“Đêm đen cho ta đôi mắt đen, nhưng ta lại dùng nó để tìm kiếm ánh sáng.” Câu nói đó, dường như sinh ra là để miêu tả chính tình cảnh của tôi lúc này. Một tay tôi cầm chặt chiếc kìm sắt đã hoen gỉ, lẩn quẩn bên trong căn nhà ma quái.
So với gã bác sĩ đáng sợ đeo mặt nạ kia, tôi tựa như một thợ săn dày dặn kinh nghiệm, đã kinh qua vô số cuộc săn lùng nguy hiểm. Từ lâu, tôi đã quen với việc đặt mình vào vị trí của hung thủ để suy nghĩ vấn đề, thậm chí trong đầu tôi còn từng nảy ra những kế hoạch g.i.ế.c người hoàn hảo. Tôi luôn tự hỏi, nếu mình là kẻ thủ ác, làm thế nào để g.i.ế.c người và thoát thân một cách trọn vẹn nhất?
Tôi chậm rãi bước đi, điều hòa lại nhịp tim đang đập dồn, cúi thấp người rón rén tiến về phía trước.
“Có lẽ gã vẫn chưa hề hay biết về sự tồn tại của tôi. Phải tận dụng triệt để lợi thế này!” Tôi siết chặt chiếc kìm sắt, áp sát lưng vào tường, từng bước chậm rãi tiến lên mà không gây ra chút tiếng động nào. Luôn đề cao cảnh giác tối đa, tôi tin rằng cho dù có bất ngờ chạm mặt tên bác sĩ đó ở khúc ngoặt kế tiếp, tôi vẫn có thể lập tức phản ứng trong chớp mắt.
“ Tôi không thể g.i.ế.c gã, nhưng cũng chẳng thể tha cho gã. Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải tận dụng triệt để.”
Khắc ghi bản đồ đường đi trong đầu, tôi bước lên cầu thang bên trái để đến tầng ba. Càng lên cao, tôi càng thấy nhiều vật dụng lộn xộn và bình thuốc bị bỏ quên trên sàn nhà, đôi khi còn xuất hiện cả những thứ hết sức kỳ quái.
“Quần áo phụ nữ?” Tôi nhặt bộ đồ lên khỏi sàn, trông nó đã cũ kỹ lắm rồi, thậm chí còn phảng phất một mùi hôi khó chịu.
Đây là một chiếc váy liền thân màu đỏ nhạt, hẳn là của một cô gái nào đó, ở góc váy còn đính một bông hoa nhỏ xinh xắn.
“Những người thiết kế căn nhà ma quái này, từ giây phút đầu tiên, đã khiến tôi cảm nhận được sự tỉ mỉ đến từng chi tiết của họ. Vậy, việc chiếc váy con gái này xuất hiện ở đây rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Chẳng lẽ, chúng đang ám chỉ một điều gì đó sao? Đáng lẽ ra trong một bệnh viện bỏ hoang thế này, thứ phải xuất hiện là bộ quần áo bệnh nhân, chứ không phải một chiếc váy. Việc nó nằm ở đây, quả thực rất đáng ngờ.”
Tôi thuận tay lật chiếc váy lên theo thói quen nghề nghiệp, và bất ngờ khám phá ra những chi tiết mới theo một cách không ngờ tới.
Từ trong chiếc váy, một bức ảnh cũ kỹ đã ố vàng một góc bỗng rơi ra. Trong hình là một cô gái trẻ đang đứng bên cạnh mẹ mình, nở một nụ cười rạng rỡ, tràn đầy vẻ hạnh phúc.
“Bức ảnh này? Nó rơi ra từ trong chiếc váy ư? Việc hai thứ này xuất hiện cùng nhau thực ra chẳng có gì quá bất thường, chỉ là... có điều gì đó hết sức kỳ lạ.”
Tôi cầm chiếc váy đỏ, tiếp tục rảo bước. Càng đi sâu, tôi càng tìm thấy nhiều thứ kỳ lạ hơn. Trong một chiếc thùng rác ở hành lang, tôi ngửi thấy một mùi hắc rất lạ, khi mở ra thì phát hiện bên trong có đồ lót phụ nữ bị cháy xém một phần, cùng với một đoạn dây điện ngắn bị đứt.
“Bắt cóc ư?” Lớp độn n.g.ự.c trong bộ đồ lót đã mục nát, chỉ cần chạm nhẹ tay vào là đã thủng một lỗ lớn. Nhìn qua, món đồ này có vẻ đã có niên đại từ vài năm trước rồi.
