Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 224

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

“Thật quá chân thực, cảm giác này cứ như đang có mặt ở một hiện trường án mạng vậy.” Tôi dựa vào tường, không chạm vào bất cứ cánh cửa nào. Tôi gần như đã đọc vị được ý đồ của kẻ thiết kế căn nhà này rồi, đúng kiểu “rút dây động rừng”. Chỉ cần chạm nhẹ vào một trong số chúng thôi, những trò kinh hoàng kia sẽ ập đến bất ngờ, cuốn phăng mọi thứ như một cơn sóng thần.

“Mặc dù những căn phòng bệnh này trông có vẻ đáng sợ đấy, nhưng lại chẳng có góc nào đủ rộng để che giấu một người. Đừng nói đến Thiết Ngưng Hương và Y Y, ngay cả cái bóng đỏ nhạt kia cũng chẳng thể trốn được.”

Tôi bước tiếp về phía trước, cái hành lang uốn lượn hình chữ “S” này, cứ đi được vài bước lại đến một góc ngoặt che khuất tầm mắt. Tôi thận trọng mỗi khi quay đầu lại, đề phòng bất trắc, có gì đó bất ngờ xuất hiện.

Thế mà đi hết cả tầng một, tôi vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào đáng giá. Tôi men theo cầu thang lên tầng hai, nhưng chưa kịp bước được vài bậc, tôi đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vọng xuống.

“Trên tầng hai có người sao?” Tôi khom lưng, rón rén từng bước lên tầng trên, chẳng khác nào một con mèo hoang đang săn mồi.

Tầng hai này có vẻ còn phức tạp hơn cả tầng một. Hành lang đã hẹp hơn, phòng bệnh cũng dày đặc hơn, trên nền đất ngổn ngang đủ thứ đồ vật linh tinh.

“Cái gì đây?” Tôi chiếu đèn pin xuống, những dải băng vải cũ kỹ vứt la liệt. Những vỏ chai thuốc quá hạn nằm lăn lóc dưới sàn. Thậm chí, một vật gì đó đột nhiên phản chiếu ánh sáng.

Tôi gạt đống băng vải và rác rưởi sang một bên, phát hiện một chiếc kìm sắt mà các nha sĩ vẫn dùng để nhổ răng từ những năm 90.

Trên mặt nó dính đầy những vệt đen đỏ loang lổ. Vậy mà, lúc đầu tôi còn ngỡ đó là màu nguyên bản của nó.

“ Đúng là dụng cụ thật.”

Tôi tiện tay tung hứng vài lần. Có vẻ khá nặng, chắc hẳn là đồ mới được chế tạo. Ngón tay tôi chạm vào cạnh kìm, nó thô ráp đến rợn người, như có những mũi kim châm vào đầu ngón tay tôi.

“Tại sao lại có một cái kìm sắt lăn lóc dưới đống rác? Ý đồ của bọn họ là gì? Chẳng lẽ những người thiết kế căn nhà của quỷ này không sợ du khách sẽ phát điên lên mà hành hung nhân viên?” Tôi cảm thấy khó hiểu với sự xuất hiện của chiếc kìm sắt này ở đây, “Cứ giữ lại phòng thân. Lỡ có gặp tên sát nhân tâm thần như trong truyện, ít nhất cũng có cái mà chống cự.”

Cầm chiếc kìm sắt, tôi tiến dọc theo hành lang thêm một đoạn, bước qua ba phòng bệnh. Đến căn phòng thứ tư, ánh mắt tôi đột ngột sững sờ, dán chặt vào cảnh tượng bên trong.

Trong phòng có một cái tủ quần áo và một cái giường bệnh, trông hết sức bình thường. Nếu chỉ nhìn qua thì căn phòng này cũng chẳng có gì khác biệt so với những căn phòng bệnh khác. Chỉ có điều, ngay ngắn trên chiếc khăn trải giường trắng toát kia, là hình bóng một người phụ nữ.

Mái tóc dài đã khô cứng, ố vàng, xõa bết bát ngang vai. Cô ta cúi gằm mặt, quay lưng lại phía cửa phòng.

“Lại là một con búp bê sao.” Tôi đưa đèn pin lay nhẹ, không thấy “ người phụ nữ” đó nhúc nhích. Đang tính đi tiếp, thì bất chợt, từ trong phòng, một tiếng kêu dồn nén, như bị bóp nghẹt, của người phụ nữ kia vang lên.

“Cứu với, cứu với.” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, rất nhỏ, rất thấp, như đang thì thầm van xin trong đau đớn ngay bên tai.

“Tiếng kêu đó chân thực đến rợn người.” Bước chân tôi khựng lại. Hai bàn tay tôi chần chừ, lưỡng lự không biết có nên mở cánh cửa đó ra không.

