Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 250

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Tựa như khi mùa đông tan chảy, ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi lên dòng sông băng giá.

Sóng ngầm bên dưới cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng lớp băng vỡ vụn.

Lúc đầu, âm thanh ấy còn rất nhỏ, nhưng sau đó, những tiếng vỡ vụn cứ thế vang lên không ngừng, dần dần lan khắp cả công viên!

"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?" Lộc Hưng và Khâu Nhậm đều cảm thấy khó hiểu đến tột độ: "Thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao mỗi lần muốn ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t nó đều xảy ra chuyện bất ngờ?"

Âm thanh quái dị vẫn không ngừng dội ra từ Mê cung Quỷ gương, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đó.

Qua cánh cửa rộng mở, cảnh tượng bên trong vẫn khá mờ mịt, chỉ thấy toàn những mặt kính loang lổ. Dường như có một thứ gì đó đang dần thức tỉnh bên trong mê cung.

"Binh! Binh!"

Mặt kính nổ tung, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Thủy tinh văng tung tóe ra tận đường cái, rơi lả tả khắp mặt đất.

"Mệnh Quỷ ư?" Nguyên nhân duy nhất có thể gây ra biến cố chấn động thế này trong mê cung, chỉ có thể là Mệnh Quỷ mà thôi. Tôi cố kìm nén sự kích động đang dâng trào trong lòng, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình.

Con ngươi đen tuyền tinh khiết trong lòng bàn tay tôi đã khẽ chuyển động. Dường như có một bóng mờ đang từ từ thành hình bên trong đôi mắt ấy.

"Mặc kệ những thứ khác, g.i.ế.c thằng này trước để trừ hậu họa!" Lộc Hưng gào lên với Khâu Nhậm, sau đó gã bấm quyết, niệm chú. 7 con lệ quỷ hung mãnh lập tức nhào tới. Tôi vội rút từ trong n.g.ự.c ra một lá bùa, chưa kịp nhìn rõ đã ném thẳng về phía trước, rồi xoay người chạy vội về phía sau.

"Đuổi theo!" Khâu Nhậm cầm con d.a.o sắc lẹm, truy sát ngay sau lưng tôi. Gã ta muốn lấy mạng tôi, từng nhát d.a.o đều mang ý trí mạng. Tôi gắng sức chống đỡ, thỉnh thoảng vẫn kịp liếc nhanh về phía sâu hun hút bên trong mê cung.

Theo lý thuyết, cục diện phong thủy đã bị phá vỡ, âm khí cũng phải một lần nữa chui xuống lòng đất, nơi đây hẳn đã trở lại trạng thái mây nhạt gió nhẹ mới phải.

Thế nhưng, ngay chính vào giờ khắc này, một luồng khí âm tà nồng nặc lại đang ngưng tụ dày đặc trong mê cung, thậm chí còn che kín cả nửa vòm trời.

"Vật cực tà ư?" Lộc Hưng khẽ rùng mình, gương mặt thoáng co giật. Gã ta từng thấy cảnh tượng tương tự khi còn ở bên Song Diện Phật, chỉ là ký ức đã quá mờ nhạt, gã không còn nhớ rõ chi tiết nữa.

"Xoảng! Xoảng! Xoảng!"

Tiếng kính vỡ vang lên liên tiếp, tất cả các tấm kính cửa sổ quanh mê cung đều vỡ tan tành. Từ giữa đám thủy tinh vỡ vụn, một người thanh niên với vẻ ngoài bình thường nhưng sắc mặt tái nhợt như xác c.h.ế.t bước ra.

Người thanh niên ấy có chiều cao và hình thể tương đương tôi, khuôn mặt thậm chí còn có vài nét tương đồng.

"Kia là người hay quỷ đây?" Cơ thể của thanh niên này dần lộ rõ, mới nhìn cũng không khác gì người sống, Lộc Hưng nhất thời không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng khoảnh khắc thanh niên đó thoát khỏi Mê cung Quỷ gương, tất cả những người chứng kiến đều sững sờ.