“Rìu, kìm sắt, tất cả đều là đồ thật. Ngay cả tờ giấy niêm phong ngoài cửa chính cũng chính là loại mà cảnh sát thường dùng để phong tỏa hiện trường. Xem ra, mấy năm trước ở đây đúng là đã từng xảy ra một vụ án mạng kinh hoàng.”
Liệu lý do 5 năm trước công viên này đóng cửa có thực sự đúng như những gì truyền thông đã đưa tin?
Tôi nhớ tờ giấy niêm phong kia đã sờn rách, sắp rơi ra. Đôi khi, sự thật cũng bị chôn vùi, vừa để xoa dịu sự hoang mang của dân chúng, vừa để che giấu sự yếu kém trong công tác phá án của lực lượng cảnh sát.
Khi đến đây, tôi càng không khỏi khâm phục những người đã thiết kế nên ngôi nhà ma quái này. Họ dám biến một hiện trường g.i.ế.c người thực thụ thành Ngôi nhà của Quỷ, điều đó không chỉ đòi hỏi sự quyết đoán và lòng dũng cảm phi thường, mà còn cần đến một trí tưởng tượng phong phú cùng khả năng chịu đựng áp lực cực lớn từ dư luận bên ngoài.
Tầng ba là tầng cao nhất, và tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách. Các phòng bệnh được chia thành nhiều khu vực khác nhau, nhưng nhờ có Truy Nhãn, tôi vẫn có thể di chuyển qua lại dễ dàng mà không hề chạm phải bất kỳ chướng ngại nào.
“ Tôi không hề gặp gã bác sĩ, cũng như không tìm thấy chìa khóa hay bất kỳ dấu hiệu nào về vị trí của phòng mật thất. Tôi ngờ rằng Thiết Ngưng Hương và Y Y lúc này đang bị giam giữ trong những căn phòng đó, nhưng tôi lại không thể nào tìm thấy lối vào.”
Từ tầng ba, tôi bắt đầu đi xuống dưới. Nhưng chưa kịp chạm tới cầu thang, một tiếng xích sắt lạch cạch đột ngột vang lên.
“Gã bác sĩ tới rồi!” Tôi lập tức đưa mắt nhìn quanh, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ném vội chiếc váy đỏ trong tay, tôi chỉ kịp nhét bức ảnh vào túi quần, rồi thoắt cái ẩn mình vào một phòng bệnh gần nhất.
Chỉ chừng mười giây sau, bóng dáng gã đàn ông đeo mặt nạ hề xuất hiện ở cuối hành lang tầng ba, chiếc đèn pin trên tay hắn rọi thẳng về phía trước.
Gã kia im lặng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, chân cứ khua loạn mấy tập hồ sơ bệnh án và những lọ thuốc nằm rải rác trên mặt đất.
“Có nên ra tay không đây?” Một tay tôi siết chặt cây kìm sắt, tay còn lại nắm chắc chốt cửa, chỉ chờ gã xoay người là lập tức lao ra.
Tôi kiên nhẫn đợi thời cơ, vậy mà gã "bác sĩ" kia như cố tình trêu ngươi, gã nhìn chằm chằm xuống mặt đất một lúc lâu, rồi mới cúi người nhặt chiếc váy màu đỏ lên.
“Tại sao nó lại ở đây?” Gã lẩm bẩm, có vẻ vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của chiếc váy.
Gã kẹp chiếc đèn pin vào nách, đôi tay run rẩy giũ chiếc váy đỏ. Hành động lơ là này đã tố cáo một cơ hội vàng mười cho tôi.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng, không một tiếng động. Tay tôi giơ cao cây kìm sắt, nhắm thẳng vào gáy gã.
Một cảnh tượng kinh dị điển hình đang tái hiện ngay trước mắt tôi trong căn nhà ma này, chỉ là kẻ đi săn lần này lại chính là con mồi.
Gã chẳng hề quay đầu, dường như không hề nhận ra hiểm nguy đang ngày càng kề cận.
– Mặt anh streamer lúc này nhìn đáng sợ thế, làm em nhớ lại vụ g.i.ế.c người của gã hung thủ biến thái bí ẩn năm xưa.
– Hành động rất chuyên nghiệp, kẻ tao vừa thấy chính là một tên sát nhân, đậu xanh! Chẳng lẽ thằng streamer này chính là tội phạm đang bị truy nã?!
– Anh streamer mà dám livestream cảnh g.i.ế.c người, là tao donate trăm vạn à nha!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như này, vậy mà tay tôi vẫn vô thức cầm chiếc điện thoại với ứng dụng Âm Gian Tú Tràng. Xem ra, sau ngần ấy thời gian, nó đã thành thói quen ăn sâu vào m.á.u thịt tôi rồi.
