Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 265

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Bạch Khởi dáo dác nhìn quanh bằng đôi mắt đen nhánh, sáng quắc, đánh hơi thấy mùi của tôi từ rất xa. Trước khi tôi kịp đến gần, nó đã nhảy cẫng lên, kéo căng những sợi xích dày cộm đến mức phát ra tiếng kêu ken két.

“Xin lỗi mày nhé, Bạch Khởi.” Tôi xoa đầu con ch.ó trắng muốt, cẩn thận rút từng mũi kim ra khỏi cơ thể nó. Những mũi tiêm này chắc chắn đã được b.ắ.n thẳng vào bằng s.ú.n.g gây mê, một vài cây kim thậm chí còn bị oằn cong đến biến dạng.

“Gâu gâu!” Bạch Khởi cuống quýt l.i.ế.m mặt tôi, xoay tròn quanh chân, lôi theo mấy sợi xiềng xích còn vướng trên cổ kêu leng keng trên nền đất.

“Nào, để anh dắt chú mày ra ngoài.” Tôi dùng Cát Lộc đao c.h.é.m mạnh vào những sợi xích trói buộc. Chúng đứt phăng ra, nhưng chiếc vòng cổ thì tôi không dám tùy tiện ra tay. “Chìa khóa có lẽ nằm trên người Giang Long, tiện thể mình quay lại đó dọn dẹp hiện trường.”

Giang Long đã từng đọc qua tài liệu về Âm Gian Tú Tràng, vậy nên tôi tuyệt đối không thể để hắn sống sót. Tôi cần xác nhận hắn đã c.h.ế.t hẳn hay chưa.

À phải, tôi vẫn chưa tìm thấy tên xăm trổ ở tầng một và tầng ba của căn biệt thự này. Hắn là kẻ trực tiếp đi đánh cắp, rất có thể đã lén đọc thông tin về Âm Gian Tú Tràng rồi. Nếu có cơ hội thanh trừ hắn, tôi chắc chắn sẽ không chút mềm lòng.

Sau khi cắt đứt xiềng xích, Bạch Khởi hoàn toàn được giải thoát. Nó chạy loanh quanh vài vòng, rồi đột nhiên dừng lại trước mặt tôi, nhe hàm răng sắc nhọn về phía góc tường, gầm gừ đầy cảnh giác và nguy hiểm.

Tóc đen từ từ hiện hình, tụ lại thành dáng vẻ một thanh niên u tối ngay trong nhà ngục. Nó quay đầu đánh giá Bạch Khởi, rồi hướng ánh mắt nghi hoặc về phía tôi.

“Không sao đâu, tất cả chúng ta đều cùng một phe.” Tôi cũng không khỏi ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Khởi. Vừa rồi, dường như nó đã thể hiện sự sợ hãi rõ rệt. Vậy là hiện tại, Mệnh Quỷ đã trở nên lợi hại đến mức ngay cả Bạch Khởi cũng phải dè chừng nó sao?

Việc để một thực thể quỷ dị như Mệnh quỷ phát triển đến mức này, tôi không biết đó là điều may hay rủi cho chính mình nữa.

Mệnh quỷ lặng thinh nhìn Bạch Khởi thật lâu, rồi dần biến thành một dải bóng tối đen như mực, lẩn vào khoảng không u tối và lướt đi về một hướng xa xăm.

Không rõ Mệnh quỷ có ý đồ gì, tôi liền vội vã chạy theo. Cuối cùng, nó dẫn tôi đến trước một căn phòng nhỏ, cánh cửa chính khóa chặt, toát lên vẻ bí ẩn.

"Đây là nơi chứa thứ tôi đang tìm kiếm sao?"

Phá bỏ ổ khóa kiên cố, tôi bước vào. Căn phòng bên trong được bố trí như một thư phòng cổ điển, hoàn toàn trái ngược với phong cách hiện đại thường thấy của Giang Long.

Những giá sách cao sừng sững sát tường, chất đầy sách mới tinh, không một nếp gấp, không hề có dấu hiệu đã được lật mở. Nếu chủ nhân không phải là một người cuồng sách, thì chỉ có thể kết luận rằng: tất cả chỉ là vật trang trí, chưa từng có ai đọc chúng.

"Bàn làm việc gỗ mun sang trọng, ghế sofa êm ái... Tại sao Giang Long lại kỳ công xây dựng một thư phòng như vậy ngay dưới tầng hầm ẩm ướt này?"

Không khí tầng hầm ẩm thấp, lạnh lẽo bao trùm. Thực ra, việc bày trí đồ gỗ cao cấp ở đây là điều tối kỵ, bởi môi trường ẩm thấp sẽ nhanh chóng hủy hoại chất lượng của chúng. Trên chiếc bàn gỗ mun đắt đỏ, một bộ ấm trà tinh xảo và hai chiếc ghế mun được đặt đối diện nhau qua chiếc bàn lớn.

"Đây là phòng tiếp khách sao?" Tôi chợt nhớ Giang Long từng nhắc đến việc Giang lão đại sẽ phái chuyên gia đến thu thập tài liệu. Phải chăng căn phòng này đã được bài trí lại đặc biệt để đón tiếp vị "chuyên gia" bí ẩn đó?

