Lưu Bán Tiên từ Thanh Thành tiếp lời:
- Diệt cỏ không diệt tận gốc, cậu lại muốn ngăn đại trận đó chỉ một lúc để làm gì? Làm như vậy, chẳng những cậu sẽ không còn đường lui, mà âm hồn cũng sẽ không tiêu tan đi đâu cả. Nghe tôi khuyên một câu chân thành, trong lúc bản thân mình chưa hồi phục hoàn toàn, cậu hãy cố gắng đừng để lũ âm hồn đó phát hiện ra. Chúng tuy rằng chẳng mạnh mẽ gì, nhưng nếu để chúng bám lên người, lúc ấy chẳng khác nào một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, hậu quả sẽ khôn lường.
Lưu Bán Tiên lo sợ tôi sẽ bị kích động, nhưng lúc này tôi không còn nhiều lựa chọn: “Anh yên tâm, việc chặn bánh xe quay để vô hiệu hóa đại trận chỉ là một trong những quân bài tẩy của em. Nếu không phải thời khắc then chốt, em sẽ không sử dụng.”
Sau khi ghi nhớ cấu trúc các tòa nhà trong công viên, tôi bước xuống tầng dưới. Lão ăn xin già co ro nép mình vào góc tường, tay ôm chặt đống quần áo rách rưới, ánh mắt lảng tránh, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Có thấy gì không?” Thiết Ngưng Hương dùng áo khoác ngoài để băng bó vết thương. Lúc này, trên người cô chỉ còn một chiếc áo lót mỏng, để lộ những đường cong nuột nà, vóc dáng chuẩn “tỉ lệ vàng”.
“Tình hình không ổn chút nào.” Tôi liếc nhanh qua, quan sát cách cô ấy băng bó vết thương. Thoạt nhìn, nó giống hệt cách sơ cứu cơ bản được hướng dẫn trong túi cấp cứu của sở cảnh sát.
Hiện tại, tôi vẫn chưa biết cô ấy là thật hay giả, liệu có bị mạo danh hay không. Nhưng nhìn những biểu hiện của cô, rất nhiều chi tiết khớp với trí nhớ của tôi, không thể tìm ra kẽ hở.
“Em đã bị gã hề kia tấn công bất ngờ trong Ngôi nhà của quỷ, anh cũng vừa đi qua đó rồi. Riêng khu vực thứ ba trong căn nhà quỷ bị khóa kín bằng xích. Vốn dĩ công viên này không có nhiều nơi có thể giấu người. Nếu hiện tại Y Y vẫn còn sống, rất có thể con bé đang ở căn nhà Quỷ thứ ba đó.”
“Đi thôi anh, đêm dài lắm mộng. Anh và em cùng đi, xác suất cứu được Y Y sẽ lớn hơn nhiều.” Thiết Ngưng Hương thậm chí còn không để tâm đến vết thương của mình, chỉ một mực lo lắng cho Y Y. Đây cũng chính là ấn tượng sâu sắc của tôi về cô ấy.
“Đối phương đã giăng bẫy sẵn, chỉ chờ chúng ta sa vào. Hơn nữa, em có từng nghĩ chúng sẽ lấy Y Y ra để uy h.i.ế.p em không? Lúc ấy em sẽ xử lý thế nào? Em nguyện lấy sinh mạng mình ra để đánh cược sao?”
Nghe tôi nói xong, Thiết Ngưng Hương suy nghĩ một lát: “Chuyện này đúng là điều em lo lắng nhất, cũng chính vì thế em mới cần sự giúp đỡ của anh. Nếu mọi chuyện thực sự đến bước đường cùng, em mong anh đừng do dự mà thừa cơ đưa Y Y thoát đi ngay lập tức. Anh không cần lo cho em, chẳng phải mục tiêu của bọn chúng ngay từ đầu đã là em sao? Em sẽ không trốn tránh, dù sao em cũng là cảnh sát mà.”
“Em sẽ hy sinh bản thân mình sao?” Những lời này, quả thực chỉ có Thiết Ngưng Hương mới có thể thốt ra. Sinh ra trong một gia đình cảnh sát, từ nhỏ cô đã thấm nhuần ý nghĩa về danh dự của một người cảnh sát.
Biểu cảm của tôi vẫn bình thản, cảm xúc không hề d.a.o động. Tôi không từ chối cô, cũng chẳng mở lời an ủi.
“Thôi được rồi, chúng ta đi thôi.” Tôi từng nắm được vị trí của bọn âm hồn trong công viên. Đa số chúng đều tập trung ở đường lớn, vậy nên có thể tránh được bằng cách đi theo con đường nhỏ.
