Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 30

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

"Nên tin ai đây?"

Khi ôm Anh Tử trong ngực, tôi cảm thấy con bé rất nhẹ, một tay cũng đủ nhấc bổng cô bé lên rồi. Tựa như, vốn dĩ con bé cũng không hề có trọng lượng.

Anh Tử vừa nói xong câu đó, bèn úp mặt vào vai tôi, không nói thêm lời nào cả.

Nếu chẳng phải tay tôi vẫn cảm nhận được độ ấm phả ra từ người cô bé, e rằng tôi sẽ nghi ngờ liệu cô bé có thật sự nói câu đó không nữa.

Chưa đi đến cổng trường, Tú Mộc đã bắt kịp hai người bọn tôi. Cậu ta cầm một khúc cây nào đó trên tay, liếc nhìn tôi ra hiệu.

Ý đồ của cậu ta rất rõ ràng: "Đừng do dự nữa, ra tay đi!"

Cả Anh Tử và Tú Mộc đều tìm cách thuyết phục tôi theo ý riêng của mình. Thấy thế, tôi bèn bước chậm lại, giả bộ phân vân trên nét mặt: "Nên tin ai đây?"

Thả Anh Tử xuống, tôi nhìn vào điện thoại di động, tham khảo ý kiến của mấy vị khán giả đang xem Livestream Siêu Kinh Dị này.

- Anh streamer, đầu óc bị chập mạch rồi sao? Rõ ràng Tú Mộc chính là quỷ. Suốt từ đầu đến giờ, chỉ có nó dẫn đường cho anh, anh căn bản là đang chơi trò này một mình với ba con quỷ!

- Vớ vẩn, cùng lắm thì thằng nhỏ đó chỉ bị bệnh thần kinh thôi, làm sao là quỷ được? Tui đang ghim Anh Tử nha, kỳ lạ vượt mức bình thường rồi!

- Đúng vậy! Ban nãy màn hình livestream cận cảnh khuôn mặt Anh Tử, tớ nhìn chằm chằm trong 03 phút, nhận ra khuôn mặt cô bé không hề biến sắc dù chỉ một chút, ngay cả một cái nhíu mày nhè nhẹ cũng không có. Đây chắc chắn là xác c.h.ế.t hoàn hồn!

- Ủa ủa? Mày thấy có thằng học sinh cấp 3 nào vừa mở miệng ra là đòi g.i.ế.c người hả? Tú Mộc chính là ác quỷ! Nếu như đoán sai, bố mày tự thiến!

- Có vị cao thủ nào trong nghề ra mặt phán xét một câu đi! Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành hôm nay có online không? Gọi Bán Tiên, gọi Bán Tiên, OVER.

- Dẹp cái Bán Tiên của mày đi! Tao cá 100 minh tệ, Tú Mộc là quỷ!

- Không mắc cỡ hay sao mà đòi lấy 100 minh tệ ra khè?

Thiết Lĩnh Bưu Gia tặng thưởng cho phòng Livestream Siêu Kinh Dị 999 minh tệ...

- Anh mày cược 999 minh tệ, tất cả mấy người đó đều là quỷ!

"Bưu Gia đúng là mạnh tay nha!" Tôi cười khẽ, dù tình huống có nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần đọc bình luận của khán giả là tôi lại bình tĩnh lạ thường. So với lần livestream thứ nhất, khán giả lần thứ hai này đông hơn gấp năm lần, những lời chỉ trích cũng ít hẳn đi.

Thật ra, tôi đã biết rõ ai là người, ai là quỷ trong số bọn họ, nhưng hiện tại không phải là lúc để vạch mặt lẫn nhau. Tôi sợ âm hồn tức tối làm càn, đẩy tôi vào đường cùng, thế nên tôi phải tiếp tục diễn trò này cùng bọn chúng thêm ít lâu nữa.

"Chưa tìm ra Trầm Mộng, anh không thể đi khỏi nơi đây. Tiết Phi đang trong tình thế lành ít dữ nhiều, nhưng sau khi xem xét sơ bộ dãy phòng thí nghiệm, anh cũng không tìm ra tung tích của Trầm Mộng."

"Có lẽ cô ấy ở nơi khác rồi." Tôi ngồi xổm trước mặt hai người: "Đừng nghi ngờ đồng đội, nếu chúng ta tự chia rẽ nội bộ, anh sợ là cuối cùng không ai có thể sống sót ra khỏi đây."

Cố gắng động viên hai người một lát, tôi liền cầm camera lên, chuẩn bị đi về khu kiến trúc còn lại: "Tú Mộc, ba mẹ em làm nghề gì? Giờ này mà không có ở nhà à? Bận bịu lắm ư?"

"Em không rõ, cả năm cũng ít gặp lắm."

"Chắc làm trong tập đoàn lớn rồi. Ba của em tên gì vậy, biết đâu anh từng nghe nhắc tới trên TV đấy?"

"Vương Hải."

"À, ra là ông chủ Vương."

