“Tao không nói! Chú mày đừng có đánh trống lảng! Giờ bàn cái vụ 500.000 tệ trước đi đã!” Ông chủ vẫn chưa nguôi giận, gằn giọng nói: “Lúc trước, tao đâu có muốn bán con ch.ó cho mày. Ai dè, mày lại ngang nhiên trộm chó của tao luôn! Thật là quá đáng mà!”
“Sao lại là trộm chứ? Rõ ràng tôi trả góp mà...”
“Đừng có ba xạo! Mày dám mua một con ch.ó cỏ với giá 500.000 tệ à? Đừng hòng c.h.é.m gió với tao! Mau trả Bạch Khởi lại đây ngay! Tao sẽ bỏ qua chuyện này. Làm ăn kiếm tiền thôi, tao cũng không muốn làm lớn chuyện rồi báo cảnh sát đâu.” Ông chủ nói một tràng, mãi sau mới chịu hạ giọng xuống một chút: “Hơn nữa, con ch.ó này là do người khác ký gửi. Giờ mày lấy mất rồi, lỡ chủ của nó mà đòi thì tao đào đâu ra 500.000 tệ mà trả cho ông ấy?”
“Chủ cũ sao? Ông chủ, ông có còn nhớ dáng vẻ của chủ nhân trước đây của Bạch Khởi không? Nuôi được một con ch.ó như vậy, chắc chắn không phải người bình thường.”
Tôi cố gắng tỏ vẻ thành khẩn, muốn hỏi về tin tức của lão đạo sĩ nhếch nhác kia. Thấy tôi có vẻ biết lỗi, ông chủ mới từ từ kể rõ.
“Trông người đó chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ mặc một chiếc đạo bào bẩn thỉu, đeo một bình rượu ngang thắt lưng và bước đi lảo đảo một cách kỳ lạ.”
Nghe xong, tôi chau mày, khó mà suy ra được bất cứ thông tin hữu ích nào.
“Lão đạo sĩ trông tuy lôi thôi lếch thếch, nhưng phong thái vẫn khá là khác người, lời nói cũng thoát tục lắm, nên lúc ấy tao mới đồng ý cho ông ta ký gửi con chó.” Ông chủ cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ khi nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó.
“Nói đến đây, thật ra tao cũng bái phục ông ấy sát đất. Lão đạo sĩ lúc đó không một xu dính túi. Ông ta và Bạch Khởi đều đói đến ốm tong ốm teo. Tao thấy người đó thật đáng thương nên đồng ý giúp ký gửi Bạch Khởi rồi đưa cho 50 tệ. Nhưng ai ngờ, lão đạo sĩ đi ra cửa hàng tiện lợi, mua liền hai chai rượu rồi đi thẳng!”
Ông chủ giữ chặt lồng sắt, bắt chước dáng vẻ của lão đạo sĩ: “Phong cách uống rượu của ông ta cũng hào sảng lắm, cứ mở nắp và rót trực tiếp vào mồm như uống nước lã vậy. Tôi nhìn ông ta đi đường mà bước chân như bay, cứ như là càng uống càng tỉnh táo hơn ấy.”
Chắc chắn chủ nhân trước kia của Bạch Khởi là một vị kỳ nhân, hành động có phần điên rồ, và tính tình thì thoải mái, không câu nệ tiểu tiết. Từ lời kể của ông chủ, tôi không cho rằng đó là loại người lắm mưu nhiều kế.
“Có lẽ không phải vị đạo sĩ đó dùng Bạch Khởi để gài bẫy mình đâu …” Tôi nhớ lại, dù chưa sống chung với Bạch Khởi được bao lâu, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự phụ thuộc và lòng trung thành rõ rệt từ nó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bỗng dưng tôi chợt nhớ ra một chi tiết vào cái ngày đầu tiên tôi đến đây mua chó.
Tôi vô tình bị ngã vào chiếc lồng chứa chó ngao Tây Tạng. Và chính Bạch Khởi đã cứu tôi. Lúc đó, nó đã có một hành động đặc biệt; chính động thái này đã khiến tôi quyết tâm phải mang nó đi bằng mọi giá.
“Khi ấy, Bạch Khởi đã l.i.ế.m vết sẹo hình hoa mai trên cổ tay tôi!”
