Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 252

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Đứng trong căn nhà lộn xộn, tôi không còn tâm trí sắp xếp gọn gàng lại, cứ giữ nguyên như vậy rồi bắt đầu suy nghĩ xem kẻ trộm sẽ là ai?

Kẻ đó không động đến Hóa Khí Đan quý giá hay Điêu Long Bút, điều này gợi ra hai khả năng. Thứ nhất, kẻ này không tìm ra ngăn giấu sau giá sách. Thứ hai, mục đích của kẻ đó là muốn tìm kiếm tư liệu về Âm Gian Tú Tràng nên sau khi lấy được thông tin xong thì bỏ đi ngay lập tức.

Tôi có khá nhiều kẻ thù, vậy ai là kẻ đặc biệt chú ý đến Âm Gian Tú Tràng đây?

Chắc chắn không phải bọn trộm thông thường. Chưa bàn đến việc chúng có thể chạy thoát khỏi Bạch Khởi hay không, trong ngăn kéo của tôi có một số séc trắng, mỗi tờ ít nhất cũng trị giá 100.000 Nhân dân tệ, nhưng chẳng mất tờ nào.

Lộc Hưng và Khâu Nhậm từ phe Song Diện Phật có thể là thủ phạm, nhưng tôi và bọn chúng vừa có một trận chiến khốc liệt đêm qua. Cả hai đều bị thương. Do đó, rất khó để bọn chúng có thể đột nhập vào nhà tôi mà không để lại bất cứ dấu vết nào.

Loại trừ bọn họ, tôi lại nghĩ tới Giang Thần. Tên công tử này luôn căm ghét tôi, muốn tìm cơ hội để trả đũa một lần.

Nhưng nếu thế, sẽ có mâu thuẫn xuất hiện. Vì Giang Thần chưa bao giờ nghe nói về Âm Gian Tú Tràng, thế thì tại sao gã lại biết những ghi chép tưởng chừng như nguệch ngoạc đó lại là thứ quan trọng nhất đối với tôi?

Tôi liếc về Tất Mộc Quan rồi mở nắp quan tài ra. Trong lớp bùn đỏ, chiếc áo khoác của ông cụ và chiếc đạo bào màu đen có thêu hình rắn độc trên cổ tay vẫn còn ở đó.

“Mình từng gặp một lão già đoán chữ ở cái buổi giúp Diệp Băng diệt trừ tiểu quỷ. Chiếc đạo bào của ông ấy và cái đang nằm trong quan tài này giống hệt nhau. Chắc chắn cái tên bị Tất Mộc Quan nuốt chửng có quan hệ với ông ta. Chẳng lẽ, chính ông ấy là người đã đánh cắp tư liệu?”

Lão đạo sĩ ấy rất đáng nghi. Trước hết, lão ta có đạo pháp rất tinh thâm, bản lĩnh đoán chữ, xem tướng còn giỏi hơn lão Lưu Mù. Bên cạnh đó, kẻ đủ bản lĩnh đối phó với Bạch Khởi chắc chắn không phải người tầm thường. Do đó, người mà tôi nghi ngờ nhất lúc này chính là ông ấy.

“ Nhưng tại sao lão lại ăn cắp thông tin của Âm Gian Tú Tràng? Chẳng lẽ vốn dĩ lão ta đã biết sự tồn tại của nó?”

Chưa kịp dọn dẹp nhà cửa, tôi nhặt lấy hai tờ séc, nhét vào túi rồi vội vã ra ngoài.

Tổ ấm bị đột nhập, tôi cần phải sớm ngăn chặn kẻ gian lợi dụng bí mật về tôi với Âm Gian Tú Tràng. Vẫy một chiếc taxi, tôi đưa bác tài 20 Nhân dân tệ và dặn dò ông ấy chở tôi đến Chợ thú cưng Giang Thành nhanh nhất có thể.

Không có nhân chứng nào tại hiện trường, nhưng lại có Bạch Khởi. Con chó bảo vệ núi Trường Bạch này rất có linh tính, và sự biến mất của nó đã gián tiếp giải thích khá nhiều vấn đề.

Bạch Khởi mất tích, nhưng không hề có m.á.u hay vết tích đánh nhau trong nhà. Đây là điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu nhất.

Bạch Khởi đã xảy ra chuyện gì đêm qua?

Khoảng 20 - 30 phút sau, taxi chạy đến chợ thú cưng. Tôi xuống xe, đi thẳng vào cửa hàng chuyên bán chó cảnh.

