"Đó là gì thế?" Tôi không hiểu rõ tình hình hiện tại cho lắm, cúi đầu nhìn về phía Tú Mộc, thấy cậu ta ngồi co ro, miệng lắp bắp lẩm nhẩm những lời không rõ nghĩa.
Tà váy đỏ ngoài cửa bị điện thoại quay lại cũng không hề trôi đi tiếp, mà vẫn đứng im lìm ở đó.
Tôi hít sâu một hơi, cố nhớ lại tất cả những truyền thuyết về ngôi trường này, nhưng chẳng thể nghĩ ra bất cứ câu chuyện nào có liên quan đến tà váy đỏ.
"Bình tĩnh lại nào, ít nhất chúng ta vẫn an toàn tạm thời." Cánh cửa phòng bị thứ gì đó chặn bên ngoài, nhưng có vẻ nó không có ý định phá cửa xông vào. Giờ có hoảng loạn cũng chẳng ích gì, tôi liền đảo mắt nhìn quanh căn phòng này: "Nạn nhân Trầm Mộng Đình từng nằm ở giường số 01. Đối với nữ sinh, phòng ngủ thường là nơi cất giữ một số bí mật cá nhân, có lẽ mình sẽ tìm ra một vài manh mối nào đó."
Tôi không đến mức cả gan như vậy, có điều khi dùng chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng quan sát, ngoại trừ hình ảnh kinh khủng bên ngoài ra, tôi còn đọc được những bình luận đùa cợt vô nghĩa của đám khán giả trong phòng livestream.
- Trời đất ơi, streamer nhát cáy, còn ném cả camera livestream để chạy trốn nữa kìa bà con ơi!
- Anh streamer lại biến mất rồi à? Đi đâu mất tiêu rồi? Xin hãy trân trọng thời gian online đi chứ!
- Cái quái gì thế! Thứ lướt qua lướt lại trên màn hình là cái gì vậy? Làm bố mày sợ mất mật luôn đây này!
- Chư vị Thần Phật, Đại ca Như Lai độ trì, comment hộ thể!
- Đệt! Comment hộ thể là chiêu gì vậy trời?
Khán giả thả bình luận tới tấp. Đọc từng dòng giải trí như vậy, tôi bỗng thấy tà váy đỏ lay động ngoài kia chẳng còn đáng sợ như ban đầu nữa.
Phòng ngủ 4118 là phòng của bốn nữ sinh, trong đó có giường tầng, một tầng còn được dùng làm bàn học và tủ quần áo.
"Giường số 01 là của Trầm Mộng Đình." Tôi mở tủ quần áo ở đó ra, thấy phần lớn đồ vật đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn sót lại hai bộ đồ cũ rách, đơn điệu.
Tôi thử tìm trong túi áo nhưng chẳng có thứ gì bên trong. Liếc nhìn bàn học, tôi kéo ngăn tủ ra, thấy một quyển sách đè lên vài tờ giấy ôn thi, tựa đề là "Giả vờ yêu đơn phương."
"Khó mà đối diện với tình yêu sâu đậm! Bản chất của nó chính là nỗi cô độc. Sự gian xảo, dối trá của em lại chính là vết thương lòng của anh," tôi bĩu môi. Đây rõ ràng là loại sách mà đám học sinh trung học mê mẩn.
Lật trang đầu tiên, tôi thấy một dòng chữ viết tay mềm mại ngay trên trang tựa đề cuốn sách: "Kỵ sĩ của riêng em, Quách Quân Kiệt."
Điều thú vị là, ở mặt sau của trang đó còn có thêm một dòng chữ viết tay khác, cũng rất đẹp: "Nô lệ đáng yêu của tôi."
Cuốn sách còn rất mới, chiếc đánh dấu sách vẫn nằm nguyên sau trang bìa, không có dấu hiệu từng được mở ra. Điều này chứng tỏ chủ nhân của nó không hề yêu thích gì cuốn sách này.
Tôi tùy ý lật vài trang, và vài lá thư bỗng rơi ra. Tôi nhặt chúng lên, nhìn tên và ngày tháng, nhận ra đây là những lá thư tình Quách Quân Kiệt viết cho Trầm Mộng Đình.