Đây là dấu hiệu nhận diện đặc trưng của Âm Gian Tú Tràng. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Bạch Khởi. Chẳng có lý do gì để nó làm hành động l.i.ế.m láp thân thiết như vậy cả, trừ một lý do duy nhất: nó đã từng gặp dấu vết tương tự ở nơi khác.
“Chẳng lẽ vị đạo sĩ lôi thôi lếch thếch kia cũng là streamer của Âm Gian Tú Tràng?” Tôi lắc đầu, tự gạt bỏ ý kiến này. “Ông chủ, nghĩ kỹ lại xem, ông có nhớ ra thêm điều gì về vị đạo sĩ ấy không? Chẳng hạn, người đó có tiết lộ là ông ta đến từ đâu hoặc đi đâu để tôi tìm được ông ta hay không?”
“Mày muốn tìm người đó à?” Ông chủ cảnh giác nhìn tôi, sợ tôi làm bậy: “Tao không nhớ rõ cụ thể. Nhưng dường như cuối cùng lão đạo sĩ đó có nói, nếu có người chịu trả 500.000 tệ để mua con chó, thì nhớ mang số tiền ấy đến Thanh Thổ quan.”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe nói về Thanh Thổ quan. Khi livestream trên chuyến xe tang số 14, tôi đã từng ghé ngang nơi đó, cũng từng gặp qua Nhàn Thanh đạo trưởng.
“Người đạo sĩ lôi thôi đó bảo ông đem tiền đến Thanh Thổ quan à? Chẳng lẽ ông ta hùn hạp với Nhàn Thanh đạo trưởng?”
Tôi lầm bầm, nhưng ông chủ không hài lòng khi nghe vậy: “Mày nói chuyện thô tục quá. Ít ra thì người ta cũng là một thiên sư đạo trưởng, sao mày lại dùng từ ngữ khó nghe như vậy?”
“Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra một chuyện.” Giờ tôi đã có thông tin cần thiết, cũng chẳng còn lý do gì để nán lại nơi này: “Ông chủ, tôi gửi ông 200.000 tệ trước nhé, số tiền còn lại tôi sẽ bù sớm nhất có thể.”
“Mày định đi à? Ai cho mày đi? Mày nói dông nói dài, toàn bốc phét mà thôi.” Ông chủ túm lấy quần áo của tôi, ra vẻ tiếc nuối: “Mày còn trẻ mà, sao không chọn nghề nào hợp pháp mà làm? Sao lại đi làm mấy trò lừa đảo thế này? Giờ mày chỉ cần dẫn Bạch Khởi về đây là được. Anh mày còn dễ nói chuyện, chứ đợi đến đồn cảnh sát thì bọn họ không dễ tính như tao đâu.”
Tôi bị ông chủ chọc cho bật cười: “Rồi rồi, được rồi, vậy tôi đợi thêm lát nữa.”
Ông chủ túm tôi, lôi ra ngoài sân. Khi cả hai đi ngang qua sân, lũ chó cưng trong lồng lại trở nên hoảng loạn, cả đám đều bày ra tư thế như đang đối mặt với kẻ thù.
“ Đúng là cái đồ ma quỷ! Mỗi lần mày đến, mấy bé cún trong cửa hàng của tao phải mất mấy ngày mới hồi phục lại được.” Ông chủ túm lấy quần áo của tôi, nghĩ rằng tôi biết một số chiêu trò để quản lý chó, nhưng thấy tôi làm bộ đáng thương, đành thở dài thườn thượt, rốt cuộc là ngại ngùng nên không tiện hỏi.
Chờ hơn mười phút, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, nhân viên Đại Phi vội vã lao vào như ăn trộm, ôm chặt lấy ngực.
"Sao cậu về một mình? Cảnh sát đâu?" Ông chủ nổi đóa khi thấy nhân viên lén lút, nghĩ cậu ta mềm lòng: "Gọi cảnh sát ngay cho tôi. Cậu không gọi thì tôi gọi! Tuyệt đối không được dung túng những kẻ không có liêm sỉ như vậy!”
“Ông chủ, đợi đã!” Đại Phi vội vàng đóng cửa lại, vẫn ôm chặt quần áo ngay ngực, chạy đến: “Tiền đã lấy được rồi.”
