Máu dê có vị tanh gắt, m.á.u heo thì hôi thối, còn m.á.u gà, vịt thì nồng nặc, riêng m.á.u người lại có một nét đặc trưng riêng. Trong cái tanh tanh ấy, còn vương chút vị rỉ sắt quen thuộc (do ion Fe2+). Nếu chỉ nếm thử bằng đầu lưỡi, thậm chí còn cảm nhận được một vị ngọt thoảng qua.
“Đây chính xác là m.á.u người!”
Thật không ngờ, họ lại dám sử dụng chính m.á.u người thật để tạo nên bầu không khí chân thực đến rợn người cho căn nhà quỷ ám này. Máu người lại không hề dễ bảo quản. Nếu chỉ nhìn sơ qua, những du khách thông thường đến đây chơi cũng khó lòng nhận ra đây chính là m.á.u người.
Tôi bật đèn pin chiếu sáng. Những vết m.á.u dính trên sợi xích sắt chẳng theo một quy tắc nào, cứ thế văng tung tóe.
Nếu m.á.u b.ắ.n ra từ một vết thương hở, thì những vết m.á.u phải tạo thành một đường thẳng, hoặc ít nhất cũng tập trung lại một vùng nhỏ. Vậy mà, cảnh tượng trước mắt lúc này lại hoàn toàn không giống chút nào.
“Máu vẫn còn tươi nguyên. Hẳn là có ai đó đi ngang qua cửa, bất ngờ bị một vật sắc bén cứa vào, khiến m.á.u b.ắ.n ra.”
Trên dây xích chỉ có vài đốm m.á.u nhỏ, lại không hề thấy huyết tương, dịch mật hay bất kỳ chất lỏng nào khác. Xem ra, vết thương của nạn nhân không quá nghiêm trọng.
Khu vực dẫn xuống đường hầm dưới lòng đất đã bị niêm phong cẩn mật, tôi chỉ còn cách thăm dò hai khu vực chủ đề còn lại.
Bước vào ngôi nhà quỷ rợn người, ánh đèn hai bên dần trở nên mờ ảo. Phía trước có hai ngã rẽ, dẫn đến hai khu vực với hai chủ đề khác nhau.
Dựa vào nghi ngờ căn nhà quỷ này có thể chứa quỷ thật, tôi phải cực kỳ cẩn trọng, chậm rãi đọc kỹ câu chuyện nền của từng chủ đề.
Căn nhà bên trái kể lại những chuyện xảy ra vào một đêm linh thiêng. Năm đứa trẻ, nhân lúc bố mẹ vắng nhà, đã thử chơi "Gọi hồn Charlie". Không may thay, chúng thật sự đã gọi hồn được một thứ gì đó. Trong năm đứa trẻ đó, có đến bốn đứa đều bị sát hại, hóa thành oán linh. Người chơi phải tìm được đứa trẻ sống sót duy nhất mới có thể thoát ra.
Bối cảnh câu chuyện của căn nhà bên phải có phần hiện đại hơn, chủ yếu xoay quanh một bệnh viện bỏ hoang. Có một tên sát nhân tâm thần đã bắt cóc tất cả những du khách tham quan nơi đây. Nhiệm vụ lần này là phải trốn thoát khỏi tên sát nhân và tìm được chìa khóa để ra ngoài.
Chỉ vài phút nữa nơi đây sẽ hết giờ hoạt động, nhưng ngôi nhà quỷ này đã đóng cửa từ rất lâu rồi. Cả hai lối đi đều đặt biển báo cấm, có vài tấm thẻ bài ghi rõ thông báo tự chịu trách nhiệm. Không có bất cứ nhân viên nào xung quanh, chỉ thấy một chiếc bàn làm việc trống rỗng. Bên trên chiếc bàn ấy, tôi trông thấy bản thông báo liệt kê rõ một số tiêu chí mà công viên không chịu trách nhiệm, chủ yếu là từ chối người có thể trạng yếu, tinh thần không ổn định hoặc tiền sử bệnh tim. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, tai nạn này sẽ không liên quan đến công viên.
“Gần nửa đêm rồi, công viên này lại được xây dựng trên nền một nghĩa trang cũ. Khó mà nói không có yếu tố tâm linh bên trong ngôi nhà kia. Cảm giác này cứ như đang ở Âm Gian Tú Tràng vậy nhỉ?” Tôi bật camera trên điện thoại, nhấc hàng rào chắn đường lên, và bước vào căn nhà bên trái.
Cầu thang bằng gỗ cũ kỹ, được cố tình thiết kế theo phong cách vintage. Khi giẫm lên bậc thang, tiếng kẽo kẹt rợn người vang lên, như thể nó có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
“Khung cảnh được làm rất tốt, có điều vẫn chưa đủ để dọa được mình.”
Bước lên cầu thang cũ nát, tôi đi sâu vào bên trong căn nhà và thấy một cánh cửa khe khẽ khép hờ ngay trước mặt.
