Khán giả Socrates – Biện Luận Giả này thật sự có kiến thức uyên thâm, lối suy nghĩ cũng vô cùng độc đáo. Lời nói dù chẳng có vẻ gì là của bậc tu Phật ngộ đạo, lại mang đến một cảm giác rất đặc biệt.
Câu chữ dễ nghe, lập luận lại thuyết phục đến lạ kỳ. Nếu như lời nói của anh ấy có phần khó nghe, chắc chắn là do bản thân anh ta cố tình nói lảng, đánh lạc hướng. Tôi hoàn toàn không thể tìm ra lý do để phản bác điều đó.
Socrates – Biện Luận Giả bình luận tiếp:
- Trong tâm lý học, có rất nhiều ý kiến xoay quanh ý nghĩa của gương. Có người ví nó với mặt trời, với ánh sáng, lại có người coi nó là nguồn gốc của xui xẻo.
- Riêng tôi, tôi thích lập luận thứ hai hơn. Có một nhà thôi miên đã từng nói với tôi rằng, nếu đang mơ mà thấy một chiếc gương, khi ấy phải hết sức cảnh giác.
- Bản thể trong gương thực chất tách biệt hoàn toàn với chúng ta, khiến mọi việc trở nên đơn giản một cách đáng sợ. Khi chúng ta mơ, tức là linh hồn thoát ly khỏi thể xác, mà lại nhìn thấy một chiếc gương, sau khi tỉnh giấc, dù là thói quen sinh hoạt hay thể chất, ít nhiều cũng sẽ bị hao tổn.
- Gương có thể phản chiếu vẻ ngoài của chúng ta một cách chân thực, nhưng liệu kẻ trong gương kia, có chắc chắn là chính chúng ta không?
Socrates – Biện Luận Giả tung ra những bình luận dồn dập như đạn bắn, vượt ra ngoài phạm trù triết học, nhưng cũng chưa thực sự chạm tới huyền học. Trong phòng chat, không một ai có đủ kiến thức để cùng bàn luận về vấn đề này, tôi cũng chỉ biết lặng lẽ theo dõi.
“Đại ca này, nếu ví tư duy của anh như một con ngựa hoang, có lẽ cũng không sai đâu nhỉ. Thôi, tạm gác chuyện đó lại.” Tôi thấy Socrates - Biện Luận Giả càng lúc càng đẩy câu chuyện đi xa, đành phải ngắt lời: “Giờ chúng ta đừng nói chuyện này dưới góc độ triết học nữa. Về con quỷ chui ra từ gương, anh có biện pháp gì không?”
Chiếc gương kia tuy đã vỡ thành trăm mảnh, nhưng tôi chẳng lạc quan chút nào về việc nó sẽ làm hỏng kế hoạch của những kẻ đứng sau tấm màn tối. Chúng đã tốn bao công sức mới kéo tôi đến trung tâm mê cung gương, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha tôi đâu. Ngay từ lần đầu đặt chân vào đây, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, luôn có cảm giác mình bị theo dõi. Giờ ngẫm lại mới để ý, những thứ trốn sau gương cứ chằm chằm nhìn vào tôi, rất có thể là những con quỷ gương ấy. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ thấy đau đầu rồi. Thật đáng sợ, suýt chút nữa một cái gương đã đoạt mạng tôi. Toàn bộ hành lang bên ngoài được tạo nên từ những tấm gương, một khi lạc vào đó, cơ hội thoát thân là bằng không.
“Không cần quá lo lắng đâu, cậu streamer. Việc đối phương dẫn cậu tới trung tâm mê cung rồi mới hành động đã chứng minh nhiều điều. Việc sử dụng quỷ gương có rất nhiều hạn chế, hơn nữa, không phải tất cả những chiếc gương ở đây đều là mối đe dọa ngay lúc này.”
“ Nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn mà.”
Socrates - Biện Luận Giả nói:
“Cậu streamer à, không biết cậu có để ý chi tiết này không? Cô bé mặc bộ đồ đỏ ấy luôn bảo vệ cậu, nên mới duỗi tay che lại hai mắt cậu. Chắc chắn cô bé không muốn cậu nhìn vào tấm gương. Cậu thử tưởng tượng xem, nếu cô bé ấy không che mắt cậu lại, vậy đôi mắt cậu sẽ trực tiếp nhìn thấy thứ gì trong gương?”
