Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 226

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

“Cô ta cùng đi với cậu?” Nghe câu nói của Tiểu Bắc, tôi cũng đứng hình một lúc. Rõ ràng Lý Mạn Mạn phải đang ở một nơi khác chứ?

Tiểu Bắc có chút sợ hãi liếc nhìn cây rìu trong tay tôi, rụt cổ lui về sau một bước: “Lúc đầu quả thật chị Mạn Mạn đã gọi điện dặn tôi chú ý vì có người vào Nhà quỷ. Thế nhưng sau đó ở tầng một, tôi đã gặp trực tiếp chị ấy. Chị ấy bảo tôi không cần tìm nữa, người đó đã ra ngoài rồi.

Lúc đó tôi vẫn đang thắc mắc không biết chị Mạn Mạn đã vào bằng cách nào, chị ấy lại hướng dẫn tôi vận hành thử vài hệ thống của Nhà quỷ, nói là lãnh đạo muốn kiểm tra vào ngày mai.”

Lúc Tiểu Bắc nói chuyện tôi liên tục quan sát vẻ mặt của cậu ta. Cậu ta nói chuyện rất thành thật: “Có phải Lý Mạn Mạn vẫn luôn ở cùng với cậu trong quá trình vận hành thử?”

“ Đúng vậy, chị ấy vẫn đi theo đằng sau tôi.”

“Thật kỳ quái.” Tôi vắt cây rìu lên vai: “Lẽ nào lại có đến hai Lý Mạn Mạn?”

"Đại ca, nếu anh đã hỏi xong, chúng ta ra ngoài ngay đi, nửa đêm thế này đáng sợ thật đấy." Ánh mắt Tiểu Bắc lộ vẻ sợ hãi, cậu ta dè chừng, sợ tôi lại giở trò gì đó với cái búa trong tay.

"Gan bé tí thế mà tối còn dám mò vào đây một mình cơ à?" Tôi đỡ cậu ta đi xuống tầng dưới: "Cụ thể cậu phụ trách việc gì trong Ngôi nhà ma quái này? Và cái bộ đồ này là sao?"

" Tôi phụ trách bảo trì Ngôi nhà ma quái, thi thoảng hóa trang thành ma quỷ, sát nhân để hù dọa khách." Tiểu Bắc thấy tôi định đi tới cầu thang, liền ngăn tôi lại: "Đi lối của nhân viên, có thể trực tiếp dẫn thẳng ra ngoài."

Cậu ta đứng ở chỗ rẽ, đưa tay xé một tờ quy định làm việc trên tường, để lộ một đường trượt bí mật phía sau.

"Cậu đi trước mở đường." Tôi lắc lắc cái búa, để Tiểu Bắc đi phía trước, rồi đi theo sát phía sau.

Đường trượt 45 độ vút thẳng lên tầng hai, dẫn vào một căn phòng tôi chưa từng đặt chân tới.

"Đây là đâu?"

“Phòng bí mật, công viên mới mở cửa, chưa du khách nào tìm ra, nên tạm thời biến thành phòng nghỉ cho nhân viên.” Tiểu Bắc cởi áo khoác trắng, chỉ vào đống dụng cụ tra tấn trên tường: “Đừng căng thẳng, ấy đều là đạo cụ thôi, giả hết cả."

Cậu ta chưa nói dứt câu, nhưng tôi đã bị câu nói của cậu ta thu hút, khiến tôi chú ý đến đống dụng cụ tra tấn chất đầy trong góc phòng.

“Một Ngôi nhà ma quái cần đến từng ấy đạo cụ sao?” Tôi khẽ gõ cái búa vào đống đồ. Tiếng kim loại va chạm rít lên chói tai. Toàn bộ, đều là đồ thật.

“Dây xích, lưỡi câu, dây kẽm.” Nhìn kỹ hơn, tôi tìm thấy một mảnh vải đỏ trên một sợi dây kẽm rỉ sét.

"Nó giống với chất liệu vải trên chiếc váy đỏ. Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế?"

Tôi liên kết các manh mối trong đầu. Nhớ lại khi bước vào khu vực chủ đề đầu tiên, tôi tìm thấy năm con búp bê trẻ con nằm rải rác và một bóng dáng nhỏ bé màu đỏ nhạt lướt qua.

Theo quy tắc của chủ đề Ngôi nhà ma quái, chỉ tìm được đứa trẻ sống sót mới thoát ra được. Thế nhưng thực tế, cả năm đứa trẻ đều đã chết. Điểm khác biệt duy nhất là một trong số chúng – một con rối hình người – có chữ viết trên trán, không phải khắc bằng d.a.o mà là viết bằng bút mực.