Cây kìm sắt đã vung lên cao, lần này nếu tôi ra tay thật, không chừng gã "bác sĩ" kia sẽ nhìn thấy cả bầu trời sao. Tôi cứ diễn kịch cho khán giả xem, tay giơ lên nhưng không nỡ giáng xuống.
“Với tôi, việc g.i.ế.c người xem ra vẫn không dễ chút nào.” Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, tay cầm kìm sắt hơi trơn trượt. Tôi từ bỏ ý định làm gã trọng thương, ánh mắt đảo qua cây rìu gã đặt tựa vào tường.
“Trò chơi này phải gọi là săn kẻ g.i.ế.c người thì đúng hơn.”
Một chân tôi đá ra, gã "bác sĩ" không kịp phòng bị mà đổ sầm về phía trước. Tôi đè lên người gã, vớ lấy cây rìu tựa tường, dí lưỡi rìu lạnh lẽo vào cổ gã.
Động tác của tôi nhanh nhẹn, dứt khoát, chớp nhoáng đến mức tôi cũng phải bất ngờ.
“Gỡ mặt nạ ra!”
Lời nói của tôi rít bên tai gã. Một tay tôi ấn mạnh vào cổ, tay kia nắm chặt cán rìu.
Đợi hơn mười giây sau, vẫn chẳng thấy gã nhúc nhích dù chỉ một li. Tôi cau mày, tháo chiếc mặt nạ hề của gã xuống.
Một gương mặt vô cùng thanh tú lộ ra, nhìn bên ngoài chẳng có vẻ gì giống một tên sát nhân tâm thần.
“Này!” Tôi vỗ nhẹ vào mặt gã, nghe thấy tiếng ùng ục trong cổ họng, như thể gã bị mắc xương cá vậy. Ánh mắt gã đảo liên tục.
“Sao thế? Yếu tim vậy sao?” Tôi không đành lòng nhìn gã trong tình trạng thê thảm như vậy, nhưng lại chẳng biết gã có đang giả vờ hay không.
Trong lúc tôi đang do dự, chiếc điện thoại gã đang giữ bên mình bỗng kêu lên. Trên màn hình hiện một số lạ.
Tôi bắt máy, nhưng im lặng không lên tiếng, chờ đối phương nói trước.
“Tiểu Bắc, anh tìm được du khách không?” Giọng đối phương có vẻ rất vội vàng, nghe không giống đang diễn kịch chút nào.
“Là giọng người phát thanh viên mà! Tiểu Bắc? Gã "bác sĩ" này là Tiểu Bắc sao? Gã là người được đài truyền hình cử đến tìm mình sao?” Nhìn gã "bác sĩ" vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, tôi vội cởi áo blouse trắng. Vừa dùng tay chà nhẹ, tôi đã phát hiện những vết sẹo và đường khâu như thật trên da gã chỉ là những miếng giấy vẽ được dán tinh vi.
“Suýt nữa thì tự b.ắ.n vào chân rồi!” Tôi nhanh chóng nói vào điện thoại: “ Tôi đang ở chỗ Tiểu Bắc. Tình hình bên cô thế nào rồi? Đã tìm được Thiết Ngưng Hương chưa?”
Giọng Lý Mạn Mạn đầy kinh ngạc: “Sao anh lại là người nghe điện thoại? Thôi được rồi, anh nhanh đến đây. Chúng tôi đã tìm được người anh cần rồi.”
“Tìm được rồi sao?” Tôi mừng ra mặt. Nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng là tìm thấy Thiết Ngưng Hương trước mười hai giờ đêm, đây là việc buộc phải hoàn thành: “Được, tôi tới ngay đây!”
Cúp điện thoại, tôi thở dài một hơi, một nụ cười chua chát hiện trên môi. Tôi vỗ nhẹ vào má Tiểu Bắc mấy cái.
Cậu ta bị tôi dọa cho hoảng hồn đến mức này, không chừng sau này còn bị ám ảnh nặng.
“Này, tỉnh dậy!”
Cậu ta mơ màng hé mắt, vừa thấy mặt tôi đã hét toáng lên. Một lúc sau mới bình tĩnh lại.
“Cậu bị làm sao vậy? Lại chạy vào nhà ma dọa người khác thế này?” Tôi đỡ cậu ta ngồi dậy, nhưng tay vẫn cầm chiếc rìu: “Người mà Lý Mạn Mạn bảo cậu tìm chính là tôi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Nghe lời tôi nói, khuôn mặt trắng bệch của cậu ta lộ rõ vẻ bối rối: “Chị Mạn Mạn gọi điện thoại tới sao? Không phải chứ, vì chị ấy vào cùng tôi mà……”