Khoảnh khắc con bé bỏ tay ra, hình như có thứ gì đó vọt thẳng từ trong gương, như muốn chui vào não tôi. Cái cảm giác ấy đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
“Có thứ gì đó muốn chui vào trong mắt tôi.”
Socrates - Biện Luận Giả đáp:
“Đôi mắt là tấm gương của tâm hồn. Nhìn vào một đôi mắt, chúng ta thấy được bản chất của người đó. Con quỷ gương muốn chui vào mắt cậu, chắc chắn là muốn lấy đi một phần ký ức. Tôi cũng không muốn vòng vo, cậu cứ nhớ lại Lý Mạn Mạn và Tiểu Bắc. Hai người họ tuy bị kẻ khác giả mạo, nhưng những thói quen sinh hoạt lại y hệt người bình thường.”
Nghe Socrates - Biện Luận Giả nhắc nhở, tôi mới vỡ lẽ. Thứ quan trọng nhất đối phương muốn lấy của tôi không phải tính mạng, mà chính là ký ức.
“Chúng muốn đạt được Thiên Ất Quý Nhân, hay là......” Tôi nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh hơn: “Gã muốn giả dạng tôi và tiếp cận Thiết Ngưng Hương.”
Hợp Tâm ngọc vẫn chưa có gì lạ thường, xem ra Thiết Ngưng Hương vẫn chưa gặp nguy hiểm. Không được coi thường cô nữ cảnh sát này, cô ấy không hề mong manh, yếu đuối như Giang Phi. Nếu quá tự tin mà khinh suất, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
“Đối phương đã chuẩn bị lâu như thế, tính toán đủ đường, nhưng cả tôi và Thiết Ngưng Hương đều không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này, bọn chúng có lẽ đang rơi vào thế chó cùng rứt giậu, đang cực kỳ túng quẫn nên dồn hết chiêu trò rồi.” Không nên nán lại đây lâu. Tôi suy nghĩ kỹ một lúc, bèn triệu hồi Mệnh Quỷ, rồi dẫn cô bé váy hồng đi theo.
Nhưng vừa quay đầu lại, đã chẳng thấy con quái vật chui ra từ gương kia đâu. Tôi chỉ thấy toàn thân Mệnh Quỷ được những sợi tóc đen vây quanh, uốn lượn như dòng nước, bước đến gần con bé với dáng vẻ bất thường.
“Mệnh Quỷ, không được làm con bé bị thương.” Tôi không rõ làm cách nào để sai khiến quỷ, nhưng may thay Mệnh Quỷ có vẻ đã có nhận thức, dễ dàng nghe hiểu lời nói của tôi.
Những sợi tóc đen chầm chậm rút lại, rồi biến mất dần, quấn quanh những mảnh gương vỡ. Cứ như thể con quỷ gương kia vẫn chưa đủ làm nó no bụng, vẫn còn muốn ăn thêm để thỏa cơn đói.
“Mày thật là tham ăn.” Tôi nhìn những sợi tóc đen đang quấn quanh Mệnh Quỷ. Ban nãy, chúng bao quanh người nó tạo cho tôi cảm giác khó chịu, nhưng lâu dần cũng thành quen.
Sau khi nuốt chửng con tiểu quỷ ở nhà Diệp Băng, trên người Mệnh Quỷ bắt đầu xuất hiện những thay đổi rõ rệt. Con mắt thứ ba bỗng mọc lên giữa hai lông mày. Mặc dù mới chỉ là một khe nhỏ, vẫn chưa mở mắt ra, nhưng nó càng ngày càng phát triển. Không sớm thì muộn, đôi mắt ấy cũng sẽ khiến lũ quỷ kia phải run sợ.
Từ lúc nhặt nó về, nó đã nuốt không ít các loại quỷ khác: Mệnh Quỷ của Lộc Hưng, linh hồn ông già trong Tất Mộc quan, tên xui xẻo muốn gửi Diêm Vương thiếp cho tôi, con tiểu quỷ kia, và giờ lại thêm con quỷ gương.
Những thứ âm tà này càng làm tăng tốc độ trưởng thành của nó, nhưng trong lòng tôi cũng không khỏi bất an, sợ một ngày nào đó nó sẽ phản lại mình.
“Mệnh Quỷ có thể cứu mạng chủ nhân mà. Vậy tại sao hành động của mày lại khác hẳn những gì Lưu Hạt Tử từng nói với tôi vậy nhỉ?”
Tôi không rõ liệu nó có hiểu lời tôi nói không, nhưng biểu hiện của nó trông khá hưng phấn, cứ như một đứa trẻ vừa lập được thành tích lớn, nôn nóng muốn khoe với cha mẹ mình.