Thấy Tú Mộc không có hứng thú trò chuyện, tôi cũng không tự chuốc lấy sự khó chịu vào mình, bởi vì tôi đã có được câu trả lời mình cần.

Bên cạnh dãy lầu thí nghiệm, khu kiến trúc gần với dãy phòng học nhất chính là chung cư nữ sinh.

Tôi đi dạo một vòng quanh tòa nhà, rốt cuộc phát hiện ra khu chung cư này không có lối vào chính, mà là hai lối phụ ở hai bên trái, phải.

"Quả thực là lần đầu tiên tôi thấy ký túc xá nữ lại xây ở một nơi khuất nẻo đến thế này, sống thế nào đây?" Vốn dĩ ký túc xá nữ đã mang tiếng âm khí nặng nề, đằng này toàn bộ kiến trúc lại kẹp giữa khu ký túc xá nam và khu giảng đường, làm sao ánh mặt trời có thể chiếu tới?

"Chúng ta có nhất thiết phải vào không anh?" Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng của Tiết Phi, Tú Mộc dường như đã biến thành một con người khác hẳn, lúc nào cũng sợ sệt, rụt rè.

Tôi lay lay cánh cửa phụ của tòa chung cư và nhận ra sợi xích chỉ là vật trang trí; cánh cửa bật mở một cách dễ dàng đến không ngờ.

"Nếu anh muốn vào thì cứ vào một mình đi, em không dám đâu." Tú Mộc lùi về sau vài bước, Anh Tử là người duy nhất còn đứng cạnh tôi.

Dãy hành lang chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng lại vọng ra những âm thanh kỳ quái, khiến người đứng bên ngoài cũng phải sởn gai ốc.

"Đừng trách em không cảnh báo, một khi đã bước vào, anh sẽ không còn may mắn như lúc nãy nữa đâu!"

Thái độ ghê sợ rõ ràng của Tú Mộc khiến tôi thoáng chần chừ, nhưng rồi tôi vẫn giơ camera lên ngang mặt, tiến thêm vài bước.

Cánh cửa dẫn vào phòng nghỉ của nhân viên quản lý khu chung cư. Thấy cửa không khóa, tôi liền đẩy vào. Bên trong phòng, ngoài chiếc giường đơn sơ, tấm chiếu và tủ quần áo, tôi còn nhìn thấy một tấm bảng thông báo khá lớn được đặt tựa lưng vào tường.

Trên tấm bảng dán vài tờ thông báo. Có lẽ do luôn được giữ trong phòng nên chữ viết vẫn còn rất rõ nét.

"Về cái c.h.ế.t của nữ sinh Trầm Mộng Đình tại giường số 1, phòng 4118 - cảnh sát đã kết luận rõ ràng, khẳng định đây là một vụ tự tử."

"Bắt đầu triển khai biện pháp can thiệp tâm lý trong chương trình giáo dục. Để sắp xếp chỗ ở cho các nữ sinh không dám quay về phòng ngủ của mình ở tầng đó, nhà trường đã bố trí một khu ký túc xá tạm thời."

Tờ thông báo ghi thời gian vào tháng 4, cách đây 5 năm, nhưng không ghi rõ ngày. Tôi vuốt cằm suy nghĩ. Rõ ràng là có cảnh sát đã nhúng tay vào vụ án mạng tại trường Trung học Tân Hỗ. Thế nhưng, 5 năm trước, khi tôi vẫn còn đang theo học tại trường huấn luyện cảnh sát, tại sao chưa từng nghe các sĩ quan huấn luyện nhắc đến vụ này?

Nói ngoài lề một chút để các bạn tiện theo dõi, các giảng viên hướng dẫn tại trường huấn luyện cảnh sát đều là những cảnh sát hình sự đương chức. Thông thường, họ sẽ đóng vai trò sĩ quan huấn luyện, trực tiếp giảng giải kinh nghiệm thực chiến cho học viên bằng cách tiết lộ thông tin về những vụ án đã từng điều tra để cả lớp thực hành phân tích.

Hơn nữa, nếu gặp những học viên xuất sắc, các giảng viên sẽ chủ động thảo luận sâu hơn với sinh viên đó, nhằm khơi gợi tư duy và rèn luyện khả năng suy luận đa chiều.

5 năm trước, tôi đã tiếp xúc với vô số vụ án mạng, nhưng chưa một lần nghe các thầy cô nhắc đến ngôi trường Trung học Tân Hỗ này.

"Chẳng lẽ đúng là tự sát ư?" Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ khác. Liệu vụ án này có liên quan đến quá nhiều người, đến mức ngay cả cảnh sát hình sự thời đó cũng không dám tiết lộ dù chỉ một lời?

Tôi gỡ tờ thông báo xuống, nhét vào túi, rồi lục lọi một hồi trong ngăn kéo. Cuối cùng, tôi tìm thấy một chùm chìa khóa lớn, mỗi chiếc đều được đánh số riêng biệt.

"Tờ thông báo có hai thông tin quan trọng: thứ nhất là tên nạn nhân - Trầm Mộng Đình, và thứ hai là số phòng ngủ của cô ấy - 4118."