Ngoài năm con rối tượng trưng cho những đứa trẻ đã chết, tôi còn thấy một " người" thứ sáu. Chính vì ánh nhìn thoáng qua của cô bé ấy, tôi đã không chần chừ mà lao thẳng vào khu vực kinh dị thứ hai, bỏ qua việc lục soát tầng ba.

Nhớ kỹ lại, khi ở trong Đường hầm Xe Bay, tôi cũng nhìn thấy một cô bé mặc áo đỏ. Trong khoảnh khắc chiếc xe lướt qua, bóng hình ấy ngồi ngay sau lưng tôi.

Giờ đây, tôi dám chắc cô bé đó không phải là người. Nhưng bóng dáng ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện quanh tôi, rốt cuộc là vì mục đích gì?

Bóng hình đỏ mờ, chiếc váy đỏ cũ kỹ, rồi mảnh vải đỏ nhạt này xuất hiện giữa một đống dụng cụ tra tấn. Nếu bảo chúng không hề có mối liên hệ nào, thì có đánh c.h.ế.t tôi cũng không đời nào tin nổi!

Trực giác của tôi mách bảo rằng, từng có một vụ án mạng kinh hoàng xảy ra ngay trong Ngôi nhà ma quái này, từ rất lâu về trước. Nạn nhân là một cô bé. Có lẽ, em đã bị bắt cóc, đưa vào đây và bị tra tấn đến c.h.ế.t ngay trong chính căn phòng bí mật này.

Nhưng tôi không thấy trên mạng có tin tức nào liên quan đến chuyện này. Dựa theo cách làm của một số ban ngành địa phương, trọng án hay vụ g.i.ế.c người đều phải được công khai trên truyền thông. Từ đó có thể kết luận, kẻ sát hại cô bé vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chưa hề bị trừng trị.

“Có phải hồn ma cô bé ấy muốn tôi giúp em giải oan?” Tôi nghĩ về điều đó, nhưng tôi vẫn không dám khẳng định. Nếu chuyện này xảy ra vào nửa đêm, đúng 12 giờ sau khi buổi livestream chính thức diễn ra, tôi sợ rằng tôi sẽ tin vào điều đó, tập trung điều tra xoay quanh linh hồn của cô bé. Nhưng giờ mới hơn 11 giờ, công viên giải trí chỉ mới đóng có 5-6 phút. Việc liên tục cung cấp manh mối cho tôi, liệu có quá sớm không?

Nếu coi buổi livestream như một phó bản trong game, thì sự tồn tại của bóng ma cô bé đỏ nhạt này hẳn chỉ là một nhiệm vụ phụ. Ưu tiên hàng đầu của tôi vẫn phải là tìm ra Thiết Ngưng Hương.

“Nhìn cái gì vậy?” Tiểu Bắc bật sáng đèn phòng nghỉ, gỡ bỏ những vết sẹo giả dán trên người, và thay một bộ quần áo khác: “Đừng động vào mấy thứ đạo cụ ấy, coi chừng bị thương đấy.”

Tôi bỏ mảnh vải đỏ vào túi rồi quay người, định cùng Tiểu Bắc ra ngoài trước. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cậu ấy dưới ánh đèn, tôi chợt có một phát hiện mới mẻ.

"Sao? Mặt tôi dính cái gì sao?"

“Không, nhanh đi ra ngoài.” Tôi lờ đờ xua tay, nhưng trong thâm tâm, tôi đã chắc chắn một điều: cái tên Tiểu Bắc này đang giấu diếm điều gì đó.

Dưới ánh đèn, kích hoạt Truy Nhãn, tôi thấy rõ những vệt phấn trắng nhạt trên cổ và dọc sống mũi cậu ta, đó đích thị là dấu vết của lớp trang điểm.

Và thử hỏi, khi hóa trang bình thường, ai lại cần thoa phấn trắng bệch lên khắp má và cổ như thế? Câu trả lời đã quá rõ ràng: trong đêm nay, gã Tiểu Bắc này chắc chắn đã từng hóa trang thành chú hề!

Sau khi tắm rửa xong xuôi, cậu ta mặc bộ đồ bác sĩ, đi vào Ngôi nhà ma quái. Mục đích của hành động này, tôi vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng chắc chắn, tôi phải đặc biệt đề phòng con người này.