Những phong thư vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ Trầm Mộng Đình chưa hề mở đọc bất kỳ lá thư nào. Thật đáng thương cho cậu bé Quách Quân Kiệt đã kiên trì gửi gắm những tâm tư ấy. Có lẽ, đối với Trầm Mộng Đình, Quách Quân Kiệt thậm chí còn không đáng được xếp vào hàng ' anh trai mưa', mà chỉ là một kẻ sai vặt tầm thường để cô ấy sai khiến.
Tôi liền sắp xếp những bức thư cũ kỹ này theo thứ tự ngày, tháng, năm. Lá thư đầu tiên đã cách đây sáu năm.
Mở lá thư ra, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, nội dung thư là lời lẽ của một cậu bé đang dùng tất cả sự dũng cảm để viết nên.
Ngôn ngữ trong lá thư này, đối với tôi, thật ngây thơ và ngốc nghếch, nhưng đối với Quách Quân Kiệt lúc bấy giờ, đó chính là tất cả nỗi yêu thương nồng nhiệt nhất.
Tôi đọc lá thư thứ hai, thứ ba, nội dung đều tương tự, phần lớn là lời bày tỏ tình yêu. Tuy nhiên, đến bức thứ tư, tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra điều bất thường.
"Tại sao cậu lại mang quà của mình tặng cho gã đó? Tại sao cậu lại sai vặt mình vì cái tên đó? Tại sao cậu lại bảo mình trốn trong ngăn tủ, nhìn cậu và hắn thân mật bên nhau? Cậu cố tình khoe khoang thân thể trước mặt hắn, chẳng lẽ không biết mình đã phải dằn vặt, đau đớn đến mức nào sao?"
Xem đến đây, tôi chống cằm, trầm ngâm: "Nếu muốn hủy hoại một người, trước hết phải đẩy kẻ đó đến bờ vực hóa điên. Xem ra, lý trí của Quách Quân Kiệt đang bị Trầm Mộng Đình gặm nhấm từng chút một."
Mở bức thư thứ năm ra, tôi nhận ra ngày tháng được ghi trên đó đã là từ năm năm trước.
"Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tớ. Xin cậu đừng làm ngơ tớ nữa mà, tớ có thể vì cậu mà trả giá tất cả. Thậm chí, tớ có thể làm một con pet ngoan ngoãn của cậu luôn! Trong cái ngôi trường này, tất cả đều là những kẻ ác quỷ, chỉ có cậu là khác biệt. Tớ không thể sống thiếu cậu, tớ sẽ nghe lời cậu, tớ sẽ vâng theo tất cả những gì cậu muốn!"
Trong thư, Quách Quân Kiệt nỉ non van nài, cầu xin đến thảm hại. Có lẽ lúc ấy Trầm Mộng Đình đã chính thức có bạn trai mới. Cô ta bắt đầu cảm thấy tên nô lệ đeo bám này thật phiền phức, gây ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của cô ta và bạn trai.
"Em viết rất chân thành, nhưng đáng tiếc, cô ta cũng chẳng thèm đọc lấy một chữ." Trầm Mộng Đình chưa từng thật sự xem trọng Quách Quân Kiệt. Nhận được thư rồi, cô ta chỉ nhét đại dưới một quyển sách nào đó, rồi quên bẵng đi, xem như một mảnh giấy vụn không hơn không kém.
" Đúng là một kẻ si tình cố chấp đến đáng sợ." Thật ra, quá cố chấp chỉ khiến bản thân tự rước lấy đau khổ vào thân. Tôi có linh cảm đây chính là cội nguồn của mọi bi kịch sắp sửa bùng nổ.
Bức thư thứ sáu có nội dung như một lời đe dọa đầy oán hận: "Đủ rồi! Mình chịu đựng đủ rồi! Trầm Mộng Đình! Nếu cậu vẫn cứ quen cái thằng khốn đó, đừng trách tớ sẽ khiến cậu phải sống trong hối hận cả đời! Tớ xin thề! Tớ sẽ hủy diệt cả hai người các cậu!"
"Một kẻ điên sắp sa vào vực thẳm sao? Quách Quân Kiệt sẽ gây ra chuyện gì đây?" Tôi chưa thể đoán ra được đáp án, đành nhanh chóng mở bức thư thứ bảy.
