Sự việc xảy ra quá bất ngờ, tôi không phản ứng kịp. Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy hàm răng sắc như d.a.o của con ch.ó đã kề sát ngay mắt mình.
"Gâu!!!" Tôi chưa kịp kêu cứu, liền bị một lực mạnh nào đó tông trúng vào người, văng lăn ra xa. Định thần nhìn lại, tôi thấy một chú chó đất lông vàng đang ân cần l.i.ế.m láp tay tôi.
"Là mày cứu tao à?"
Ông chủ cũng bị một phen hết hồn, nếu tôi bị chó trong tiệm mình cắn mù mắt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Người anh em, cậu không sao chứ?" Ông ta nhanh chóng ngồi xổm xuống cạnh tôi.
"Không sao, không cần lo lắng." Tôi định đứng dậy, bỗng cảm thấy tay mình hơi tê dại. Quay đầu nhìn lại, chú chó đất kia dường như rất thích tay phải của tôi, l.i.ế.m láp không ngừng vào một vị trí cụ thể.
"Chú chó này thật là có duyên với mình quá đi mất... Không đúng!" Dường như có ánh chớp lóe sáng trong đầu, tôi nhận ra một việc: "Nơi mà chú chó này l.i.ế.m nãy giờ chính là dấu vết của Cổ thuật Mai Hoa mà 'Sân Khấu Âm Gian' để lại!"
Vội vàng rụt cánh tay lại, tôi không để ý nụ cười hòa hoãn của ông chủ, mà ngồi thụp xuống mặt đất, đối diện chú chó: "Mày biết đây là cái gì à?"
Ông chủ thấy tôi phản ứng như vậy liền giật mình: "Sao tự nhiên cậu ngã xuống vậy? Định ăn vạ đó hả?"
"Ông chủ, tôi muốn chú chó này!"
"Hả? Sao mà...?"
" Tôi nói, tôi muốn chú chó này!"
"Không được, cậu trai. Tôi không bán con ch.ó này đâu. Ông đạo sĩ kia ra giá năm vạn chắc chỉ là nói bậy thôi."
"Tên của chú chó này là gì?"
"Sao cậu bạn vội vàng thế? Con chó này vẫn nằm đây chờ chủ nó trở về đấy. Cho dù cậu có mua nó, mang đi thì nó cũng sẽ lén trốn về lại chỗ này thôi."
"Nói cho tôi biết, nó tên gì?"
"Bạch Khởi."
"Bạch Khởi? Là vị tướng lừng danh Bạch Khởi của Đại Tần, người từng tàn sát bốn mươi vạn người đó sao?"
" Đúng là tên đó, có lẽ vậy..."
" Đúng là một cái tên uy nghi, sát khí đằng đằng! Bảo sao nó chẳng thèm tranh giành hơn thua, đến ma quỷ cũng chẳng dám bén mảng! Tôi muốn mua con ch.ó này!"
Tôi đứng phắt dậy, rút tấm thẻ đen "Âm Gian Tú Tràng" ra: "Ông chủ, tôi sẽ trả ông đủ năm vạn, không thiếu một xu nào."
"Này cậu bạn, cậu bình tĩnh đã nào..." Ông chủ há hốc mồm, còn chưa kịp định thần xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
"Ông đừng lần khần nữa, tôi mua con này!" Thò tay vào túi, tôi rút tờ hai trăm nghìn nhét vào tay ông chủ: " Tôi mua trả góp đây, ông cứ cầm trước hai trăm nghìn nhé. Bạch Khởi! Chúng ta đi thôi!"
Tôi chạy thẳng một mạch. Bạch Khởi dường như bị vết sẹo hình hoa mai trên tay tôi thu hút, co giò chạy theo phía sau.
Chúng tôi chạy gần hết con đường thì nghe tiếng ông chủ cầm tờ hai trăm nghìn đứng ngay cửa tiệm gọi với theo: "Này này! Tôi không bán con ch.ó đó!"