Người thanh niên này sở hữu mái tóc đen dài bồng bềnh phía sau, nhuốm đầy m.á.u tươi và tà khí cuồng bạo. Điểm đáng sợ nhất chính là ở cuối mái tóc đen nhuốm m.á.u đó, kéo theo hàng trăm âm hồn đang rên rỉ, giãy giụa trong thống khổ!

Cảnh tượng trước mắt quá mức kinh hoàng, tất cả ma quỷ trong mê cung gương đều bị một mình nó kiềm tỏa. Mái tóc đen cứ như oán niệm biến thành mãng xà đen ngòm khổng lồ, cắn nuốt từng con âm hồn. Mỗi bước chân của nó, số lượng âm hồn bám theo sau lại vơi đi.

Oán niệm dày đặc quấn quanh, nó hệt như một Diêm La Vương, chúa tể sinh tử vừa bước ra từ Quỷ Môn Quan. Cả con đường chìm vào tĩnh lặng đến đáng sợ, không một âm thanh, ngay cả tiếng côn trùng hay chim chóc cũng biến mất tăm.

Một tấm Bùa Quỷ từ trong tay Lộc Hưng rơi xuống đất, nhưng gã ta lại không hề phát hiện. Trong tất cả mọi người, biểu cảm của gã ta có lẽ là thê thảm nhất, bởi vì cũng chỉ có gã mới biết quỷ vật trước mắt có tên gọi là gì.

"Đại Thừa Mệnh Quỷ!"

Song Diện Phật từng ban cho Lộc Hưng một con Câu Hồn Mệnh Quỷ để trợ giúp gã. Loại Mệnh Quỷ này sở hữu thực lực khác biệt tùy thuộc vào mệnh cách khi còn sống của chúng. Con quỷ mà Lộc Hưng có tuy cũng là Đại Thừa, nhưng mệnh cách lại chẳng phải Tứ Trụ Chủ Mệnh trong Bát Tự Thần Sát, mà chỉ thuộc dạng Thiên Biên Tinh Đấu, miễn cưỡng mới đạt chuẩn.

Nhưng dù vậy, trước đây để khống chế Mệnh Quỷ, Lộc Hưng từng phải trải qua vô vàn thống khổ, mất mấy tháng trời dùng m.á.u tươi nuôi dưỡng mới có thể giao tiếp được với nó.

Trong một trận đánh ở Thế Kỷ Tân Uyển, sức mạnh kinh hoàng của Đại Thừa Mệnh Quỷ đã được chứng minh rõ ràng. Ngay cả khi tôi mang theo bùa thượng thừa, cũng không dám chắc có thể tiêu diệt nó 100%. Nếu không phải nó tự lộ diện, thật khó đoán được kết cục của trận chiến đó.

So với Câu Hồn Mệnh Quỷ, con quỷ trước mắt này khủng bố hơn gấp mười lần, thậm chí là hơn thế nữa. Vong Thần là một trong Bát Tự Thần Sát, một ngôi sao mang điềm dữ, có khả năng chiếu rọi con đường quỷ dữ, ứng nghiệm hoàn hảo ngay trên thân Mệnh Quỷ.

Tôi nhìn thấy khí thế của Mệnh Quỷ đột ngột chuyển biến lớn lao, khẽ gật đầu.

Âm khí cuốn ngược, thảo nào vừa rồi âm hồn trong mê cung không hề thoát ra ngoài. Thì ra lúc đại trận bị phá, Mệnh Quỷ cũng đã lật ngược tình thế, nuốt chửng toàn bộ âm hồn đã được tế luyện, cuồng bạo tăng cường sức mạnh cho chính mình.

Rốt cuộc trong Mê cung Quỷ gương ẩn chứa bao nhiêu âm hồn, có lẽ ngay cả Khâu Nhậm cũng không nắm rõ. Toàn bộ số âm hồn tích trữ giờ đây đều trở thành chất dinh dưỡng, giúp Mệnh Quỷ trực tiếp đột phá đến cảnh giới Đại Thừa.