“Cái gì?! ”
Người nhân viên ngẩng đầu, ánh mắt rụt rè nhìn tôi: “Toàn bộ số tiền trong hai tấm séc đó đã được lấy hết. Đó là tài khoản của công ty Dược Càn Đỉnh, nhưng không phải là 200.000 NDT.”
Anh ta mở khóa kéo trên áo khoác, móc ra một cọc tiền giấy bọc trong giấy kraft: "Ngân hàng nói rằng, một trong hai tấm séc trị giá 100.000 NDT, tấm séc còn lại là séc chuyển khoản. Tổng cộng hai tờ có giá trị là 300.000 NDT!"
Mỗi cọc tiền giấy là 10.000 NDT, dày chừng một phân. Đại Phi mất gần nửa phút mới lôi hết số tiền ra khỏi ngực. Anh ta cẩn thận bày số tiền lên bàn, một mảng đỏ rực lớn đến mức đám chó trong lồng cũng phải lóa mắt.
"Cái quái gì thế? Cậu chắc chắn đây không phải tiền giả chứ? Đó không phải là séc giả à?" Ông chủ cầm một tờ tiền lên, soi dưới ánh mặt trời. Dĩ nhiên, hình in chìm của vị lãnh đạo trên tờ tiền như đang mỉm cười trêu ngươi ông ta: "Mẹ kiếp, vậy là tổng cộng thu về được 400.000 rồi à???"
Đại Phi cúi thấp đầu: “Lúc em ôm đống tiền này, em còn tưởng mình là thủ quỹ ngân hàng nữa đấy anh. Sợ đến mức chân tay bủn rủn.”
Số tiền dư từ tấm séc chuyển khoản hẳn là thù lao cho nhiệm vụ tiếp theo của tôi. Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cả đống tiền lớn trên bàn, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi: "Ông chủ, yên tâm đếm tiền đi nhé. Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra 100.000 NDT còn lại.”
Sau đó, tôi hất tay anh ta, chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi một chút!" Ông chủ vội vã chạy theo: "Cậu cần suy nghĩ cho thật kỹ đấy! Dù con ch.ó đó trông có vẻ thần kỳ, nhưng cũng chỉ là một con ch.ó hoang thôi mà. Thật sự đáng giá 500.000 NDT đến vậy sao?”
(500.000 NDT = 1,704,983,660 VNĐ)
"Nếu là trước đây, câu trả lời của tôi là hoàn toàn xứng đáng. Nhưng giờ thì tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi.”
“Mày hối hận à? ”
“Không, tôi chỉ hiểu được một chân lý đơn giản. Trên đời này, có những thứ không thể định giá bằng tiền bạc. Tôi sống cùng nó chưa lâu, nhưng nó đã cứu tôi rất nhiều lần. Dù tình huống có tồi tệ đến đâu, tôi vẫn sẵn lòng tin tưởng tuyệt đối vào nó.”
Rời khỏi cửa hàng thú cưng, bên ngoài là phố phường nhộn nhịp. Bỗng dưng lúc ấy, tôi chợt hiểu ra ý nghĩa thực sự của hai chữ “hồng trần”. Tôi không hề ngoảnh đầu nhìn lại đống tiền kia, mà lập tức bắt một chiếc taxi, tìm đường đến Thanh Thổ Quan.
Khi ngồi trên chuyến xe tang số 14 vào tối muộn hôm đó, tôi đi ngang qua một trạm dừng tên là Thanh Thổ Quan. Thế nhưng, sau khi hỏi tài xế taxi, tôi mới biết rằng không có trạm dừng nào trên tuyến đường đi của xe buýt số 14 cả. Hơn nữa, bác tài xế cũng chưa bao giờ nghe đến một địa điểm có tên là Thanh Thổ Quan.
"Tại sao một trạm dừng lại biến mất như thế? Có phải là điểm dừng chỉ dành cho người c.h.ế.t không?"
Trong lòng dấy lên nghi ngờ, tôi đành yêu cầu tài xế chở mình đến Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé theo trí nhớ.
Trong buổi livestream khi ấy, tôi đã ghi lại tất cả các trạm dừng mà chuyến xe tang số 14 này ghé qua. Thanh Thổ Quan nằm giữa hai trạm Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ & Bé và Cư xá Hoa Viên.