Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 233

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Những ngón tay thò ra từ mặt kính kia, háo hức như thiêu thân lao vào ánh đèn, kéo dài ra, vươn thẳng tới, muốn nắm lấy những sợi tóc đen đang chắn trước mặt tôi.

“Á!”

Hai tai tôi nghe rõ tiếng hét thảm thiết phát ra từ trong tấm gương. Thật kinh ngạc, hai cánh tay kia lại phả ra những làn khói mỏng, như thể chúng đang bị thiêu đốt vậy.

Có vẻ như nó đang cảm thấy vô cùng đau đớn. Nhưng những sợi tóc đen quấn quanh người tôi, cứ như những con rắn độc ngửi thấy mùi m.á.u tanh, nhe răng nanh, gắt gao cắn chặt cánh tay kia, rồi bám riết lấy, không ngừng gặm nhấm!

“Mệnh Quỷ quả thật hung dữ.”

Bị những chùm tóc đen quấn kín cả cánh tay, vậy mà biểu cảm của cái bóng trong gương lại chẳng hề thay đổi. Một lát sau, những cảnh tượng mới lại xuất hiện, khiến đầu óc tôi quay cuồng, đau nhức khó tả.

Một đám người bỗng nhiên xuất hiện trong gương. Chẳng rõ chúng từ đâu mà đến, phần lớn đều mờ ảo, không rõ hình dạng. Một số có vẻ ngoài giống hệt tôi, cứ như những bóng hình ấy được tạo ra từ những khúc xạ ánh sáng khác nhau chiếu vào vậy.

Chúng cứ như những cá thể của thế giới trong gương, từ tốn tiến lại. Kẻ phía trước ngã xuống, người phía sau lại giẫm lên mà bước ra ngoài gương.

Mệnh Quỷ vẫn còn đang bận đối phó với cánh tay đã vươn ra trước đó. Tạm thời, Mệnh Quỷ đang chiếm thế thượng phong. Nhưng một lát sau, Mệnh Quỷ khó lòng địch lại, thật sự là khó mà chống đỡ nổi khi đối mặt với số lượng đông đảo như vậy.

Từ trong gương, vô số “cái tôi ” đang bước ra ngoài. Sắc mặt của chúng mang những biểu cảm mà tôi chưa từng thấy ở chính mình. Đó là những vẻ mặt cực kỳ xa lạ, khủng khiếp, và ngập tràn sát ý.

Những chùm tóc đen tỏa ra ngày càng nhiều, con mắt đen cũng rơi ra khỏi chiếc túi thêu hoa. Những sợi tóc đen hợp lại, hóa thành một thanh niên cao ngang tầm tôi, đứng chắn trước gương, trông vô cùng dữ tợn.

Nếu so sánh mức độ kinh khủng, e rằng Mệnh Quỷ trong hình hài tạo bởi những sợi tóc đen kia còn đáng sợ hơn gấp bội so với mấy con quái vật trong gương.

Từ khí thế cho đến cả ngoại hình, Mệnh Quỷ càng trở nên tà ác, quỷ dị đến tột cùng. Thứ duy nhất nó không chiếm ưu thế chỉ là số lượng mà thôi.

Những bản thể trong gương nhiều đến vô số kể. Thậm chí, tôi còn thấy những gương mặt giống hệt mình, tầng tầng lớp lớp ùn ùn bước ra ngoài.

Chiếc gương kia như chính là cánh cửa ngăn cách Âm Dương. Những hình thù quái dị giống hệt tôi đang chen chúc, xô đẩy nhau, vươn những cánh tay dài ngoằng, cố túm lấy Mệnh Quỷ.

Chúng xuất hiện ngày càng nhiều, Mệnh Quỷ cố hết sức chống đỡ. Từng lọn tóc đen bị những bàn tay trắng bệch túm chặt. Bọn quái quỷ này có vẻ muốn kéo Mệnh Quỷ vào trong gương!

“Chúng rốt cuộc là thứ gì chứ?” Lòng tôi vừa kinh hãi vừa tức giận tột độ, không thể cứ mãi trông cậy vào Mệnh Quỷ thế này. Tôi cũng phải nhanh chóng tìm cách phá giải tình thế hiểm nghèo này mới được.

Dẫn ý niệm vào linh đài, tập trung tinh thần giữa ấn đường, tôi dùng Truy Nhãn quét quanh, chợt nhận ra bản chất của những hình bóng đó hoàn toàn khác biệt với mình.

Dưới ánh sáng của chiếc đèn pin, chúng bước ra nhưng chẳng hề có bóng. Tất cả những thực thể hư ảo này đều xuất phát từ tấm gương. Thậm chí, nếu nói chúng không tồn tại, chỉ là những ý niệm trong tâm trí tôi, cũng không sai chút nào.

“Chỉ cần đập nát tấm gương là mình có thể thoát thân rồi!”