"Trầm Mộng Đình và Trầm Mộng, hai cái tên chỉ khác nhau một chữ. Liệu đây có phải là một ám chỉ nào đó không?" Tôi cầm chùm chìa khóa, bước ra khỏi phòng.

Thấy Tú Mộc và Anh Tử vẫn đứng đợi bên ngoài, tôi vẫy tay gọi họ. "Anh định lên lầu, nếu hai đứa em không muốn theo thì làm ơn đứng yên ở ngoài này nhé."

"Khoan đã, em đi cùng anh." Tú Mộc vội vã rời khỏi Anh Tử, rồi chạy nhanh vào trong tòa chung cư.

"Được rồi, Anh Tử, em cứ cẩn thận đứng đợi ở ngoài này nhé."

Cô bé đứng một mình ngay ngoài cửa, khiến lòng tôi không khỏi dấy lên chút lo lắng. Tôi khẽ quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt của cô bé cứ dán chặt vào sau lưng tôi, hệt như đang nhìn một người đã chết.

Nền gạch lát trong khu chung cư sạch sẽ đến lạ thường, không một chút rác rưởi trên cầu thang. So với dãy phòng học xập xệ, nơi đây có điều kiện tốt hơn nhiều.

Lên thẳng đến tầng 4, tôi bắt đầu đếm số trên từng cánh cửa: "4111, 4112,... 4118, chính là căn phòng này."

Dùng đèn điện thoại chiếu sáng, tôi phải vất vả lắm mới tìm được đúng chiếc chìa khóa trong chùm chìa lằng nhằng ấy.

Giữa cảnh tượng u tối và đầy rẫy ác ý như thế này, khi tôi dừng chân ngay trước căn phòng từng có người chết, những hạt mầm kinh hoàng trong ngôi trường này dường như bắt đầu nảy nở.

Tú Mộc giật thót, bám chặt lấy vạt áo tôi như thể bị điện giật: "Này này, anh có cảm thấy phía sau lưng chúng ta có gì đó không?"

Cậu ta sợ sệt nhìn về phía cầu thang xa xa: "Em cảm giác có thứ gì đó đang dần tiến lên cầu thang."

"Chết tiệt... Em đừng có dọa dẫm anh như thế chứ." Tôi đang tập trung tìm chìa khóa, nghe Tú Mộc nói vậy liền buột miệng chửi thề một tiếng.

Tay tôi ướt đẫm mồ hôi, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng lo lắng.

"Em không hề nói dối anh!" Cậu ta rụt cổ lại. Lúc này, ánh sáng duy nhất chỉ chiếu vào chùm chìa khóa trên tay tôi, còn xung quanh là bóng đêm đen kịt, mịt mờ không thấy đường.

"Thứ đó hình như gần hơn rồi kìa anh, em cảm giác nó đã đến tầng 3 rồi." Bị Tú Mộc nói trúng tim đen, tôi càng lúc càng cảm thấy kinh hoàng.

" Đúng là có thứ gì đó đang tiến đến." Vừa dứt suy nghĩ đó, tôi nhận ra đây không phải là tiếng bước chân, cũng chẳng gây ra bất cứ âm thanh gì. Nhưng kỳ lạ là, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nó đang đến gần.

Nó đi từ dưới lầu lên đây, không nhanh không chậm, tựa như một vùng không gian nuốt chửng mọi sự sống.

Bóng tối trong hành lang càng lúc càng dày đặc, ép người ta phải khó thở.

"Anh chưa tìm được à? Nhanh lên đi! Không thì bọn mình chạy lẹ thôi!"

"Đừng có ồn! Anh đang tìm nè!" Tôi tăng nhanh động tác trên tay mình, nhưng càng vội vã lại càng rối rắm: "Chết tiệt, đâu ra mà nhiều phòng dữ vậy trời?"

Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán tôi. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng, có một thứ gì đó trong bóng tối đang áp sát đến ngay tại cầu thang kia.

"Nhanh nhanh nhanh lên anh ơi!" Tú Mộc hối thúc tôi bằng giọng nói run rẩy, cứ như thể những cánh tay xám trắng trong bóng tối đang thò về hướng này.

Cuối cùng, tôi tìm được chìa khóa. Không kịp với lấy chiếc camera, tôi túm Tú Mộc, mở cửa, bước vào căn phòng số 4118.

... Đùng...

Đóng sầm cửa phòng lại, tôi và cậu ta dựa sát vào nhau, cùng nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Không hề có bất cứ âm thanh nào vang lên cả, tựa như cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

"Kì vậy ta?" Chiếc camera đặt bên ngoài vẫn hoạt động bình thường. Tôi bèn lấy chiếc điện thoại livestream Âm Gian Tú Tràng ra. Lúc này, trong ứng dụng Siêu Kinh Dị đang phát trực tiếp cảnh tượng trên hành lang.

Trong bóng tối âm trầm, dường như tôi nhìn thấy một tà váy đỏ thẫm như m.á.u tươi đang chập chờn nhẹ ngay phía bên ngoài cánh cửa.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 30