Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 24

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

(Lưu ý: Kể từ chương này, chương nào kể về nhiệm vụ Livestream, mình sẽ ghi câu nói /cảm nghĩ của main trong “...”, câu comment của khán giả mình sẽ gạch đầu dòng (-) và in nghiêng, cho mọi người dễ phân biệt nhé.)

Đón taxi đến trường THPT Tân Hỗ, ban đầu ngay cả bác tài cũng không biết đường. Vừa đi vừa hỏi đường, bọn tôi mất gần hai tiếng mới đến nơi.

Thanh toán tiền, xuống xe, tôi đứng quan sát bốn phía. Giữa thảm cỏ dại lút đầu người, những rãnh nước bẩn đục ngầu bao quanh khu đất hoang tàn, tôi trông thấy khuôn viên trường học ẩn mình trong màn sương mờ ảo, bao trùm bởi những lời đồn đại của người dân thành phố.

“Wth!!! Sao hiện thực lại khác xa quá nhiều so với bức ảnh chụp ngôi trường tư thục danh giá đó vậy nhỉ?”

Trong tấm hình, ngôi trường ấy vô cùng tươi mới, hoành tráng trong khi ngôi trường trước mắt lại hoang phế, u ám, tựa như một bộ xương rỗng đang mục ruỗng dần trong lòng đất.

“Đã 23 giờ rồi, phải nhanh lên mới được!” Vì hoàn thành nhiệm vụ, tôi cắm đầu cắm cổ tiến vào vùng đất hoang ấy, nhưng chưa đi được bao xa lại bị một hàng rào sắt rỉ sét chặn đường.

[Cấm vào]

Tôi thấy một tấm biển cấm không biết bị ai ném xuống đất, bên trên còn dính vài vết bàn tay dính m.á.u đỏ tươi.

Tôi nhặt miếng biển cấm ấy lên, treo lại đàng hoàng, nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu: “Thông thường, dù là một nhà máy bỏ hoang thì người ta cũng chẳng phải xây cả cái hàng rào cách ly như thế này, trừ khi bên trong có nhiều nguyên liệu, hóa chất độc hại. Thế nhưng, xây hàng rào cách ly cả một ngôi trường thế này lại quá đỗi kỳ lạ?”

Tôi bèn trèo qua hàng rào, nhảy vào bên trong. Lúc này, nếu tôi xoay đầu nhìn lại, chắc chắn sẽ thấy tấm biển cấm mà tôi treo lên ban nãy tự động rung lắc nhè nhẹ, rồi lại rớt xuống đất như cũ.

Đến cổng chính trường học, tôi thấy hai ổ khóa màu đỏ treo trên cánh cổng đen kịt, bên trong là một vài khu lớp học.

Đang chăm chú quan sát, tôi bỗng cảm giác lành lạnh lướt qua bắp chân, bèn hoảng hồn nhảy lùi về sau một bước. Nhìn lại, thì ra đó là một con mèo đen tuyền đang ngồi xổm tại vị trí vừa rồi.

“Hết hồn!”

Con mèo đen tuyền đó lóe lên đôi mắt xanh biếc đầy ma mị. Nó ngoẹo đầu, dáng vẻ y hệt một con người đang quan sát, rồi thoáng cái đã biến mất vào trong ngôi trường hoang tàn.

“Cứ giật mình mãi mỗi khi livestream thế này, chắc tôi mất trí thần kinh mất thôi.”

Nhét chiếc cặp da qua khe hẹp của cánh cửa, tôi uốn mình qua khe cửa sắt, nhẹ nhàng luồn vào bên trong ngôi trường THPT Tân Hỗ.

“Chính thức đến nơi rồi, đã đến lúc livestream lần thứ hai rồi!” Lấy camera và điện thoại ra, tôi gắn thiết bị mã hóa vào.

"Đang tải hình ảnh..."

"Đang tải bình luận..."

"Các thông số đều ổn định. Bắt đầu livestream, bạn có đồng ý không?"

“Có”

“Xin chào Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát đã tham gia vào phòng, xin chào Cảnh sát Hoàng hai lớp ba năm đã tham gia vào phòng, xin chào...”

- Ôi trời ơi, streamer còn sống kìa mọi người, tuyệt vời quá!

- Cậu streamer, bọn tôi cứ nghĩ cậu đã đi bán muối rồi chứ, đặt sẵn vòng hoa phúng điếu luôn rồi đó chớ!

- Cậu định đến đâu tìm đến chỗ c.h.ế.t trong đêm nay vậy? Anh bạn hôm trước sẵn sàng chưa, lúc nào cũng có thể báo cảnh sát liền!

Sự cuồng nhiệt của khán giả livestream vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Dù rằng có một vài bạn bình luận linh tinh, trêu chọc, nhưng nhờ thế mà tôi bớt sợ, bớt lo hơn.