"Chúng mày đã thấy chưa? Máu tươi đỏ lòm vương vãi khắp bàn học, có ai ngờ được là tao không? Có ai ngờ cái thằng nhóc gầy gò, luôn bị chúng mày bắt nạt lại chính là hung thủ g.i.ế.c người? Ha ha! Trầm Mộng Đình, tao sẽ khiến mày hối hận! Tao muốn g.i.ế.c hết lũ chó săn đeo bám mày! Tao là kỵ sĩ của mày, còn mày là công chúa cao quý chỉ thuộc về riêng tao!"
Giọng văn cực kỳ điên cuồng, tôi như nhìn thấy hình ảnh một cậu trai trẻ đã hóa điên, tay vung con d.a.o loang lổ máu, đứng sừng sững ngay trước mặt.
Tôi vội vã lật sang bức thư thứ tám: "Mày hỏi tao có thể làm gì được cho mày à? Tao có thể hy sinh cả sinh mạng này vì mày đấy! Món quà 'nhỏ' bên trong bức thư này chính là minh chứng hùng hồn cho quyết tâm của tao!"
Tôi khẽ lắc lắc phong bì, cảm nhận được có vật gì đó lạo xạo bên trong. Liền giũ nhẹ, thứ bên trong rơi ra. Tôi vội bật đèn flash điện thoại soi rõ.
Trong một chiếc túi zip nhỏ, được niêm phong cẩn thận, tôi thấy có một ngón tay út bé xíu!
"Thằng nhóc này bị quỷ ám thật rồi sao?" Dù đã khô héo, mục nát và bốc mùi, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ngay đó là một ngón tay út bị cắt đứt.
Nội dung trong bức thư thứ tám rất đơn giản, nhưng tôi biết lúc này Trầm Mộng Đình vẫn hoàn toàn thờ ơ với Quách Quân Kiệt, thậm chí còn có chút căm ghét ra mặt, nên đương nhiên chẳng bao giờ bận tâm mở bức thư rùng rợn này ra.
Khẽ đặt quyển sách xuống bàn, tôi mở bức thư cuối cùng, với một dự cảm chẳng lành.
"Trầm Mộng Đình, tao biết rõ bao lâu nay mày chưa từng để mắt đến tao. Tao biết rõ mà! Tao nào có đòi hỏi gì quá cao xa đâu! Mày cũng giống hệt bọn chúng, không, mày thậm chí còn đáng ghét hơn tất thảy!"
Cuối cùng, Quách Quân Kiệt đã nhận ra sự thật phũ phàng ấy. Nó đã không tiếc hy sinh cả một bộ phận cơ thể của mình, nhưng đáng tiếc lại đổi lấy sự ghẻ lạnh, xua đuổi, và cả căm ghét. Tựa như cả thế giới này đều đang bày tỏ ác ý, không muốn thằng bé tồn tại.
"Mày nhận lấy món quà cuối cùng mà tao dành cho mày đi! Tao không những tặng cho mày, mà còn tặng cho tất cả những ai từng bắt nạt tao! Tao đã uống thần dược giải thoát từ Đức Phật Tổ. Tao sẽ nhảy xuống hồ nước để tự tịnh hóa bản thân, dùng cái c.h.ế.t của chính tao để nguyền rủa tất cả chúng mày! Tao sẽ chờ đợi chúng mày ở tận địa ngục! Tao sẽ vất vưởng nơi bờ vực thống khổ, nhìn chằm chằm vào từng kẻ trong số chúng mày!"
Tôi đã đọc xong tất cả chín bức thư, trong lòng vừa kinh sợ tột độ, lại vừa cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi.
Giá như có một ai đó đồng tình, thông cảm cho Quách Quân Kiệt ngay thời điểm đó, cậu ta sẽ không lún sâu vào con đường cùng quẫn như vậy. Nếu như Trầm Mộng Đình dù chỉ một lần chịu đọc kỹ những bức thư kia, có lẽ bi kịch đã không thể nào xảy ra.
