cổng biệt thự. Nơi đó trống rỗng, ngay cả chiếc bàn tre và bóng dáng ông lão mặc đạo bào đen cũng đều không còn.
"Thì ra kẻ đã dạy Giang Thần tà thuật, kẻ làm chỗ dựa cho gã, chính là mày." Tôi nheo mắt lại, mọi chuyện đã dần sáng tỏ trong đầu. Kẻ bị Tất Mộc quan nuốt chửng chắc hẳn là đồ đệ của lão già đó. Lão ta đưa Diêm Vương Thiếp là để đối phó với tôi, một là giúp Giang Thần báo thù, hai là ngăn cản tôi phá hoại kế hoạch của bọn chúng.
"Cao Kiện, anh đang nhìn gì vậy?" Những người khác trong phòng đều ngơ ngác không hiểu vì sao tôi đột nhiên bỏ đi.
"Không có gì, chỉ là nhớ ra ở bên ngoài hình như có một con rắn độc với màu sắc rực rỡ." Tôi ngồi lại chỗ cũ, nói với Diệp Băng: "Chờ em có thời gian, lập tức đi xuống gầm cầu vượt tìm một ông thầy bói mù. Ông ấy họ Lưu, thường mặc áo gai. Nhờ ông ấy coi Bát Tự, tính toán cát hung cho em. Hiện giờ anh không dám xác định, nhưng dựa theo lời em kể để suy đoán, tai tinh giáng xuống, nhập vào em đúng vào thời điểm Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn. Chính là vì ngày sinh tháng đẻ đặc biệt này, tiểu quỷ mới có thể đeo bám em, bởi lẽ quỷ vật càng mạnh thì điều kiện sinh ra lại càng khắc nghiệt, thông thường cần ký gửi trên thân thể những người đặc biệt mới được."
Bản thân tôi cũng có một con Mệnh Quỷ, mặc dù đối với thuật nuôi quỷ không quá tinh thông, nhưng dẫu sao cũng biết chút ít, coi như có chút hiểu biết hời hợt.
"Vậy anh nói xem, giờ em phải làm sao?" Diệp Băng thấp thỏm không yên, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn cầu. Cô ấy dồn hết mọi hy vọng vào tôi.
"Giá như sớm biết có ngày hôm nay, sao ngày xưa em lại làm vậy?" Tôi nhấp một ngụm cà phê đen đặc, vị đắng chát lan tỏa trong khoang miệng. Không hề cho đường.
"Cao Kiện..."
Vẫn còn nhớ như in, lần đầu Diệp Băng trở lại Giang Thành, cô ấy từng nói ở cửa hàng của tôi rằng bạn bè ở đây rất ít, và mong tôi có thể đến chung vui trong hôn lễ của cô.
Giờ nghĩ lại, những lời nói ấy quả là một sự châm biếm nghiệt ngã nhất dành cho cô. Những cấp dưới từng ngày vây quanh giờ đã biến mất. Những người bạn học cũ từ các thành phố khác từng cố ý lặn lội đến dự hôn lễ của cô ấy giờ đây cũng chẳng thể liên lạc được. Ngay cả những "ông lớn" giới tư bản từng vỗ n.g.ự.c xưng huynh gọi đệ trên bàn tiệc giờ đây cũng quay mặt làm ngơ. Chẳng một ai có thể tin cậy, chẳng ai dám mạo hiểm đắc tội nhà họ Giang để ra tay giúp đỡ cô ấy.