Thấy tôi quay người bước đi, không nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào, Thiết Ngưng Hương khẽ vuốt Hợp Tâm ngọc trên ngực. Cô dường như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Tôi nhìn thấy điều này qua điện thoại của mình, trên kênh trò chuyện của Âm Gian Tú Tràng, cả phòng chat lúc này đều không ngừng bày tỏ sự “thương hoa tiếc ngọc” đối với nữ cảnh sát ấy. Nhưng lúc này tôi cần phải giữ bình tĩnh tuyệt đối, không được để những lời nói, cảm xúc đó làm mình phân tâm. Bởi vì tôi biết, có nhiều hơn một Thiết Ngưng Hương đang ẩn mình trong công viên này.
Hiện tại, lão ăn xin không còn ngăn cản tôi nữa. Ông ta thu mình ngồi trong góc cầu thang, ôm chặt đầu, không dám nhìn ra ngoài, như thể đang cực kỳ sợ hãi.
Quay người xuống lầu, nhân lúc bọn âm hồn vừa lơ đãng đi qua, tôi và Thiết Ngưng Hương men theo khu giải trí, tiến về phía căn nhà quỷ.
“Cao Kiện, anh không thấy lão già kia thật sự rất kỳ lạ sao? Rõ ràng đây không phải lần đầu ông ta gặp tình huống như vậy, nhưng tại sao ông ta lại không hề phản ứng ra mặt? Hơn nữa, dù là để giữ bí mật với mọi người, sao ông ta không đi đến nơi khác ăn xin? Có phải đỡ cảnh suốt ngày nơm nớp lo sợ như vậy nữa không?”
Giọng Thiết Ngưng Hương rất thấp, tôi nghiền ngẫm từng chữ cô nói. Kỳ thật, tất cả sự chú ý của tôi lúc này đều đổ dồn vào cô ấy. So với đám âm hồn ngoài kia, chính người phụ nữ này mới khiến tôi cảm thấy bất an hơn cả.
“ Tôi vẫn chưa biết thân phận thật sự của ông ta, nhưng xem ra ông ta không phải người xấu. Mỗi khi du khách bước vào công viên, ông ta đều cố gắng ngăn cản họ. Một người như vậy hẳn không phải là kẻ gây rối.” Tôi thuận miệng đáp lời cô ấy, chân chạy như bay dưới chân tòa nhà. Đôi mắt tôi thỉnh thoảng lại ngước nhìn về vị trí cao nhất nơi đây – vòng đu quay Ferris.
Việc chặn nó có thể khiến đại trận tạm thời mất hiệu lực. Tôi vẫn chưa nói điều này cho Thiết Ngưng Hương, muốn giữ lại cho mình một quân bài tẩy.
Tôi định bước vào căn nhà, đốt những con búp bê vải còn lại, sau đó sẽ hội ngộ với Mệnh Quỷ.
Trong lần livestream này, Mệnh Quỷ chính là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, và tôi chỉ cảm thấy yên tâm thực sự khi ở cạnh nó.
Nghĩ đến đây, tôi chợt giật mình nhận ra, hình như cô bé váy đỏ vẫn luôn đi theo tôi đã biến mất tự lúc nào.
Tôi không biết tại sao. Có thể con bé đã bị Quỷ Gương g.i.ế.c trong mê cung, cũng có thể nó không được tự do di chuyển sau 12 giờ đêm khi đại trận đã bắt đầu vận hành. Còn một khả năng nữa là con bé sợ Thiết Ngưng Hương, nên không dám hiện thân.
Phải mất hơn mười phút, tôi và Thiết Ngưng Hương mới luồn lách qua đám âm hồn, tiến gần hơn đến Ngôi nhà của quỷ. Dù số lượng chúng bên ngoài đã vơi đi đáng kể, nhưng vẫn còn vài linh hồn vật vờ, mắc kẹt trước lối vào.
“Em sẽ thu hút chúng, anh vào trước đi.” Thiết Ngưng Hương đặt một tay lên vai tôi, động tác dứt khoát và nhanh nhẹn như thể đã quen với việc tóm gọn tội phạm.
“Không được, anh đi sẽ an toàn hơn.” Tôi đáp, lòng thầm nghi ngại. “Cô gái đi cạnh tôi đây, mỗi lời cô ấy thốt ra đều cần phải được suy xét thật kỹ.”
Thiết Ngưng Hương nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ e dè, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đành gật đầu chấp thuận.
“Khi anh đã dụ đám âm hồn đi, em hãy nhanh chóng lẻn vào Nhà Ma, tìm cách cạy cửa hầm.” Tôi cố tình giấu đi mục đích thực sự của mình, coi đây như một phép thử dành cho Thiết Ngưng Hương.
“Được.”
Nghe Thiết Ngưng Hương đáp lời, tôi dán ngay một lá bùa hộ mệnh lên n.g.ự.c rồi không chần chừ lao thẳng ra đường chính.