Trong phòng bí mật có một con đường dẫn thẳng ra bên ngoài. Tiểu Bắc thay đồ xong xuôi, đi đến phía trước: "Anh còn cầm cái búa làm gì? Nó là đạo cụ của Ngôi nhà ma quái, không được mang ra ngoài đâu đấy!"

“Xin lỗi, tôi hơi căng thẳng.” Tôi bỏ cái rìu đạo cụ lại, nhưng chiếc kìm sắt thì vẫn yên vị sau lưng, tôi không hề lấy ra.

"Hồi hộp là chuyện bình thường. Khi mới vào, mấy đêm liền tôi còn chẳng dám nán lại đây một mình ấy chứ! Quen dần là ổn thôi."

Bước ra khỏi ngôi nhà ma quái, rời khỏi không khí u ám, nặng nề ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

“Ở đây!” Lý Mạn Mạn đứng ngay trước cửa Ngôi nhà ma quái, vẫy tay gọi chúng tôi: “Nhanh lên nào, công viên đóng cửa rồi, đừng ở lại lâu nữa!”

Khi bước đến chỗ Lý Mạn Mạn, tôi liếc nhìn cô ta một cách cẩn trọng: "Cô tìm thấy Thiết Ngưng Hương và Y Y trong mê cung rồi chứ?"

"Tìm thấy một người trong đó rồi." Lý Mạn Mạn dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ nằm ở lối vào khu mê cung, một căn phòng chỉ dành riêng cho nhân viên. Trong phòng đặt rất nhiều màn hình giám sát, cô ta giải thích: "Về phần Mê cung Quỷ gương của công viên chúng tôi, du khách bình thường đã vào thì rất khó thoát ra, ngay cả nhân viên cũng cần có bản đồ mới di chuyển thoải mái được. Hệ thống camera giám sát này được lắp đặt để đề phòng du khách bị lạc hoặc làm hỏng thiết bị. Ngay khi nhận được tín hiệu cầu cứu, nhân viên giám sát sẽ lập tức lên đường giải cứu họ."

Lý Mạn Mạn tìm kiếm trong máy tính, phát đoạn video giám sát từ lối ra Mê cung Quỷ gương, ghi lại cảnh khoảng mười lăm phút trước.

Cô ta nhanh chóng tua đến đoạn cần tìm rồi dừng hình ảnh: "Chính là chỗ này."

Tôi nhìn theo ngón tay cô ta, trên màn hình quả nhiên là một người phụ nữ không mặc đồng phục nhân viên bước ra từ mê cung.

"Thiết Ngưng Hương? Sao cô ấy lại ở một mình? Y Y đâu?" Linh cảm xấu trong tôi ngày càng dâng cao. Nếu Thiết Ngưng Hương và Y Y ở cùng nhau, tôi sẽ không quá lo lắng. Dù sao, Thiết Ngưng Hương có kỹ năng cận chiến đủ sức hạ gục một đến hai gã to con mà không hề hấn gì. Hơn nữa, em còn là một cảnh sát hình sự nhanh nhạy, chắc chắn đủ năng lực tìm thấy cơ hội thoát thân.

Tình huống tôi sợ nhất là Thiết Ngưng Hương và Y Y bị lạc mất nhau. Cô ấy lo lắng cho sự an toàn của Y Y, khó tránh khỏi hành động liều lĩnh. Trong khi đó, Y Y chỉ là một bé gái yếu ớt, không có sức chống cự.

Nghĩ đến linh hồn của cô gái màu đỏ nhạt vẫn đang quẩn quanh trong Ngôi nhà của quỷ, tôi chậm rãi siết chặt nắm đấm. Buổi livestream đến giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng lại khiến tôi cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết. Nhiệm vụ livestream không có manh mối, cuộc gọi trước livestream đầy bí ẩn, và những lời 'nhắc nhở' chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

"Mấu chốt của buổi livestream này quả nhiên vẫn nằm ở Thiết Ngưng Hương. Tìm được em, buổi livestream mới có thể tiếp tục." Tôi nhìn bóng dáng quen thuộc trên màn hình, nhìn theo từng khung hình lướt qua, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó cực kỳ kỳ lạ.

"Em ấy đang làm gì?"

Trong hình ảnh giám sát, Thiết Ngưng Hương không vội vàng đi tìm Y Y mà dừng lại ngay lối ra của mê cung. Cô ấy liên tục đưa hai tay ra sau lưng, như thể có vật gì đó đang bám víu trên lưng và cô cố gắng kéo nó ra.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 226