Còn chưa bước vào cửa hàng, có vài tên thanh niên chạy ra với một vẻ mặt lạ lùng; tôi cứ tưởng đã xảy ra chuyện lớn.

“Trong tiệm có chuyện gì vậy em?” Tôi chặn một nữ sinh đeo kính đang chạy ngang, vội hỏi thăm tình hình. Cô bé mang giỏ xách, rụt rè đáp: “Em cũng không rõ ạ. Em đang ngắm mấy bé cún thì đột nhiên nghe thấy tiếng sủa inh ỏi từ phía buồng trong. Mấy bé Chihuahua và Teddy bên ngoài thì sợ hãi co ro, không dám động đậy, trông như bị ốm nặng vậy.”

Tình huống cô bé miêu tả y hệt cảnh Bạch Khởi xuất hiện. Một tia hy vọng lóe lên, tôi lập tức lao vút vào bên trong.

“Ông chủ, tôi đến đây trả nợ.” Vừa bước vào cửa hàng, tôi đã thấy hai ba nhân viên đang đi vòng quanh khu chuồng. Tất cả những chú chó con dường như đều hoảng loạn, co ro ở góc xa nhất của lồng sắt. Đồng thời, chúng thi nhau tru tréo, lúc thì tiếng dài thê lương, lúc lại ngắn cụt lủn.

Các nhân viên ở đây đều bận túi bụi, chẳng ai ngó ngàng đến tôi. Một người trong số họ còn đang vội vã lấy điện thoại gọi cho bác sĩ thú y.

"Mấy anh đang làm gì thế? Ông chủ đâu rồi?" Tôi đứng giữa cửa hàng thú cưng, lũ chó con đều dõi mắt đen láy về phía tôi. Dường như chúng sợ hãi một thứ gì đó trên người tôi, hay có lẽ là... sợ chính con người tôi.

Lần trước tôi đến đây đã gây ra một trận náo loạn. Một số loài chó có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể. Có lẽ chúng đã phát hiện ra âm khí bao quanh cơ thể tôi.

"Đừng hoảng sợ, lát nữa tôi đi khỏi đây là mấy đứa nhỏ này sẽ trở lại bình thường thôi." Sau khi giao tiếp vài câu, một nhân viên nhận ra tôi: "À, ra mày là cái thằng trộm chó lần trước!"

"Trộm chó gì chứ? Cách dùng từ nghe kỳ cục quá vậy?" Tôi vừa định giải thích thì anh nhân viên đó đã lùi lại một bước, cúp vội cuộc gọi cho bác sĩ thú y, ánh mắt đầy đề phòng, cứ như thể đang định gọi cảnh sát vậy.

Tôi vội vàng ngăn anh ta lại, lấy ra một tấm séc từ trong túi: "Lúc trước tôi có hứa trả góp mà, đây là 200.000 NDT tôi trả đợt này."

Tôi dùng ngón tay búng nhẹ tấm séc, nhưng anh ta chẳng thèm liếc lấy một cái, vẫn nhanh chóng ấn số gọi đi.

"Đừng làm ẩu, tôi thật sự đến đây để trả nợ mà."

Khuyên can mãi, anh ta mới chịu đặt điện thoại xuống. Anh nhân viên này cũng thông minh, thấy tôi cứ quấy rầy không cho mình gọi cảnh sát, bèn với tay tóm chặt quần áo của tôi rồi thét to vào buồng trong: "Ông chủ ơi! Kẻ trộm chó tìm đến tận cửa rồi!"

Chỉ vài giây sau, một người đàn ông trung niên mập mạp, thở hổn hển, lao ra từ bên trong như một cơn lốc. "Thằng khốn nào hả?!" Ông ta gầm lên.

"Ông chủ, bình tĩnh đã. Tôi có chuyện này muốn nói." Tôi tỏ vẻ bất lực, giả vờ tự trách mình vì đã bốc đồng lừa dối mang Bạch Khởi đi. Nhưng thực ra cũng không thể trách tôi trong chuyện này, bởi vì dù có bảo tôi bán sạch cả máu, bán luôn hai quả thận thì cũng không thể mua nổi một con ch.ó với giá nửa triệu NDT.

"Mày còn dám quay lại à? Bạch Khởi đâu? Mày giấu nó ở đâu rồi?" Đối mặt với câu hỏi của ông chủ, tôi cũng khó mà trả lời. Nhìn bộ dạng ông ta lúc này, nếu tôi thừa nhận Bạch Khởi đã mất tích, ông ta sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.