Sau một hồi suy tính, tôi đã hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện. Tuy tôi không hiểu rõ cảnh giới phân chia của quỷ vật, nhưng nhìn bộ dạng tái mét như cá c.h.ế.t của Lộc Hưng lúc này, tôi đủ hiểu, Mệnh Quỷ sau khi đột phá lần này, tuyệt đối không phải hạng xoàng xĩnh.

"Mệnh Quỷ!"

Tôi giơ cao con ngươi màu đen trong tay, hét lớn về phía chàng trai. Nó lạnh lùng nhìn về phía tôi, trong đôi mắt vô hồn ấy, thân hình tôi dần hiện rõ.

Khâu Nhậm và Lộc Hưng thấy tình hình bất ổn, ra tay càng thêm điên cuồng và tàn nhẫn: "Đừng cho nó cơ hội!"

Cả hai đều bị lá bài tẩy của tôi làm cho khiếp sợ. Đại Thừa Mệnh Quỷ vừa xuất hiện, đám lệ quỷ trong Bùa Quỷ liền trở nên vô dụng, chênh lệch thực lực quá lớn.

Cả hai đồng loạt công kích. Khi tôi đang giao đấu với Lộc Hưng, Khâu Nhậm đã chớp đúng thời cơ, đ.â.m một nhát d.a.o hiểm ác vào lưng tôi.

Ngay lúc lưỡi d.a.o sắp đ.â.m vào, mái tóc đen đột ngột cuốn tới, siết chặt lấy cánh tay của Khâu Nhậm. Những sợi tóc đen sắc bén găm sâu vào da thịt, m.á.u tươi lập tức túa ra.

"Quỷ quái gì thế này?" Lực siết từ mái tóc đen dần tăng lên, Khâu Nhậm bị quật ngã xuống đất. Gã dùng d.a.o đ.â.m về phía mái tóc đen, nhưng âm khí ngưng tụ thành sợi tóc, những dụng cụ cắt gọt thông thường làm sao có thể chặt đứt nó? Càng lúc càng nhiều sợi tóc đen kịt bò lên khắp cơ thể gã.

"Lộc Hưng, cứu tao!" Trong khoảnh khắc sinh tử cận kề, gã hét lên thất thanh, nhưng lúc này Lộc Hưng cũng đang chật vật tự bảo vệ lấy bản thân. Gã đang đánh nhau với tôi, còn phải đối phó với mái tóc đen đột nhiên xuất hiện xung quanh, tâm trí bị phân tán nghiêm trọng, dần dần rơi vào thế yếu.

"Khốn kiếp! Khốn kiếp!" Gã không ngừng chửi rủa. Giờ đây lợi thế đã mất, chỉ dựa vào mấy lá Bùa Quỷ e rằng không thể cứu vãn được tình hình này nữa.

Dưới sự liều mạng c.h.é.m giết, mặc kệ thương tích trên người tôi, gã ta cuối cùng đành lùi bước. Gã vội vàng lau vệt m.á.u nơi khóe miệng, ném ra mấy tờ Bùa Quỷ cuối cùng để đám lệ quỷ tạm thời cản đường tôi, sau đó nhanh chóng kéo dãn khoảng cách và lao về phía Khâu Nhậm.

"Cứu tao!"

Khâu Nhậm cũng đã gần như bị Mệnh Quỷ kéo giật lại. Lộc Hưng thử dùng mấy lá bùa chú nhưng tất cả đều vô tác dụng trước mái tóc đen kia. Gương mặt gã ta méo mó biến dạng, chợt giật phắt lưỡi d.a.o nhọn từ tay Khâu Nhậm.

"Mày muốn làm gì?"

"Cứu mày chứ sao!" Nói đoạn, Lộc Hưng không chút chần chừ, vung tay c.h.é.m phập xuống, chặt đứt phăng cánh tay đang bị mái tóc đen siết chặt của Khâu Nhậm!