“Chào mừng mọi người đến với kênh Livestream Siêu Kinh Dị lần thứ hai của tôi. Buổi tối hôm nay, nơi mà chúng ta sắp đi vào, thật ra cũng hơi rùng rợn đấy.”

Tôi lia camera về phía tấm bảng tên trường: “Đây chính là trường trung học phổ thông Tân Hỗ, là một ngôi trường chuyên tư thục danh giá, chỉ dành cho con nhà giàu đi học...”

- Tui cũng từng nghe nói đến dạng trường học như vậy, với giáo trình dành cho giới tinh hoa, học phí đắt đỏ đến mức khó tin!

– Xùy xùy! Có tiền thì học trường giàu thôi!

– Ủa bộ bình dân thì không được đi học à?

“Mấy bạn bình tĩnh lại. Trường cấp ba Tân Hỗ này đã bị niêm phong năm năm trước rồi. Mọi người đừng vì thế mà tranh cãi nữa.” Chỉ cần tôi lơ đễnh một chút thôi, nhịp điệu cuộc trò chuyện trong phòng stream đã lệch lạc ngay lập tức. Tôi phải nhanh chóng ngăn cản những anh hùng bàn phím kia, kẻo chỉ một lời không hợp là họ sẽ c.h.é.m gió chặt c.h.é.m không ngừng: “Vốn dĩ ngôi trường này rất nổi tiếng ở khu vực đó, nhưng sau khi tôi lên mạng điều tra, tôi nhận ra mọi thông tin về nó từ năm năm trước đều bị xóa sổ, chặn sạch.”

“Những kẻ đó đang giấu diếm chuyện gì? Hay đúng hơn là, có chuyện gì đã xảy ra năm năm trước khiến ngôi trường này bị niêm phong?” Sự chú ý của mọi người dần đổ dồn về tôi: “Xuyên qua lớp sương mù dày đặc đó, tìm ra chân tướng bị chôn vùi. Tối nay, tôi sẽ cùng các bạn vén màn bí mật cho tất cả những điều bí ẩn này.”

– Nói năng trôi chảy ghê nha! Coi chừng bảo vệ thức dậy bây giờ!

– Trực giác mách bảo ta biết, có điều gì đó bí ẩn đáng sợ bên trong phòng thay đồ nữ sinh. Mấy vạn người chung tay đề cử một lá huyết thư, mong bạn streamer hãy đến đó điều tra chuyện bí ẩn ngày ấy.

– Bạn trên kia đạo hạnh cao siêu quá. Cơ mà, bần tăng xem sao trời đêm nay, cũng bói ra kết quả tương tự!

– Hai vị đạo hữu bình tĩnh, nghe bần đạo nói, cái nhà vệ sinh nữ kia âm khí nặng hơn đấy...

– Thằng cha này, im mồm đi chứ...

Cầm điện thoại, đưa camera lên, tôi giấu cặp da ở ngay cổng trường, rồi băng qua sân trường.

Việc có nên dò xét phòng thay đồ nữ hay ghé qua toilet nữ hay không, tôi vẫn chưa nghĩ đến lúc này. Điều đầu tiên mà một người cần làm khi đặt chân đến một nơi xa lạ chính là xác định phương hướng và xem bản đồ.

“Khu giảng đường, khu thí nghiệm, ký túc xá nữ sinh, khu thể dục...”

Trường cấp ba Tân Hỗ rất lớn, nếu đi hết một vòng sẽ rất tốn thời gian. Vì lý do an toàn, tôi quyết định điều tra từ tầng một trước, xem có phát hiện ra manh mối nào không.

– Anh streamer, nếu anh không chịu đi phòng thay đồ nữ sinh, thì anh đi khu ký túc xá nữ sinh cũng được đó.

– Duyệt! Duyệt! Duyệt! Ủng hộ đi ký túc xá nữ sinh chụp vài tấm ảnh nóng bỏng!

– Nữ sinh cái đầu nhà mi! Chúng ta đang làm tiết mục điều tra linh dị, trong khi mấy cái chỗ như toilet nữ luôn luôn có quỷ ám. Tui lấy nhân cách của tui ra bảo đảm nè.

Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng tôi quyết định tiến vào khu giảng đường gần cổng chính nhất.

Tòa nhà này không cao lắm, chỉ có bốn tầng. Do được định danh là trường chuyên, nên trường không có quá nhiều học sinh. Cả ba khối lớp đều gói gọn trong một tầng.

Mỗi tầng giảng đường có bốn phòng học, cửa phòng đều có dán bảng hiệu cho từng khối lớp. Hai đầu hành lang có cửa ra vào, trong khi vách tường hai bên thang lầu đều có dấu vết đen ngòm do lửa cháy. Đa phần tay vịn lan can đều bị bong tróc, trơ trụi, dễ khiến người ta ngã dúi dụi nếu vịn không cẩn thận.