Người phụ nữ kia vẫn quay lưng về phía tôi, bất động hoàn toàn. Tôi đưa ánh đèn pin quét qua quét lại, nhưng cô ta vẫn chẳng mảy may phản ứng, dù ánh đèn pin tôi đã rọi thẳng vào người.

“Không thể là người thật được, mặc dù hình dáng đúng là giống người thật đến kinh ngạc.” Tôi dùng một tay lôi chiếc kìm sắt ra khỏi túi, rồi chậm rãi bước vòng đến trước mặt “cô ấy ”.

Khuôn mặt nhăn nhúm, nét mặt mờ nhạt đến khó tả, và trong lồng n.g.ự.c rỗng tuếch, có đặt một chiếc máy ghi âm cũ kỹ.

“Sợ bóng sợ gió à.” Tôi lấy chiếc máy ghi âm từ n.g.ự.c cái xác, định tắt nó đi. Ai ngờ vừa nhấn nút nguồn, chiếc máy ghi âm đã phát ra tiếng thét chói tai, điên dại của người phụ nữ!

Tôi nhanh tay ấn nút một lần nữa, âm thanh đó mới tắt hẳn.

“Kỳ lạ thật, lúc nãy máy ghi âm chưa bật, vậy mà mình rõ ràng nghe thấy tiếng kêu cứu của một người phụ nữ mà?” Đặt chiếc máy ghi âm xuống, tôi suy nghĩ m.ô.n.g lung, bỗng bên ngoài hành lang lại vọng vào một tiếng động là lạ.

“Có người ở đây sao?” Tôi nhìn khắp xung quanh, duy nhất chiếc tủ quần áo này là có thể giấu người trong căn phòng. Không nghĩ nhiều, tôi mở cánh cửa tủ ra.

Tôi vừa mở cánh cửa tủ gỗ, một cái “xác” đáng sợ đổ ập về phía tôi, như thể dang rộng vòng tay đón đợi.

Tôi tránh không kịp, đành bất lực nhận lấy cái ôm “ thân thiết” của nó.

“Biết ngay là cái tủ này có vấn đề mà.” Tôi thầm chửi rủa một câu, đẩy cái “xác” trở lại tủ quần áo rồi đóng sập cửa.

Chờ đợi ở nơi này là việc khó khăn nhất, cứ mỗi giây trôi qua, sự sợ hãi càng tăng thêm, cứ như thể trong không khí có thứ gì đó đang lên men, đặc quánh sự sợ hãi. Mồ hôi lạnh túa ra trên mặt tôi.

“Nhanh nào!” Tôi tắt đèn pin, vận dụng Truy Nhãn, nhìn xuyên qua lỗ thủng trên tủ ra ngoài.

Có tiếng động lạ ở ngoài cửa, sau đó một tia sáng mạnh mẽ quét thẳng vào bên trong.

“Là người sống ư?” Khi tôi đang lưỡng lự không biết có nên bước ra gọi một tiếng hay không thì bỗng nhiên nhìn thấy bộ trang phục đáng sợ của kẻ kia.

Hắn ta đeo chiếc mặt nạ hề cỡ lớn, trên người chi chít những vết sẹo lớn do đường kim mũi chỉ thô kệch để lại. Hắn vận chiếc áo blouse trắng cũ kỹ nhuốm đầy màu đỏ ám ảnh, một tay kéo sợi xích sắt, ở cuối còn quấn mấy cái móng nhọn bằng nhựa.

Nếu chỉ nhìn đến đó, tôi cũng chẳng có bất cứ lý do gì mà nghi ngờ hắn, nhưng vừa nhìn thấy cánh tay còn lại, tôi liền do dự một chút. Chiếc rìu trên tay hắn sáng ngời, thậm chí m.á.u trên lưỡi rìu vẫn còn rỏ m.á.u tươi.

“Thật sự là đồ thật sao?”

Chẳng lẽ căn nhà ma này vì muốn hù dọa du khách mà dám chơi cả đồ thật luôn? Từng giọt m.á.u rơi xuống đất, âm thanh tí tách tí tách cứ thế phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

Hắn chỉnh lại mặt nạ hề, cầm đèn pin bước vào phòng.

Hắn tiến đến trước mặt người phụ nữ, cầm chiếc máy ghi âm lên lắc lắc vài cái rồi bật nút nguồn. Tiếng kêu khóc của người phụ nữ vang vọng trong phòng. Hắn nghe một hồi, liền chắc chắn là không có vấn đề gì, bèn tắt máy.

Trong toàn bộ quá trình, hắn ta chẳng hé răng nói một lời, đặt máy ghi âm xuống, lê chiếc rìu bước đi bước lại trong phòng.