Tiếng gào thét thê thảm vang vọng khắp đường phố, chắc chắn đây là lần cuối cùng khu công viên giải trí quỷ dị này chứng kiến những âm thanh kinh hoàng đến vậy.

"Chạy mau!" Lộc Hưng nắm chặt Khâu Nhậm, thậm chí đến cánh tay cụt của mình cũng không thèm mang theo, cứ thế chạy như điên về phía Nhà ma.

"Chạy về Nhà ma ư? Chẳng lẽ trong đó có đường hầm bí mật?"

Tôi cố gắng giao tiếp với Mệnh Quỷ, muốn ra lệnh truy kích, nhưng Lộc Hưng đã lường trước mọi chuyện. Hắn ta rút la bàn ra, kích hoạt vài Sát Huyệt khác, dùng một tàn cục phong thủy để cưỡng chế chặn đứng Mệnh Quỷ.

Dù chỉ vỏn vẹn hơn chục giây, hai kẻ khốn nạn đó đã biến mất hút vào trong Nhà ma. Tôi lần theo dấu máu, đồng thời để Mệnh Quỷ tiến vào tìm kiếm trong khu hầm ngầm dưới lòng đất u ám, phức tạp, nhưng không có bất cứ kết quả nào.

Chúng cứ như thể bỗng nhiên bốc hơi, chẳng biết đã lén lút trốn thoát ở ngóc ngách nào.

Dù sao thì chúng cũng đã kinh doanh nơi này suốt 5 năm, có đường lui cho mình cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Sau một thoáng chần chừ, tôi đành thở dài, thu hồi Mệnh Quỷ và chạy nhanh về phía Thiết Ngưng Hương.

Cô ấy mất rất nhiều máu, tình trạng khá nguy kịch. Tôi và Y Y cùng nhau đỡ cô ấy lên chiếc taxi của chú tài xế hói đầu, sau đó rời khỏi công viên, phóng thẳng đến bệnh viện gần nhất.

Ngay khi chiếc taxi vừa ra khỏi cổng công viên, chúng tôi đụng mặt đúng lúc xe cảnh sát đang lao tới. Ngô Mãnh đích thân dẫn đội. Anh ấy nói nửa giờ trước họ đã nhận được tin báo và tức tốc đến đây, nhưng lại không tài nào tìm được vị trí cụ thể của công viên, cứ như thể bị quỷ ám, lạc lối trong mê cung.

Tôi không đi sâu vào chi tiết với họ, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh canh giữ Thiết Ngưng Hương. Lúc này trời vẫn còn tối đen như mực, buổi livestream vẫn chưa kết thúc. Tôi sợ sẽ có những kẻ khác tìm đến hãm hại cô ấy.

Tôi ngồi sát bên cô, không rời nửa bước, đầu óc tôi lúc này quay cuồng như một mớ bòng bong. Tôi tự hỏi liệu kiếp nạn này là định mệnh của Thiết Ngưng Hương, hay là do buổi livestream của tôi đã vô tình kéo cô ấy vào rắc rối.

Nếu ngay từ đầu tôi không livestream ở nhà nghỉ An Tâm, có lẽ Lộc Hưng đã không biết cô ấy là Tướng Tinh Thần Sát, càng sẽ không coi cô ấy là mục tiêu để nhắm đến.

Chiếc taxi lao đi vun vút trong màn đêm, cảnh vật hai bên đường lùi lại phía sau. Vài ngọn đèn đường vàng mờ rọi sáng con đường phía trước.

Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Thiết Ngưng Hương được chuyển vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Tôi ngồi thẫn thờ trên hành lang, không nói một lời với bất cứ ai, cho đến khi ánh sáng ban ngày len lỏi qua ô cửa sổ.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng còn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian dài. Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Ánh bình minh chiếu lên khuôn mặt tôi, xua tan màn đêm u tối, một ngày mới vừa ló dạng.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 250