Tôi kết nối ý niệm với Mệnh Quỷ, nhưng tình trạng của nó lúc này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Mệnh Quỷ đang chật vật chống đỡ, bảo vệ tôi khỏi vô số bàn tay trắng bệch ghê rợn kia.

“Xem ra không thể trông chờ vào Mệnh Quỷ nữa rồi. Cơ thể mình lại bị tê liệt hoàn toàn, chỉ còn cách nhờ con bé giúp sức thôi.”

Đôi mắt tôi vẫn bị những ngón tay nhỏ bé che khuất. Tôi có thể cảm nhận con bé vẫn đang đứng phía sau mình, nhưng lại không biết làm thế nào để giao tiếp được với con bé.

Những chùm tóc của Mệnh Quỷ bị chúng xé nát, nhưng lại nhanh chóng tự ghép vào. Thế nhưng lần này, thân hình nó đã chậm chạp thấy rõ, e rằng sắp chạm tới giới hạn rồi.

“Làm sao bây giờ?”

Tôi há miệng, nhưng không thốt nên lời. Thân thể lạnh ngắt như cóng, hơi thở như đóng băng, tứ chi rã rời.

Tình thế giờ đây càng thêm nguy cấp, có lẽ đã đến lúc sinh tử rồi.

“Tập trung điều hòa hơi thở, dẫn khí vào mạch Đốc!” Ngay vào khoảnh khắc thập tử nhất sinh này, bỗng một giọng nói vô danh chợt vang vọng từ linh đài.

“Là giọng nói của huyết hồ sao?” Trong tình thế này, tôi nào còn tâm trí để bận tâm đến nguồn gốc của giọng nói kia. Tôi vội vã làm theo chỉ dẫn, tập trung ý niệm, dẫn một luồng khí mảnh như sợi tơ nhện từ đan điền di chuyển về phía mạch Đốc. Quả thật, nếu không có giọng nói ấy nhắc nhở, tôi gần như quên mất mình cũng là một tu sĩ nghiệp dư. Làn khí còn lại tại đan điền sau khi đột phá cảnh giới Duyên Đốc được điều động, bèn men theo cột sống như một con rồng lớn mà vọt thẳng lên.

“Chú ý hơi thở, tránh uế, trừ tà!”

Tôi cơ bản chẳng hiểu đối phương đang nói điều gì, chỉ mù quáng lặp lại khẩu quyết theo, tùy ý để luồng khí mỏng manh ấy thăng nhập linh đài.

Thật kỳ lạ, từ khi luồng khí trong đan điền vận hành dọc các mạch, hơi thở tôi dần ấm áp trở lại. Cảm giác như mặt hồ đã đóng băng suốt mùa đông nay bỗng đón nhận một tia nắng trời dạo chơi, sưởi ấm từng chút một.

Những suy nghĩ trì trệ cùng cảm giác lạnh lẽo dần tan biến, bị dòng khí từ đan điền đẩy lùi. Ngón tay tôi khẽ run rẩy, có lẽ quỷ ấn đã yếu đi đáng kể.

“Nhanh lên! Dùng kìm sắt đập nát gương!” Cơ thể tôi vẫn còn cứng đờ, chưa thể cử động linh hoạt, đành phải lớn tiếng cầu cứu con bé.

Đôi bàn tay đang che mắt tôi khẽ chần chừ, rồi từ từ buông thõng. Bỗng một bóng đỏ vụt qua, lấy chiếc kìm sắt treo ở eo tôi, rồi lao thẳng về phía tấm gương.

Không còn bị đôi tay ấy che mắt nữa, tôi dồn ánh mắt vào tấm gương, lập tức có thứ gì đó lao vút qua, như muốn xuyên thẳng vào đầu tôi.

“Bọn chúng muốn đồng hóa với não mình sao?” Tôi cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, dùng cơn đau để kích thích đại não, cố gắng chống chịu trong dày vò.

“Choang!”

Nhưng bóng đỏ kia vừa mới đến gần, đã bị vô số cánh tay từ gương vươn ra chặn đứng. Con bé cố hết sức ném chiếc kìm sắt, nhưng cũng chỉ khiến một góc nhỏ của tấm gương nứt vỡ. Đáng buồn thay, ngay sau đó, con bé đã bị vô số bàn tay kia tóm gọn. Chúng kéo giật cơ thể con bé từ khắp mọi hướng, thậm chí còn xé toạc chiếc váy của con bé thành từng mảnh.

Con bé không có sức mạnh như Mệnh Quỷ, không thể chống cự được bao lâu, cứ thế bị kéo dần về phía mặt gương. Dù con bé có điên cuồng giãy giụa cũng vô vọng. Càng cố gắng vùng vẫy, lại càng có thêm nhiều cánh tay siết chặt lấy con bé.

Tôi nhìn thấy mọi thứ, từng khoảnh khắc một. Đầu óc tôi váng vất, mắt hoa lên, nhưng tôi không thể nào cứ ngồi yên nhìn cảnh tượng đó thêm được nữa. Ngay khi mặt kính nứt vỡ một góc, những tà khí đang áp chế tôi dường như cũng tiêu tan đi phân nửa.