"Còn thiếu bốn mươi chín nghìn tám trăm đồng, tôi chắc chắn sẽ trả đủ cho ông sau. Ông đừng tiễn tôi nữa!"
Vừa ra khỏi chợ thú cưng, tôi vội vàng nhảy lên xe taxi, bảo bác tài chạy nhanh hết sức.
"Bác chạy một vòng thành phố đi, rồi quay lại chỗ này. Nhanh một chút nhé bác."
"Được thôi, cậu ngồi cẩn thận."
Sau đó, tôi quay lại chợ thú cưng một lần nữa, phát hiện tiệm vẫn buôn bán bình thường. Điều đó chứng tỏ ông chủ không hề báo cảnh sát, cũng khiến tôi yên tâm phần nào.
"Có lẽ ông ta nghĩ mày sẽ tự quay về vào ngày mai đấy." Tôi xoa nhẹ chỏm lông trắng trên cổ nó. Chú chó này quả thực rất tinh khôn, tựa đầu lên đùi tôi, liên tục hít hà vết sẹo trên tay phải.
"Mày cũng biết Âm Gian Tú Tràng sao?" Đó chính là nơi cơn ác mộng này bắt đầu. Tôi sẽ không bao giờ quên được nỗi sợ hãi khó kiềm chế ấy. Dù không dám thừa nhận, nhưng việc tôi không dám tiến đến Đường Vô Đăng để điều tra lại chuyện này đã chứng minh rõ ràng nỗi hoảng loạn của mình trước tổ chức kia.
Dẫn Bạch Khởi về Khoái Nhạc Điên Phong, tôi thấy Tiểu Phượng đã nấu xong bữa tối. Cô ấy đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, chăm chú học thuộc danh mục sản phẩm của cửa hàng.
Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ, không chút ngượng ngùng của cô ấy khi mở miệng đọc vanh vách từng loại đồ chơi người lớn nhạy cảm, tôi không nhịn được bật cười.
"Cơm hôm nay ngon quá nhỉ, anh đã ngửi thấy mùi thơm phức từ ngoài cửa rồi."
"Anh về rồi!" Tiểu Phượng vui vẻ chạy ra đón tôi, không ngờ lại chạm mặt Bạch Khởi đang đứng cạnh. Cô nàng thét lên một tiếng "Á", rồi vội vã lùi tót vào trong tiệm.
"Cao Kiện! Cái kia... cái kia là cái gì vậy?"
"Chú chó này tên là Bạch Khởi, sau này sẽ trở thành một thành viên mới của cửa hàng mình." Vừa bước vào phòng, Bạch Khởi đã vẫy vẫy đuôi, từ từ đi vòng quanh Tiểu Phượng. Chẳng ngờ, một cô gái tưởng chừng mạnh mẽ như Tiểu Phượng lại run rẩy bần bật, không dám hó hé chút nào.
Dường như Bạch Khởi khá hài lòng với thái độ của Tiểu Phượng, nó sủa ba tiếng về phía cô nàng, rồi tự chạy loanh quanh căn phòng, đùa nghịch cắn đuôi của chính nó.
"Tiểu Phượng này, lần tới nấu cơm, em nấu cho ba người ăn nhé, nhớ cho nó ăn thịt thường xuyên. Chú chó này rất hiểu chuyện, em đừng đối xử tệ với nó đấy."
"Em có cảm giác anh đối xử với nó còn tốt hơn em nữa."
Tiểu Phượng vừa bị chú chó dọa sợ, cảm thấy rất oan ức. Tôi liền ngồi xuống cạnh cô ấy, dỗ dành: "Em vất vả rồi, anh sẽ tăng lương cho em. Ngày mai anh dẫn em đi shopping, mua cho em vài bộ đồ mới..."
Nói xong mấy câu này, trong lòng tôi thầm khinh bỉ bản thân: "Hình như mình đang giống mấy gã Sở Khanh chuyên lừa tình con gái nhà người ta quá..."