Thân thể con người có ba luồng dương hỏa mạnh nhất, tỏa ra từ đỉnh đầu và hai bên vai. Chính những luồng khí dương này lại hấp dẫn đám âm hồn. Tuy nhiên, với những người dương hỏa dồi dào, ma quỷ tuyệt đối không dám mạo phạm tiếp cận, trừ phi họ tự bước chân vào địa phận của chúng. Tình cảnh hiện tại của tôi chính xác là như vậy: luồng dương hỏa bùng lên đã thu hút ánh mắt của đám âm hồn. Chúng bắt đầu chen lấn, xô đẩy nhau, điên cuồng lao đến, hòng thổi tắt ngọn lửa dương khí đang bốc cháy trong tôi.
Để câu giờ cho Thiết Ngưng Hương, tôi nhẫn nại chờ đến khi đám âm hồn tiến sát trong phạm vi năm mét mới bắt đầu chạy vòng quanh Nhà Ma theo chiều ngược kim đồng hồ. Chạy hết một vòng, tôi nhận ra lũ âm hồn phía sau chẳng hề tan biến. Chúng vẫn cứ bám riết, hung hãn như những âm binh nhận lệnh từ cõi âm, quyết tâm đoạt mạng.
“Cao Kiện!”
Vừa nghe thấy tiếng Thiết Ngưng Hương gọi tên, tôi lập tức phất tay ra sau, ném đi mấy lá bùa trừ tà đã phủ đầy bụi. Dù chỉ là những lá bùa nhỏ, nhưng chúng vốn là vật của Lục Cẩn, lại được chính tay Thiên sư Diệu Chân vẽ, nên ít nhiều cũng đủ khiến lũ âm hồn phải kinh sợ mà chùn bước.
Vừa đặt chân vào Nhà Ma, tôi nhận thấy bên trong chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ cánh cửa dẫn đến khu vực thứ ba đã hé mở.
“Sợi xích trên cửa đâu rồi?” Cánh cửa sắt mở toang hoác, trông hệt như miệng một con yêu quái khổng lồ, phả ra hơi lạnh buốt thấu xương, chực chờ nuốt chửng mọi thứ.
“Em không biết, lần đầu em tới đây cũng như thế này mà?”
Thiết Ngưng Hương ngạc nhiên hỏi, nhưng câu trả lời này càng khiến tôi thêm nghi ngờ. Tôi lướt mắt qua câu chuyện chủ đề thứ ba trên tường. Không vội vàng theo Thiết Ngưng Hương đi vào đường hầm, tôi lập tức hướng về khu vực chủ đề của câu chuyện đầu tiên.
“Quỷ Hộ Mệnh ư? Ít nhiều gì thì đây cũng là cách tôi tự bảo vệ mình!”
“Anh đi đâu vậy?” Thiết Ngưng Hương khó hiểu hỏi, rồi đành chạy theo sau tôi. Tôi không giải thích, chỉ đạp tung cánh cửa gỗ của căn phòng ma quỷ với chủ đề đầu tiên, rồi vọt như điên lên căn phòng số năm ở tầng hai.
Đứng ở cửa nhìn vào, cảnh tượng trong phòng lần nào cũng khiến người ta rợn tóc gáy. Mỗi con búp bê vải trong căn nhà này đều tượng trưng cho một linh hồn đã khuất. Chúng bị vứt vạ vật trong góc phòng, khuôn mặt được vẽ nguệch ngoạc bằng bút lông, với ánh mắt vô hồn cứ nhìn chằm chằm vào tôi từ mọi phía.
Thiết Ngưng Hương theo sát gót tôi, cô ấy cũng nhìn thấy cảnh tượng rùng rợn trong phòng, giọng có chút run rẩy: “Sao em cứ có cảm giác chúng đang nhìn chằm chằm vào mình thế này?”
“Cảm giác của em không sai đâu. Mấy thứ này đều có âm hồn ký sinh bên trong.” Tôi phân tích. “Số lượng búp bê vải trong phòng đã vơi đi đáng kể, chỉ còn lại khoảng một nửa. Xem ra, kẻ đứng sau tất cả không thể đồng thời điều khiển được hết toàn bộ đám linh hồn này.”
Tôi rút bật lửa, nhặt một con búp bê vải lên toan đốt. Nhưng ngay khi ngọn lửa vừa chạm vào, nó đã tự động tắt ngúm. Phải đến lúc lấy chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng ra, tôi mới kinh ngạc nhận ra: một âm hồn đang chui ra từ bên trong con búp bê, thân thể hư ảo của nó cố sức quấn chặt lấy cánh tay tôi như một con rắn. Chỉ cần tôi bật lửa lên lần nữa, nó sẽ liều mạng, chấp nhận bị thương cũng phải thổi tắt ngọn lửa ấy.
Luồng dương hỏa trong tôi nóng ran như sắp bùng cháy. Âm hồn kia hét lên một tiếng đau đớn thảm thiết. Lập tức, những con búp bê khác trong phòng như bị tiếng kêu ấy đánh thức, chúng bỗng trở nên sống động, chậm rãi ngồi dậy rồi bắt đầu bò lổm ngổm ra từ mọi góc phòng.