“Nhìn cảnh này, hóa ra những suy luận trên mạng internet không đơn thuần chỉ là lời đồn thổi. Chuyện hỏa hoạn và giẫm đạp nhau rất có thể là sự thật.” Tôi bước trên hành lang tầng một. Chẳng biết mọi người có cảm giác giống tôi không, ví dụ như khi bạn nhìn chằm chằm vào một căn phòng học trống giữa đêm khuya, nhìn từng dãy bàn ghế phủ bụi bỗng thấy rợn người một cách khó hiểu.

Lớp học trống rỗng, tựa hồ có dòng chữ nào đó trên bảng nhưng dù dán mặt sát vào cửa sổ bên ngoài, tôi vẫn không thể nhìn rõ.

Không có bất ngờ nào xảy ra, tất cả phòng học ở tầng một đều trống rỗng.

Men theo bức tường bị cháy đen nứt nẻ, tôi bước lên tầng hai.

“Lớp 10A5, lớp 11A1, lớp 11A2....” Đi hết tầng hai, tôi vẫn chẳng phát hiện ra bất cứ điều gì. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có quá nhát gan, lo xa quá hay không, bèn đi một mạch lên tầng ba.

“Trống rỗng, trống rỗng, trống rỗng.” Cuối cùng, tôi cũng thả lỏng được một chút, thế nhưng bỗng phát hiện một chuyện lạ tại căn phòng cuối cùng ở tầng ba.

“Kia là...?”

Xuyên qua khung cửa sổ, tôi thấy bốn cái bóng đen đứng sừng sững gần bục giảng.

Chát...

Do không nắm chắc tay, tôi giật mình đánh rơi phịch chiếc camera xuống đất. Tôi bèn lùi lại hai bước. May mà sau lưng còn có lan can, không thì đã té từ tầng ba xuống bên dưới rồi.

“Thứ quái gì thế này? Còn học sinh trong trường này ư? Không đúng, mình phải bình tĩnh, có lẽ đó chỉ là tượng sáp thôi.”

Tôi liền nhặt camera lên, đến cửa sổ lần nữa: “Đâu rồi? Không thấy bốn cái bóng ban nãy nữa? Chẳng lẽ chúng không phải mô hình sáp sao?”

Mồ hôi lạnh nhỏ giọt như mưa. Tôi không còn tâm trí đâu mà đoái hoài đến cơn bão bình luận trong phòng stream, chỉ nhẹ nhàng rụt rè lùi về phía cầu thang.

Cót két...

Cánh cửa phòng học bị ai đó kéo ra. “Hù tôi sợ c.h.ế.t khiếp! Ra đi! Không phải quỷ đâu! Là người đấy!”

Giọng không lớn lắm, tôi sững sờ há hốc mồm nhìn. Bọn họ gồm hai thanh niên và hai cô gái đeo ba lô bước từ trong lớp học đi ra.

“Mấy cô, cậu...”

“Bọn em là học sinh ở trường gần đây. Nghe nói nơi này có ma ám từ lâu, nên bọn em đến đây thi xem ai gan dạ hơn.” Người dẫn đầu cả nhóm là một thanh niên tầm 17, 18 tuổi, trông có vẻ là người lớn nhất trong bốn người.

“Thi gan cái gì? Các em về nhanh đi. Ở đây rất nguy hiểm đấy!” Hiếm khi nào tôi lại nói bằng giọng điệu nghiêm túc đến vậy. Âm Gian Tú Tràng đã thiết lập địa điểm livestream ở đây, chắc chắn nơi này thật sự có quỷ.

“Ông chú này, sao anh nhát gan vậy?” Một cô bé tóc ngắn khúc khích cười vào mặt tôi, rồi làm một cử chỉ thân mật với cậu thanh niên vừa nói chuyện ban nãy.

“Các em về nhà đi, nhỡ có chuyện gì thì chạy không kịp đâu.”

“Mấy anh lớn cứ hay lo lắng quá đáng. Tụi em đến đây trước anh cả buổi rồi có sao đâu chứ?”

“Phải đó, anh muốn về thì cứ về trước đi. Tụi em mới bắt đầu trò 'thử thách lòng dũng cảm' mà.”

Giới trẻ bây giờ đúng là liều lĩnh thật, nhưng có khi mình càng ngăn cản, chúng lại càng tò mò. Nếu tôi cứ cố ép, bọn nhóc có khi lại nảy sinh tâm lý chống đối, rồi lén lút quay lại thì còn nguy hiểm hơn.

“Thôi được rồi, nếu mấy đứa không muốn về thì cứ chơi tiếp. Vậy mấy đứa chơi trò gì vậy, cho anh chơi 'thử thách lòng dũng cảm' cùng được không? Anh là streamer chuyên về khám phá linh dị. Nghe mấy đứa nói vậy, anh thấy hứng thú ghê.” Tôi viện cớ thế, đơn giản là muốn giữ chân mấy đứa nhóc lại. Ai ngờ, cơn ác mộng thật sự lại bắt đầu từ khoảnh khắc đó.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 24