“Có ai không?” Bóng đêm tĩnh mịch nuốt chửng mọi âm thanh xung quanh. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch cùng tiếng ván gỗ ken két dưới chân.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, từ từ đẩy ra. Nhưng mới đẩy được một nửa, trên đầu liền vang lên một âm thanh khẽ khàng như tiếng lò xo bật ra. Ngay lúc tôi ngẩng đầu lên, bỗng "bụp" một tiếng, tôi thấy một khuôn mặt vặn vẹo rơi xuống từ khung cửa!
“Thứ gì?!” Tôi lùi về sau một bước, bật lùi ra khỏi ngưỡng cửa. Tôi vuốt ngực, quét đèn pin khắp nơi, sau đó trông thấy một con búp bê vải đang nằm bất động ở mép thảm ngay cửa.
“Con búp bê này được đặt trên khung cửa. Chỉ cần đẩy nhẹ cửa ra, nó sẽ rơi xuống đầu người chơi ngay lập tức. Tâm địa của người thiết kế căn nhà ma này quả thật độc địa, tăm tối.” Tôi nhặt con búp bê lên. Nó được chế tạo thủ công, rách rưới tơi bời, đôi mắt bị khoét sâu hoắm. Những đường nét ma quái trên khuôn mặt được vẽ bằng những nét bút mực đỏ đậm vẻ tinh quái.
Mới vào cửa đã gặp phải mánh khóe nham hiểm, tôi không dám sơ suất, bèn nín thở, tập trung cao độ, đề cao cảnh giác.
Không gian bên trong ngôi nhà ma rộng hơn nhiều so với những gì tôi thấy bên ngoài. Nơi đây có tổng cộng ba tầng, không có cửa sổ, không gian khép kín hoàn toàn. Ở đây lại chẳng còn nhân viên làm việc, ngay cả một bóng đèn cũng không có.
Tôi đứng ở cửa, trong lòng chợt chần chừ, soi đèn pin vào bên trong.
Tầng thứ nhất là phòng khách, ước chừng rộng phải đến khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông, ngổn ngang những món đồ gia dụng trông rất đỗi bình thường. Tôi chậm rãi tiến bước vào phòng khách.
Bên trong có một cái bàn trà, cao chỉ đến đầu gối, phía trên có đặt một chiếc đĩa úp ngược, đè nặng lên một tờ giấy hình vuông màu trắng.
Tuy mục đích chính của tôi đến đây là tìm Thiết Ngưng Hương và Y Y, nhưng bản năng của một người giải đố trỗi dậy, tôi khó lòng cưỡng lại sức hút của thử thách này.
Vừa tay lật chiếc đĩa lên, phía dưới có tên của năm đứa trẻ, được sắp xếp thành hình ngôi sao năm cánh, mỗi đỉnh ứng với một cái tên.
Quan sát kỹ hơn, bốn cái tên trong số đó đều bị gạch chéo bằng bút mực đỏ rực, chỉ duy nhất một cái tên vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị xóa sổ.
“Trì Hiểu Đồng ư?” Tôi cầm tờ giấy trắng rồi đọc cái tên đó lên, tôi lẩm bẩm, giọng pha chút hoài nghi: “Chỉ cần tìm được cô bé này là có thể thoát ra ngoài ư?”
Sau lưng chợt có một luồng gió lạnh buốt đột ngột lướt qua. Đột nhiên cảm giác như thể có thứ gì đó vừa thoáng lướt qua, tôi vội vàng xoay người, nhưng tất cả mọi thứ vẫn bình thường, không phát hiện được điều gì hết.
“Xem ra, tôi đã quá coi thường ngôi nhà ma này. Cái danh xưng 'nhà ma cấp độ thế giới' này quả nhiên không phải lời nói suông tầm phào.” Tôi cầm tờ giấy trắng, tiếp tục quan sát những đồ vật khác trên bàn: “Nếu buộc phải tìm được cô bé may mắn sống sót kia mới thoát ra ngoài được, biết đâu người đóng vai cô bé này đã biến mất tăm rồi. Hiện tại, dù tôi có cố gắng tìm cách nào cũng chẳng tài nào thoát ra được theo cách thông thường.”
Trên bàn trà còn đặt một cây bút mực, vài bức ảnh cùng một số bài tập trong sách giáo khoa. Tôi chỉ lướt mắt qua, cũng chẳng nhận ra điều gì bất thường.
Nhưng ngay khi tôi đang đọc những bài tập trên bàn, phía sau lại xuất hiện một luồng gió lạnh buốt thấu xương.
“Đây chắc chắn không phải ảo giác.”
Ngẫm nghĩ một lát, tôi lập tức sáng tỏ ý đồ của người thiết kế ngôi nhà ma này. Quả thật đáng nể! Những đồ vật trên bàn chỉ cung cấp rất ít manh mối. Sự xuất hiện của chúng chỉ là những chi tiết mồi nhử nhằm đánh lạc hướng người chơi, lợi dụng lúc họ đang mải mê tìm hiểu, để rồi bất ngờ tạo ra những sự kiện kinh hoàng từ phía sau lưng!