Nhìn Tiểu Phượng vui vẻ ra mặt khi nghe tôi nói mấy câu vừa rồi, còn liên tục gắp đồ ăn cho tôi nữa, tôi bèn không dám ba hoa chích chòe gì thêm.
Ăn uống no nê, cơn buồn ngủ ập đến. Tôi bảo Tiểu Phượng lên giường mình ở lầu hai ngủ, còn tôi thì chịu khó nằm ngủ dưới sàn tầng trệt.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tiếng gõ cửa dồn dập đã đánh thức tôi dậy khỏi giấc mộng đẹp.
"Ai vậy?"
Vừa mở cửa, tôi thấy một gã đàn ông mặc áo khoác trùm kín mít cả mặt mũi.
"Này anh bạn, đến shop đồ chơi người lớn cũng đâu phải chuyện đáng xấu hổ gì, cần gì mà phải hóa trang kín mít cứ như đặc công vậy chứ?"
Người đó trả lời bằng một giọng điệu lạnh lùng: "Vào trong nói chuyện được không? Tôi có chuyện làm ăn cần bàn với cậu."
"Chuyện làm ăn sao?"
Dẫn người đó vào trong, tôi bảo Tiểu Phượng ra ngoài dọn dẹp cửa hàng chuẩn bị mở cửa, còn mình thì pha một tách trà cho vị khách bí ẩn kia: "Không biết là anh định bàn chuyện làm ăn thuộc lĩnh vực nào?"
Đối phương không trả lời, mà lấy một chiếc cặp da đặt lên bàn, sau đó mở ra, cất lời: "Đây là một phi vụ trị giá mười vạn."
"Chơi lớn vậy sao?" So với chuyện vặt vãnh của Hạ Tình Chi, đây mới đúng là một phi vụ làm ăn ra trò. "Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. Anh nói sơ qua cho tôi nghe xem nào."
Người đó đứng dậy, bước ra cửa, liếc nhìn xung quanh. Sau khi xác định không có ai nghe trộm, gã ta mới kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt: "Chào cậu Cao, tôi họ Trương, là thư ký riêng của Đổng sự Hoàng thuộc Công ty Dược Càn Đỉnh."
"Mấy sếp lớn bây giờ toàn tuyển thư ký nam sao? Rất hân hạnh được gặp anh." Ánh mắt tôi dán chặt vào cọc tiền mười vạn đỏ tươi trên bàn. Ôi, cái màu đỏ ấy thật đẹp đến nao lòng.
"Cậu Cao, mười vạn này chỉ là tiền đặt cọc. Nếu kết quả điều tra của cậu có thể làm hài lòng Đổng sự Hoàng, chúng tôi sẽ trả cho cậu thêm mười vạn nữa."
"Hai mươi vạn sao? Anh muốn thuê tôi làm gì? Lẽ nào là đánh cắp bí mật của công ty đối thủ à?"
"Chuyện là thế này! Chủ tịch Hoàng có ba người con, hai gái một trai. Con gái lớn đi làm ở nơi khác, cô con gái giữa bị bệnh nặng nằm liệt giường, còn cậu con trai út độc nhất là Hoàng Quan Hành mới đôi mươi đã ăn chơi lêu lổng, gái gú khắp nơi..."
"Đừng nói là anh muốn tôi điều tra chính Chủ tịch Hoàng của các anh đấy nhé?"
"Làm gì có chuyện đó! Chính Chủ tịch Hoàng là người đứng ra ủy thác và chi tiền cho vụ này. Ông ấy thấy cậu ở đám cưới nhà họ Giang, cảm thấy cậu có năng lực rất tốt, nên đã nhờ tôi đến nói chuyện với cậu."
"Xin lỗi, tôi hơi thất lễ. Mời anh tiếp tục."