Theo sự chỉ dẫn của Mệnh quỷ, tôi dịch chuyển giá sách ra. Ngay lập tức, ba bức tranh cũ kỹ, ố màu đập vào mắt tôi, chúng được dán chặt vào bức tường, nằm khuất sau vị trí của giá sách.

Những bức tranh này dài 3 thước, rộng 1 thước (99 x 33cm).

Bức tranh đầu tiên vẽ một bà lão lưng còng, đôi tay nâng niu tách trà. Bà ta trông có vẻ hiền từ, nhưng tôi lại cảm nhận được một nét độc ác khó tả ẩn sâu trong ánh mắt. Dưới góc cuối cùng của bức tranh là một bài thơ với chữ ký hai chữ cổ kính: Mạnh Bà.

Bức thứ hai là một ông lão với phong thái cao quý, cốt cách thoát tục, nhưng thân thể ông ta lại bị một con rắn to lớn, sặc sỡ quấn chặt, trông vô cùng đáng sợ. Một bài thơ khác được viết ở phía dưới bức vẽ, ký tên: Xà Công.

Bức tranh cuối cùng chính là hình ảnh mà tôi đã từng nhìn thấy trước đây: một đứa trẻ con trông tinh quái và độc ác, với ba mắt trên gương mặt cùng bốn cánh tay. Nó đang ôm lấy mấy cái đầu phụ nữ, vẻ mặt hớn hở như đang chơi một trò đùa vui vẻ. Bức này không có bài thơ nào, chỉ có hai chữ "Quỷ Anh" được viết nghuệch ngoạc ở cuối.

"Ba bức tranh, ba nhân vật kỳ dị: Mạnh Bà, Xà Công, Quỷ Anh... Rốt cuộc chúng có ý nghĩa gì đây?" Tôi cẩn thận tháo những cuộn tranh ra, bất ngờ phát hiện đằng sau chúng còn ẩn giấu điều khác.

Bức tường phía sau đã bị khoét rỗng thành một ngăn bí mật, bên trong cất giữ hàng loạt tài liệu, thư từ đã ố vàng theo thời gian.

Dựa vào kinh nghiệm làm thám tử tư lâu năm, tôi ngay lập tức nhận ra mình vừa phát hiện ra một "kho báu" thật sự.

Tôi chọn ngẫu nhiên một phong bì, cẩn thận mở ra. Bên trong là các chứng từ về những khoản nợ khó đòi của tập đoàn Giang Cẩm. Không chỉ vậy, còn có những lá thư tay của Giang lão đại gửi cho Giang Long, ra lệnh ngấm ngầm hãm hại các đối thủ cạnh tranh khác.

"Thương trường quả nhiên như chiến trường, và chỉ những kẻ thủ đoạn, hèn hạ nhất mới có thể trụ vững đến cuối cùng."

Cứ thế, tôi lần lượt mở từng phong bì, phát hiện hầu hết đều là những lá thư do Giang lão đại tự tay viết. Thậm chí, một số vụ án đã xảy ra từ tận hai mươi năm trước, càng đọc càng khiến tôi rợn người.

Những thông tin được hé lộ ở đây liên quan đến hàng loạt vụ án tàn độc, từ gây thương tích, tàn tật cho đến những tình tiết vô cùng ác liệt và phức tạp.

"Lão già khốn kiếp này, ông ta không thấy xấu hổ khi muốn dùng pháp luật để đối phó với tôi sao?"

Giang Long quả nhiên không trung thành như lão già kia nghĩ. Chắc chắn gã đã cẩn thận giữ lại những lá thư này, để phòng khi lão ta trở mặt. Bề ngoài, hai người ra vẻ cha con hòa thuận, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm cất giữ từng bức thư chứng cứ suốt hai mươi năm qua. Quả là một cặp cha con "đặc biệt" đến kinh ngạc!

Tôi nhanh chóng sắp xếp lại tất cả, tìm những tập tài liệu chống thấm nước trong phòng, gói ghém cẩn thận rồi mang theo bên mình. Nếu những thứ này bị lộ ra ngoài, chúng đủ sức làm lung lay tận gốc rễ nền tảng của gia tộc họ Giang tại Giang Thành.

Tuy nhiên, hiện tại tôi chưa vội vàng hành động. Mặc dù dữ liệu về Âm Gian Tú Tràng không trực tiếp nằm trong tay Giang lão đại, nhưng chắc chắn Giang Long đã báo cáo lại cho lão ta về sự việc này. Điều đó đồng nghĩa với việc, ít nhất 90% Giang lão đại đã nắm rõ về sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng.

Nếu tôi tiết lộ những tội lỗi này, đẩy Giang lão đại vào thế "chó cùng rứt giậu", có lẽ ông ta sẽ chọn cách "cá c.h.ế.t lưới rách" cùng tôi. Khi đó, lão ta sẽ không ngần ngại tung hết mọi thông tin về Âm Gian Tú Tràng cho tất cả mọi người. Và rồi, tôi sẽ chỉ còn một kết cục duy nhất: bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đây là một tình huống mà cả hai bên đều phải dè chừng nhau, tìm kiếm một phương án xử lý thỏa đáng nhất.