Tôi cắn chặt răng, dồn lực bước về phía trước, như một kẻ sống sót cố gắng thoát khỏi vũng lầy c.h.ế.t chóc. Tôi sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội sống sót nào, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ người đồng hành nào của mình.

Tôi tiến lên một bước, nắm chặt chiếc kìm sắt, nhìn thẳng vào vô số bản thể méo mó của mình đang phản chiếu trong gương, không một chút do dự, tôi giáng mạnh chiếc kìm sắt vào mặt gương!

“Choang!”

Chiếc kìm sắt rơi "choang" xuống sàn, còn tấm gương thì vỡ tung thành từng mảnh, tan tành khắp nơi.

Những mảnh kính nhỏ cứa vào tay tôi, m.á.u rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống chiếc kìm sắt lạnh lẽo.

Trong gương, bầy quái vật vừa nãy còn đang gầm gừ, nhe nanh múa vuốt, giờ tất cả đã tan biến vào hư vô.

Chỉ còn bản thể đầu tiên thò nửa thân ra ngoài thì vẫn còn đó, lập tức bị Mệnh Quỷ trói chặt cứng, không thể nhúc nhích.

“Cảm ơn cháu.” Máu chảy đầm đìa trên đôi tay tôi. Tôi muốn ôm lấy con bé, nhưng trong vòng tay tôi chỉ có cái lạnh lẽo thấu xương.

Con bé vẫn giữ nguyên khuôn mặt bê bết máu, có vẻ nó không hiểu thành ý của tôi. Mái tóc dài che đến nửa khuôn mặt, dáng vẻ con bé lúc này càng thêm mờ ảo.

“Oán niệm và sự ám ảnh đã giam hãm linh hồn cháu nơi đây. Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ giải thoát cho cháu.” Con bé trước mắt tôi lúc này cứ như một lệ quỷ thực sự, vẻ ngoài dữ tợn, nhưng sâu bên trong lại là một tâm hồn trong sáng, ấm áp như bông tuyết trắng.

Chân tôi dẫm lên những mảnh kính vỡ rơi đầy dưới đất. Tôi quay đầu về phía bản thể đang bị Mệnh Quỷ trói.

“Quái vật gì đây?”

Vừa ra khỏi chiếc gương, khuôn mặt nó cứ như một vũng nước trong. Lúc nãy nó giống tôi là thế, nay đã bắt đầu thay đổi, các đường nét trên mặt mờ dần, cuối cùng biến thành một gương mặt hết sức bình thường.

Khuôn mặt nó bình thường đến mức kỳ lạ. Nếu để lạc trong đám đông, chớp mắt một cái là chẳng thể tìm thấy nữa.

“Không giống quỷ con, cũng chẳng phải lệ quỷ. Nhìn từ vẻ ngoài, thật sự không tìm thấy dù chỉ một chút oán hận. Biểu hiện của nó giờ đây hoàn toàn khác lạ so với lúc nãy.”

Bộ dạng nửa ảo nửa thật của nó đang bị Mệnh Quỷ cắn nuốt, vẻ mặt nó lúc này vô cùng bình thản, cứ như thể thứ sắp bị Mệnh Quỷ nuốt chửng kia chẳng phải bản thân nó.

“Alo các anh viewer, có ai biết đây là gì không?” Tôi cầu cứu sự giúp đỡ từ khán giả trong phòng livestream: “Lưu Bán Tiên hôm nay có online không nhỉ? Liệu trong phòng còn vị đạo trưởng cao tay nào không, giúp tôi giải thích chỗ này chút.”

Chờ một hồi khá lâu, tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời mình cần, nhưng Socrates – Biện Luận Giả cũng gõ vài dòng chat.

- Thứ này là từ trong gương mà ra. Từ thời Trung cổ, một số nhà triết học từng lý luận rằng, con người và những vật thể, hoặc hình ảnh có một mối liên hệ thần bí. Bởi vậy, người ta nói rằng, những tấm gương có thể phản chiếu hình ảnh con người, cũng chính là phản chiếu linh hồn và sinh mệnh của họ.

- Trong nhiều nền văn hóa, cũng có nhiều nơi có tập quán tương tự. Việc che gương trong nhà khi có người qua đời chính là để ngăn linh hồn và các dạng năng lượng tương tự lạc vào thế giới trong gương, cuối cùng không thể siêu thoát sang thế giới bên kia.

- Lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng đây là chủ nghĩa duy tâm trong triết học, không ngờ đến hôm nay lại được xác nhận.

- Linh hồn này lẽ ra phải ở lại trong gương sau khi chết, tồn tại trong một thế giới song song, đối lập với thế giới thực. Nó không tự mình có ý thức, chỉ biết mô phỏng hình ảnh mà tấm gương phản chiếu. Nếu như phải đặt tên cho nó, tôi nghĩ phù hợp nhất nếu gọi đó là những "Bóng Quỷ Gương".

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 233