Đáng tiếc, hai tiếng "giá như" vốn dĩ chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Tôi cầm lá thư cuối cùng, đọc đi đọc lại vài lượt, khiến tôi đặc biệt chú ý đến chi tiết: "Cậu ta uống thần dược giải thoát của Phật Tổ ư?"
"Phật Tổ nào vậy? Tôi chưa từng nghe qua Đức Phật nào lại có thể chấp nhận lời cầu nguyện của một kẻ sát nhân, ban phước cho hành động tàn nhẫn g.i.ế.c hại người vô tội đến vậy! Thậm chí, sau đó cậu ta còn không thể siêu thoát, mãi mãi vất vưởng trong khuôn viên trường học này. Đây chắc chắn không phải là một hành động cứu rỗi mà Phật pháp nên ban cho."
"Chẳng lẽ...? Phật Tổ trong bức thư này chính là Song Diện Phật?" Nếu xét đến những hành động của Song Diện Phật tại nhà trọ An Tâm trước đây, thì việc này quả thực dễ lý giải hơn rất nhiều. Tuy nhiên, liệu có bất kỳ mối liên hệ nào, dù là nhỏ nhất, giữa vụ án rùng rợn tại nhà trọ An Tâm và ngôi trường THPT Tân Hỗ này hay không?
Bức thư này đã cung cấp vô vàn manh mối giá trị, nhưng đồng thời cũng mở ra không ít những câu hỏi hóc búa, chồng chất hơn trước.
"Trời đất ơi, lại có thằng con trai nào ngu ngốc đến mức đòi làm một con pet cho mấy cô nữ sinh vậy chứ?" Lúc tôi xem mấy lá thư gần cuối, Tú Mộc, đứng ngay cạnh tôi, cũng không nhịn được mà liếc mắt đọc cùng. Trong giọng nói của cậu ta, tôi nhận ra một giọng điệu chế nhạo rõ rệt, cứ như đó là một bản năng đã ăn sâu vào tận xương tủy của cậu học sinh này.
"Thật ra, cậu bé được nhắc đến trong những lá thư này, quả thực rất đáng thương." Tôi không muốn đi sâu vào phán xét hành vi của Quách Quân Kiệt, đó là một thói quen cố hữu của tôi. Bạn biết đấy, thật khó để định nghĩa một cách rạch ròi nhân cách của bất kỳ tên tội phạm nào, bởi lẽ, đằng sau hầu hết những kẻ điên rồ đều ẩn giấu một đoạn nhân sinh vặn vẹo, đầy thống khổ và bất hạnh.
"Anh đoán xem, làm cách nào mà một mình cậu ta có thể trả thù toàn bộ ngôi trường được chứ?" Tú Mộc, với vẻ mặt hiếu kỳ, định chạm nhẹ vào ngón tay đang nằm trên bàn. Cậu ta rụt tay lại ngay, miệng lẩm bẩm: "Trời ơi, gớm ghiếc quá đi mất!"
"Chẳng phải trong thư đã nói rõ rồi sao? Chắc chắn là đứa nhóc đó đã uống phải một loại thuốc độc nào đấy, rồi nhảy vào hố nước của trường. Hậu quả là, tất cả mọi người trong trường đều dùng nguồn nước từ chiếc hố ấy, rồi bị trúng độc, mắc bệnh, tinh thần hoảng loạn. Tôi phỏng đoán những nạn nhân nhảy lầu tự tử kia chính là do ngộ độc từ hệ thống cấp nước đó, dẫn đến thần kinh không bình thường mà tìm đến cái chết." Tôi khẽ mỉm cười, điềm nhiên cất lá thư thứ chín vào cẩn thận. "Em thấy tôi nói đúng không?"
Tú Mộc gật đầu lia lịa: "Ờ đúng rồi, sao mình không nghĩ ra nhỉ?"
"Chắc chắn em không nghĩ đến rồi." Tôi cười nhạt, như không có chuyện gì, nói tiếp: "Nếu như em có thể nghĩ ra, chắc chắn lúc đó em sẽ không bao giờ dám uống nước từ hệ thống cấp nước của ngôi trường này."
"Anh nói cũng phải!"
Căn phòng đột ngột chìm vào tĩnh lặng. Bầu không khí đặc quánh lại, đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.