Nó giơ một mảnh kính vỡ lên trước mặt tôi.
“Mày muốn làm gì?” Mảnh kính sắc nhọn chĩa thẳng vào cổ tôi. Tôi vội vàng lấy lá bùa Trấn Áp còn sót lại ra, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào nó.
Mảnh gương vỡ dừng lại ngay trước mắt tôi, những sợi tóc đen nhánh của Mệnh Quỷ quấn quanh tấm gương. Chờ đến khi chúng tản ra, tôi bất giác kinh ngạc nhận ra có một sợi tóc đã chui hẳn vào bên trong gương!
Tôi lật ngược mảnh gương lại, không thể nhìn thấy sợi tóc xuyên qua mặt sau. Cứ như thể nó đã đi vào một thế giới khác rồi, chỉ còn lơ lửng đung đưa trong gương.
“Đây chính là kỹ năng của Quỷ gương!” Dù mới chỉ một sợi tóc có thể xuyên vào trong gương, nhưng Mệnh Quỷ mới nuốt Quỷ gương được vỏn vẹn vài phút. Nếu để nó nuốt hàng giờ liền, hoặc là cho nó “ăn” càng nhiều Quỷ gương, liệu nó có thể phát triển thêm một năng lực mới nào nữa không?
Tôi nhìn Mệnh Quỷ, sững sờ mất vài giây. Trong lòng bỗng dấy lên một nỗi sợ vô hình. So với con Quỷ gương kia, Mệnh Quỷ trước mắt này mới thật sự là một con quái vật đáng sợ. Thậm chí, ngay cả vị hàng đầu sư từng nuôi dưỡng nó cũng không thể ngờ nó lại mạnh mẽ đến nhường này!
Tôi đang định nhét Mệnh Quỷ vào túi, nhưng rồi lại nghĩ, dù sao cũng đã đối đầu với đối thủ. Trong mê cung gương này lại tràn đầy sát khí, chi bằng cứ để nó theo sau mình.
Nhìn sang cô bé đang đứng nép mình ở góc tường, có vẻ cô bé cũng có chút sợ hãi Mệnh Quỷ, dường như không dám tiến lên phía trước, nhưng cũng không muốn bỏ đi.
“Đừng sợ, nó sẽ không làm cháu tổn thương đâu.” Mỗi lần nhìn thấy những vết sẹo cùng vết m.á.u khô lâu ngày trên người cô bé, lòng tôi lại quặn thắt. Dù nó và tôi âm dương cách biệt, nhưng tôi vẫn muốn truyền cho cô bé chút hơi ấm, như một sự bù đắp nhỏ nhoi cho kiếp người của nó.
Tôi đẩy cửa. Chân còn chưa kịp bước ra ngoài, đã thấy một bản thể của mình hiện lên trên mặt gương.
Chúng có khuôn mặt cực kỳ giống tôi, nhưng biểu cảm lại cực kỳ quái dị, không hề có chút thiện ý nào, cứ chằm chằm nhìn tôi, như thể sắp sửa bước ra khỏi gương và kéo tôi vào.
Tôi bước một bước ra ngoài, tất cả những “ tôi ” trong gương cũng đồng loạt hướng ra ngoài một bước, rất chỉnh tề. Chúng bắt chước từng động tác của tôi, bước đến sát mép gương.
Lá bùa trong tay tôi ướt đẫm mồ hôi một góc. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy căng thẳng đến vậy.
Có một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc trong mê cung. Trong bóng đêm kia, vô số những bản thể với vẻ mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi lại nhấc chân lên, những bản thể trong gương cũng làm y hệt như vậy. Chỉ là giờ đây chúng đã đứng sát cạnh tấm gương. Tôi đặt bước chân này xuống, thân thể sẽ rời khỏi căn phòng báu vật, còn chúng thì sẽ bước ra khỏi gương!
Trán tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, chân tôi như đóng băng giữa không trung, chỉ dám chậm rãi đặt xuống. Những “ tôi ” trong gương cũng làm y hệt như vậy. Chúng cũng nhấc chân lên, chạm vào mặt gương. Nụ cười trên môi chúng càng lúc càng trở nên đáng sợ!
Một tia lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi. Thì ra cô bé đang ôm chặt lấy cổ tôi, dường như không muốn tôi bước ra khỏi phòng.
Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán, không dám đặt chân bước nốt bước cuối cùng ấy.