“Quả là một bản thiết kế chất lượng, nhưng lại chất chứa chút ác ý, quỷ quyệt!” Tôi vẫn giả vờ tiếp tục quan sát, quả nhiên, lại thêm một luồng gió lạnh buốt nữa lướt qua sau gáy tôi.
“Là người hay quỷ?” Tôi nắm chặt đèn pin, vung nắm đ.ấ.m thẳng về phía sau. Chỉ cần là trường hợp khẩn cấp, dù cho đó có là thứ gì đi nữa, tôi cũng quyết ra đòn trước đã.
Nhưng điều làm tôi không ngờ tới là khi nãy tôi đã đ.ấ.m hụt vào khoảng không. Khi xoay người nhìn về phía sau, quả thật không có gì.
“Chuyện gì thế này?” Tôi chiếu đèn pin. Khi ánh đèn vừa quét ngang, đột nhiên tôi thấy có một con búp bê vải rách rưới trông vô cùng rùng rợn đang chễm chệ trên bậc cầu thang gỗ cũ kỹ dẫn lên tầng hai!
“Nó xuất hiện ở đó từ khi nào vậy chứ? Là nhân viên của ngôi nhà ma cố tình đặt nó ở đây ư? Sao tôi lại không hề nhận ra từ lúc đầu chứ?” Những luồng gió lạnh lẽo cứ liên tục thổi qua. Trên cầu thang có một con búp bê vải rách rưới, tôi không tài nào lý giải nổi nguyên lý hoạt động của chuyện này: “Chẳng lẽ thật sự có quỷ lúc này sao? Bây giờ cũng chưa đến 12 giờ đêm, làm sao có thể có chuyện quỷ quái như vậy được chứ.”
Ngay lúc tôi đang định qua đó kiểm tra, bỗng nhiên phía sau lại xuất hiện một vệt sáng lờ mờ. Ánh sáng đó xuất hiện đúng lúc một cách kỳ lạ, như thể có ai đó đang âm thầm theo dõi từng cử chỉ của tôi, chờ đúng thời điểm chín muồi để ra tay tiếp theo.
“Gì đây?” Tôi chậm rãi quay đầu. Có một chiếc TV cũ kỹ vốn dĩ đặt cách bàn trà đến tận hai, ba mét, thì giờ đây lại đột ngột dịch chuyển đến sát bên bàn trà gỗ, cách tôi chỉ chừng một mét, cứ như thể nó đã tự mình đi đến vậy.
Điều đáng sợ hơn là, tôi chẳng biết nó đã bật lên từ lúc nào. Chiếc TV đang phát một đoạn clip câm, hình ảnh một cô bé với đầy rẫy vết thương khắp người đang trân trân nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn, trống rỗng trên màn hình đen trắng!
Tôi nuốt khan một tiếng, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi tự lúc nào. Vào một thời điểm khác, những trò hù dọa này chắc chắn chẳng là gì đối với tôi. Nhưng ngay tại khu công viên quái dị này, vào chính khoảnh khắc này, tôi biết chắc chắn bên trong căn nhà đang ẩn chứa sự hiện diện của quỷ. Thật khó để phân biệt liệu chúng có phải do con người tạo ra hay không, nhưng những cái bẫy này quả thực tràn đầy sát ý.
Bên trong Ngôi nhà của quỷ tối om, không một ánh đèn, tôi chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin. Tôi hít một hơi thật sâu, rón rén đi vòng ra sau chiếc TV, cúi xuống nhìn kỹ.
“Khốn nạn thật!”
Hóa ra, bên dưới chiếc TV có hẳn bánh xe cơ khí. Tôi giẫm mạnh xuống sàn nhà, phát hiện bên dưới là một hệ thống truyền động tương tự như xích.
Tôi vội vàng dùng cây bút bi trên bàn chèn vào đĩa xích để chặn đứng nó lại, đoạn khẽ chửi thầm một tiếng. Sau đó, tôi tiến về phía con búp bê vải vừa xuất hiện một cách quái lạ, giờ đang ngồi vắt vẻo trên bậc cầu thang.
Con búp bê rách rưới này cũng xuất hiện bất ngờ hệt như con búp bê trên cửa. Khuôn mặt nó bị xé nát tơi tả, rồi có ai đó dùng bút lông màu đỏ vẽ nguệch ngoạc lên.
“Người ‘họa sĩ’ này đúng là có tâm quá đi chứ.”
Dường như người vẽ lên khuôn mặt con búp bê này không hề có ý định làm cho nó trở nên kinh dị. Trái lại, kẻ này lại tô điểm cho con búp bê một cách bài bản đến bất ngờ, như thể muốn dùng sự tỉ mỉ đó để che giấu điều gì. Từng đường nét được chăm chút vô cùng cẩn thận, như không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Ví dụ như con búp bê đang cầm trên tay tôi, người họa sĩ nào đó không chỉ vẽ những đường nét cơ bản trên mặt, mà còn cố ý dùng bút mực đen chấm lên để tạo thành những nốt ruồi.