"Mặc dù cậu ấm út nhà Chủ tịch Hoàng không lo chí thú làm ăn, suốt ngày chè chén, nhưng cậu ta là con trai độc nhất của Chủ tịch Hoàng, cũng là người duy nhất có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Hoàng.
Do đó, dù cậu ta suốt ngày gây chuyện khắp nơi, nhưng Chủ tịch Hoàng vẫn luôn cho người bảo vệ kín đáo, sợ bị kẻ khác hãm hại.
Thế nhưng, dù được bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy, Hoàng Quan Hành vẫn bỏ mạng."
"Cậu ta đã c.h.ế.t ư?"
" Đúng vậy, theo kết quả điều tra của cảnh sát, Hoàng Quan Hành tử vong do tai nạn giao thông, hơn nữa là do cậu ta tự uống rượu say rồi lái xe gây tai nạn. Cậu ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, không thể kiện cáo được ai."
"Uống rượu lái xe, tự mình gây tai nạn, chỉ có thể trách bản thân." Tôi châm một điếu thuốc: "Anh không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?"
Thư ký Trương phẩy tay một cái, nói: "Con trai của Chủ tịch Hoàng rất háo sắc, tâm địa xấu xa, nhưng cậu ta mắc một căn bệnh đặc biệt: dị ứng cồn. Bởi vậy, việc nói cậu ta say rượu rồi lái xe là hoàn toàn vô lý.
Hơn nữa, kết quả nồng độ cồn trong m.á.u được đo lường từ việc kiểm tra thi thể. Chính vì lẽ đó, Chủ tịch Hoàng nghi ngờ có người đã mưu sát đứa con trai độc nhất của ông, sau đó ngụy tạo thành một vụ tai nạn giao thông."
Thư ký Trương ngồi thẳng sống lưng lên: "Có rất nhiều tập đoàn có xung đột lợi ích với công ty dược Càn Đỉnh của chúng tôi. Vì thế, rất khó để suy ra hung thủ là ai. Hơn nữa, Chủ tịch Hoàng là bộ mặt của cả công ty dược Càn Đỉnh, nên có một số việc ông không tiện ra mặt, đành nhờ cậu âm thầm điều tra chuyện này."
Tôi trầm ngâm một lát. Thông thường, thám tử tư sẽ không nhận điều tra những vụ liên quan đến án mạng, nhưng xấp tiền mặt đỏ chói trên bàn kia quả thật quá mức cám dỗ.
"Được rồi, tôi sẽ nhận lời ủy thác này." Tôi dụi tắt điếu thuốc, lấy lại tinh thần: " Tôi cần bên anh cung cấp cho tôi tất cả tài liệu liên quan, bao gồm mọi thiết bị thông tin của Hoàng Quan Hành, kể cả các tài khoản mạng xã hội. Tôi muốn rà soát kỹ lưỡng từng cá nhân đã từng tương tác với cậu ta."
"Không thành vấn đề. Tôi hiểu các quy tắc làm việc của các cậu." Thư ký Trương rút một túi giấy từ trong áo khoác ra: "Trong này là hai chiếc điện thoại di động mà Hoàng Quan Hành từng dùng. Mật khẩu và tên đăng nhập của các tài khoản mạng xã hội đã được tôi ghi rõ trong đống văn kiện bên trong. Còn đây là danh thiếp của tôi, nếu anh cần hỗ trợ gì, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp cùng cậu."
Tiễn Thư ký Trương ra về, tôi khóa trái cửa phòng tầng hai, rồi mở túi giấy ra.
"Vụ này trị giá những hai mươi vạn, xem ra tôi phải cố gắng hết sức rồi."
Cầm chiếc smartphone mà Hoàng Quan Hành từng dùng, tôi liền dựa vào thông tin có sẵn để đăng nhập vào tài khoản WeChat của cậu ta. Ngay sau đó, một cái tên quen thuộc đập vào mắt tôi.
"Cái tên 'Đẹp trai mới được nhiều người yêu' ư? Chẳng phải đây là..."