Giữa đống tài liệu lộn xộn, tôi tìm thấy vài tờ giấy viết tay của chính mình, trên đó là những thông tin về Âm Gian Tú Tràng mà tôi đã từng ghi lại cẩn thận. Chúng bao gồm kinh nghiệm từ các buổi livestream, những suy luận cá nhân, phân tích vụ án, và các phỏng đoán liên quan đến Song Diện Phật, Bát Tự Thần Sát...

Xác nhận không còn bất cứ sơ hở nào, tôi liền lấy bật lửa, không chút do dự đốt sạch những bản ghi chép quan trọng của mình.

Trong tương lai, tôi sẽ không bao giờ ghi lại bất cứ thông tin nào về Âm Gian Tú Tràng nữa. Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ có thể khắc ghi chúng vĩnh viễn vào sâu thẳm ký ức của mình.

Ngay sau đó, tôi ném thẳng những tờ giấy đang cháy lên giá sách. Toàn bộ tầng hầm nhanh chóng biến thành một biển lửa rực hồng.

Rời khỏi gara, tôi đưa Bạch Khởi trở về căn biệt thự. Những nam thanh nữ tú trong phòng khách bị Mệnh quỷ cướp đi sinh khí vẫn chưa chết, chỉ bất tỉnh tạm thời. Bọn họ là đồng bọn của Giang Long nhưng tội danh chưa đến mức phải đền tội bằng mạng sống. Tôi không cần thiết phải ra tay quá tàn nhẫn.

Tôi lục soát khắp các phòng trong ngôi biệt thự ba tầng nhưng không thấy gã đàn em xăm trổ kia đâu cả. Chiếc xe tải của hắn đậu trong sân, nhưng chủ xe thì biệt tăm. "Có lẽ Giang Long đã g.i.ế.c người diệt khẩu rồi sao? Hay là nghe ngóng động tĩnh rồi chuồn mất tăm?"

Tôi không đoán được đáp án chính xác, đành liếc nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm. Tôi lấy chìa khóa từ người Giang Long, mở vòng cổ cho Bạch Khởi. Sau khi lục lọi tìm thấy một cuộn băng keo chống thấm nước, tôi cẩn thận niêm phong tập tài liệu. Đoạn, tôi cầm lấy Cát Lộc đao rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Cơn mưa xối xả làm ướt sũng áo khoác của tôi. Tôi và Bạch Khởi đứng trơ trọi trên con đường vắng, không một bóng taxi qua lại. " Tôi phải nhanh chóng trở lại phố Định Đường. Chắc chắn cảnh sát sẽ sớm điều động lực lượng lớn đến đây. Tôi phải hành động thật nhanh mới kịp."

Tôi nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy một chiếc Wuling đời cũ đang đậu ở lối vào khu biệt thự, đèn pha vẫn bật sáng. Gã thanh niên ngồi trong xe lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi.

“Anh Kiện?” Nhị Cẩu vội vàng mở cửa xe, lao ra giữa cơn mưa xối xả: “Sao anh lại ở đây? Không phải anh bảo bốn ngày nữa mới ra tay sao?”

“Vậy tại sao chú mày lại đến đây?” Tôi vỗ vai Nhị Cẩu, nói: "Nhị Cẩu, không nên nán lại đây lâu. Lên xe đã, rồi nói."

Những hạt mưa lớn trượt dài trên gương mặt Nhị Cẩu. Gã quay lại nhìn căn biệt thự tối om, im lìm, trong khi chỉ hơn một tiếng trước, nơi đó còn đèn điện sáng choang, tiếng cười nói rộn ràng.

Tôi đưa Bạch Khởi vào ghế sau chiếc xe, rồi giấu thanh Cát Lộc đao kỹ lưỡng dưới ghế sau. "Đến cửa hàng của tôi. Trên đường nhớ tránh các camera giám sát nhé."

“Anh Kiện, anh vẫn chưa trả lời em. Một mình anh đã làm gì trong hang ổ của Giang Long đêm nay vậy?” Nhị Cẩu vừa lái xe vừa nói, "Em đến đây để thăm dò tình hình, và chứng kiến những thay đổi kỳ lạ trong biệt thự. Chẳng lẽ một mình anh đã xử lý gọn cả băng nhóm đó sao?"

"Đám xã hội đen ư? Ở đây không có cái gọi là thế giới ngầm, bọn chúng cùng lắm chỉ là lũ chuột nhắt ẩn mình trong bóng tối thôi." Giọng tôi chợt trở nên nghiêm túc: "Nhị Cẩu, anh có giấu một thanh đao dưới ghế sau xe của chú. Mày phải cam đoan với anh 1000% rằng không được để bất cứ ai nhìn thấy thanh đao đó. Tối ngày mốt, chú mang thanh đao đó đến tìm anh..."

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 265