"Anh đừng quá lo lắng về Bạch Khởi đâu, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện thôi." Tôi nói thật chậm, lại đưa hai tờ séc cho chủ cửa hàng: " Tôi từng hứa sẽ trả góp mà, đây là 200.000 tệ. Tôi sẽ bù 300.000 còn lại trong thời gian sớm nhất."

"200.000 à? Mày đùa chắc?! Mày nghĩ tao còn tin mày sao?" Ông chủ chống nạnh, gạt phăng tấm séc trong tay tôi đi: "Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không dẫn Bạch Khởi quay về, thì tao với mày sẽ lên phường nói chuyện."

"Đây đúng là 200.000 tệ. Nhìn đây, nó còn có con dấu chính thức của Công ty Dược Càn Đỉnh." Tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông chủ lúc này. Cảm giác bị lừa dối thực sự rất khó chịu. Để tiếp tục cuộc nói chuyện, tôi đành cúi xuống nhặt tấm séc lên và nhỏ nhẹ nói: " Tôi phải thừa nhận là tôi đã phạm sai lầm. Tôi đã nói dối anh, nhưng lúc đó là trường hợp khẩn cấp liên quan đến tính mạng. Tôi rất cần Bạch Khởi..."

"Được rồi, đừng nhiều lời, không phải mày nói trong đây có 200.000 sao?" Ông chủ vẫy tay gọi nhân viên bên cạnh: "Đại Phi, cậu chạy ngay đến ngân hàng lớn nhất phía Bắc thành phố, đổi tấm séc này cho tôi. Nếu số tiền trong đó không đủ 200.000, cậu lập tức báo cảnh sát rồi dẫn họ về đây cho tôi!"

"Dạ, ông chủ!" Anh nhân viên cầm lấy tấm séc của tôi, liếc nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ, rồi lầm bầm rời đi: "Mấy thằng lừa đảo bây giờ đúng là tinh vi, làm séc giả mà y như thật."

Tôi đành bất lực đứng trong phòng với nụ cười gượng gạo, nhưng để tìm được Bạch Khởi, chịu khổ một chút cũng rất đáng.

"Ông chủ, chúng ta vào buồng trong bàn bạc cụ thể nhé." Tôi không muốn quá nhiều người biết về Bạch Khởi nên muốn tìm một nơi khác nói chuyện.

"Vô buồng trong à?" Ông chủ liếc tôi bằng ánh mắt cảnh giác, cứ như thể tôi lại định cướp mấy con ch.ó cưng đáng giá của ông ta: "Không thể nào, hôm nay nếu mày không trả Bạch Khởi lại, thì cứ chờ cảnh sát đến giải quyết thôi."

Ông chủ tiệm quyết tâm hơn thua đến cùng.

"Thật ra thì tôi cũng không quan tâm lắm, chờ thì chờ thôi. Vấn đề là mấy con ch.ó cưng trong tiệm ông yếu ớt quá, sợ chúng không chịu nổi thôi."

Tôi chỉ vào đám chó cưng đang nằm thoi thóp trong lồng. Thấy vậy, ông chủ càng tỏ ra hằn học hơn, bởi vì lần trước tôi đến đây hình như cũng giống thế này.

"Mày thật sự là kẻ kỳ quái. Trông mày cũng có vẻ ngoài sáng sủa, không giống hạng người bỉ ổi hèn hạ, sao có thể đi trộm chó chứ không biết?"

"Chúng ta hãy vào buồng trong nói chuyện đi. Tôi muốn hỏi ông một số điều về Bạch Khởi."

"Theo tao." Ông chủ cảm thấy đau lòng với những con ch.ó của mình, đành dẫn tôi vào buồng trong. Lần trước, lũ chó dữ này sủa inh ỏi khi tôi đến đây. Thế nhưng lần này, có lẽ là do tôi mang theo Mệnh quỷ, nên chúng chỉ dám nhe răng, nhếch mép, vừa run rẩy vừa cố vờ như "bổn cẩu đây hung dữ lắm, không hề biết sợ là gì đâu."

"Nói đi, mày muốn hỏi cái gì?"

Tôi châm một điếu thuốc, cố sắp xếp lại những suy nghĩ đang cuộn xoáy trong đầu: " Tôi muốn biết về chủ nhân trước đây của Bạch Khởi, tức là vị đạo sĩ lôi thôi lếch thếch đã dùng nó để kiếm tiền đổi lấy rượu."

Chủ nhân cũ của Bạch Khởi là một đầu mối khác. Tôi đã thấy sức chiến đấu của Bạch Khởi, và tôi tin rằng người có thể bắt nó đi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào chắc chắn là một trong những kẻ tình nghi hàng đầu.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 252