Có vài lần hắn nhìn về phía chiếc tủ nơi tôi đang trốn, nhưng không biết vì lý do gì, có vẻ như hắn vẫn kiêng dè một thứ gì đó mà không dám mở cửa tủ ra.

Phải đến hai ba phút sau, tên quái vật này mới chịu rời đi. Đợi hắn lê cái vuốt nhựa đi xa, tôi mới dám bước ra.

Đóng cửa tủ lại, trước tiên tôi kiểm tra những giọt m.á.u vừa rơi ra từ lưỡi rìu của hắn.

“Mùi tanh tưởi của gỉ sắt, xem ra không phải thuốc màu, mà là máu!”

Vừa tìm được câu trả lời, tôi liền tắt hai thiết bị chiếu sáng trên người, cũng chỉnh độ sáng điện thoại livestream Âm Gian Tú Tràng xuống mức thấp nhất.

“Tên kia mặc áo khoác bác sĩ nhưng lại đeo mặt nạ hề, thoạt nhìn chẳng có gì lạ, có thể vì hắn muốn che đi dung mạo thật của mình.”

Nhận ra đám chất lỏng kia là máu, xem ra đây quả là một bước đột phá quan trọng.

Trong căn nhà ma này rất có thể đang che giấu một vụ án g.i.ế.c người, mà hung thủ thì chẳng ai khác ngoài tên bác sĩ đeo mặt nạ hề kia. Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa biết liệu hắn có liên quan đến sự mất tích của Thiết Ngưng Hương và Y Y không, nhưng chỉ cần bắt được hắn, tôi cũng đã đạt được một bước đột phá rồi.

“Xem ra thứ mà tôi phải đối đầu là người, không phải quỷ, cũng coi như là một tin tốt.” Tôi lấy chiếc kìm sắt ra, người tựa sát tường, nhìn vào bóng tối một chút để mắt thích nghi.

Đã qua sáu lần livestream rồi, tôi không còn sợ bóng tối, lại quen với cảm giác xung quanh chỉ có một màu đen từ lâu. Đôi lúc, nó cũng chính là một lớp vỏ bọc tự nhiên đầy ưu việt.

“Chủ đề của căn nhà ma này là trốn khỏi tên sát nhân tâm thần, nhưng xem ra hôm nay tôi lại đang làm việc ngược lại.” So với những đối thủ trước đây của tôi như Lộc Hưng hay gã Hàng đầu sư kia, tên bác sĩ mang mặt nạ hề này còn quá non kinh nghiệm. Tôi tin mình có thể hạ gục hắn một cách dễ dàng.

Cất chiếc đèn pin vào túi, một tay tôi cầm điện thoại Âm Gian Tú Tràng, tay kia thủ sẵn chiếc kìm sắt.

“Chắc chắn mày chưa từng gặp một du khách như tao đâu.” Nhìn hành lang tối om, trong lòng tôi cũng có ít nhiều sợ hãi. Tựa vào tường, tôi bước đi giữa chốn bóng tối sâu hun hút, vận dụng Diệu Chân tâm pháp để cường hóa năm giác quan đến mức cực hạn.

“Chiều cao và ngoại hình của chú hề trong cuộc diễu hành dường như khác biệt rõ rệt so với tên bác sĩ này. Xem ra, không chỉ có một kẻ đứng đằng sau mọi chuyện. Lần hành động này, tôi phải cực kỳ cẩn trọng.”

Dù không quen thuộc địa hình, nhưng mỗi bước chân của gã bác sĩ kia đều vang lên tiếng xích lạch cạch, chỉ cần có tiếng động là tôi biết gã đang ở đâu. Đây chính là lợi thế lớn nhất của tôi lúc này.

Tôi rảo bước khắp tầng hai, cẩn thận dò xét từng phòng bệnh, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng gã bác sĩ kia. Mọi ngóc ngách đều trống hoác.

Chỉ đến khi đi đến cuối hành lang, tôi mới nhận ra một tấm bản đồ nhỏ được treo trên tường, phác họa sơ đồ cấu trúc của cả ba tầng trong căn nhà này.

Theo sơ đồ, căn nhà có ba tầng với hai hành lang song song, mười sáu phòng bệnh và hai phòng mật thất dành cho khách tham gia. Quy tắc trò chơi nói rằng tên sát nhân tâm thần sẽ không thể vào các phòng mật thất, nhưng bù lại, cửa những căn phòng này sẽ bị bịt kín hoặc khóa chặt.

“Thiết Ngưng Hương và Y Y liệu có đang ẩn mình trong phòng mật thất nào đó không? Được thôi, xem ra trò chơi này cuối cùng cũng thành công khơi gợi sự hứng thú nghiêm túc từ tôi rồi đây.”

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 224