Tôi có ý muốn bước đến hỏi thăm bà cụ một tiếng. Chỉ là, vừa nhìn hình ảnh bà cụ ngồi sau ngọn lửa hừng hực kia, kèm theo tiếng khóc tê tâm phế liệt ấy, dường như tôi bị thôi miên, không thể nhích chân dù đã cố gắng.
"Bà ấy ngồi đốt vàng mã trên vỉa hè, chẳng lẽ người thân của bà ấy c.h.ế.t ngay trên con đường này ư?"
"Hay người đó làm việc tại công trường Mật Vân Công Quán này, bị tai nạn lao động rồi bỏ mạng?"
"Nhìn bà cụ khóc đau đớn như thế, người quá cố chắc chắn là cốt nhục chí thân."
Không rõ vì sao hàng loạt suy nghĩ hỗn độn xuất hiện trong đầu tôi. Ánh lửa yếu dần, bà cụ đốt gần xong túi tiền vàng mã.
"Chú ơi chú, cho cháu hỏi, nơi đây là trạm dừng của chuyến xe buýt số 14, phải không ạ?" Một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng tôi.
Tôi giật mình, sợ hết cả hồn, quay đầu nhìn lại, bèn thấy một cô bé đeo cặp sách trên lưng.
Theo dáng vẻ, cô bé ấy tầm mười hai, mười ba tuổi, có lẽ còn chưa lên đến bậc trung học.
" Đúng rồi con, đây là trạm dừng của xe số 14."
"Vậy ạ, cám ơn chú." Con bé nở một nụ cười khá ngọt ngào, đứng cạnh tôi.
Tôi còn chưa kịp nhận rõ tình hình thế nào, chợt nhìn về vỉa hè đối diện, bèn nhận ra bà cụ đã đi mất rồi. Nơi đó, chỉ còn lại nắm tro tàn đang tung bay nhè nhẹ.
"Đi rồi ư?" Tôi không hề hay biết bà cụ rời đi lúc nào, tựa như thời gian chỉ vừa trôi qua rất nhanh vậy.
"Cái gì đi rồi hả chú?" Cô bé học sinh đứng cạnh bên vung vẩy hai b.í.m tóc đuôi ngựa, lén lút nhìn tôi.
"Không có gì, một bà cụ người lạ thôi." Tôi phủi bụi, đứng dậy, liếc mắt quan sát cô bé này.
Con bé cao chừng 1m50, ngây thơ, non nớt, mặc quần áo rất đáng yêu. Nó tựa như một đóa hoa chớm nở, đầy vẻ trong trẻo, muốn khoe sắc hương rực rỡ nhất của mình cho cả thế gian nhìn xem.
"Cháu tên gì?"
"Lưu Y Y ạ."
"Giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này, sao cháu không ở nhà mà lại ra đây đợi xe?" Tôi thầm thắc mắc. Cô bé này quả thực có tiềm năng trở thành một hot girl trong tương lai, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, chỉ trang điểm nhẹ nhàng đã đủ toát lên vẻ vừa non nớt vừa hút hồn người. Thật không dám nghĩ, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì hậu quả sẽ thế nào.
Cô bé không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, mà chỉ dùng chân khẽ đá nhẹ mấy hòn sỏi ven đường, rồi hỏi ngược lại: "Vậy tại sao chú không về nhà vào lúc tối muộn thế này? Chú cũng đang chờ xe sao?"
"Chú..." Con bé lanh lợi này làm tôi nhất thời á khẩu. "Cháu mau về nhà đi. Cháu nhìn xem, xung quanh đây mấy trăm mét không có nổi một ánh đèn nào cả."
"Cháu không về đâu, cháu phải chờ xe đến."
"Cháu chờ xe gì chứ? Cháu không đọc kỹ thông báo trên bảng hiệu trạm dừng sao? Chuyến xe cuối cùng đã khởi hành từ lúc 9 giờ rưỡi tối rồi. Giờ này chắc người ta đã chạy được một quãng xa rồi. Thế cháu muốn đi đâu? Hay là chú đưa cháu ít tiền, cháu bắt taxi về đi."
"Mẹ cháu dạy không được nhận đồ của người lạ." Cô bé này có vẻ là người rất nguyên tắc, với mái tóc b.í.m đuôi ngựa thả sau gáy trông thật đáng yêu và có chút bướng bỉnh.
"Chú dám chắc mẹ cháu còn dạy rằng, trời tối không được đi lung tung cơ mà. Cháu mau về nhà đi, đừng để bà ấy phải lo lắng."
Cô bé cúi đầu, một lúc sau mới nhỏ giọng: "Mẹ cháu không có ở nhà. Cháu muốn đi tìm mẹ."
Quả là một cô bé cố chấp. Tôi đành bất lực không thể khuyên nổi, chỉ còn cách ngồi chờ xe cùng con bé.
"Chú à, theo chú thì chuyến xe số 14 có đến không ạ?" Sau một hồi im lặng, cô bé chớp chớp đôi mắt long lanh, tội nghiệp nhìn về phía tôi.
"Chắc chắn sẽ đến." Thật ra, tôi chỉ mong chuyến xe ấy đừng bao giờ xuất hiện. Thậm chí, thà tôi cứ ngồi bơ vơ trên vỉa hè suốt đêm nay, còn hơn là phải lên chuyến xe buýt đó.
Khoảng một giờ sáng, tôi đang ngồi gật gù trên vỉa hè gập ghềnh thì giật mình bởi hai luồng sáng đèn xe sắc lạnh xé toạc màn đêm từ phía xa đang rọi tới.
"Chuyến xe số 14 đến rồi!"
Chiếc xe buýt ấy chạy rất chậm rãi, từ lúc tôi nhìn thấy cho đến khi nó dừng hẳn tại trạm, tổng cộng mất đến năm phút đồng hồ.
“Tút tút... Đã đến trạm Mật Vân Công Quán. Xin quý khách vui lòng kiểm tra tư trang cá nhân cẩn thận, và xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách thượng lộ bình an.”
“Xe đang vào trạm dừng, mời mọi phương tiện giao thông chú ý cẩn thận, đảm bảo an toàn. Tuyến xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, kính mời quý khách bỏ một đồng tiền chẵn vào hộp tại cửa xe phía trước ngay khi lên xe. Xe không có tiền thối.”
Tiếng loa phóng thanh quen thuộc ấy vọng vào tai, khiến tôi không khỏi hốt hoảng. Thoáng chốc, tôi đã từng có ý định bỏ chạy khỏi nơi này.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Đã một giờ sáng rồi mà chuyến xe số 14 vẫn còn chạy sao? Trông như còn rất nhiều hành khách khác trên xe nữa chứ? Chẳng lẽ những tin đồn kia là thật?" Cả khu vực Mật Vân Công Quán chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ duy nhất ánh đèn của chiếc xe buýt này rực sáng cả đêm đen.
Cửa trước và cửa sau của chiếc xe đều mở rộng. Tôi vội ngăn Lưu Y Y lại khi cô bé đang định cầm tờ một đồng lên xe, ra hiệu cho cô nhóc chờ thêm một chút.
Ngay lúc đó, một ông cụ bước xuống xe từ cửa sau. Trời lúc này còn chưa vào thu, nhưng ông cụ ấy lại mặc chiếc áo bông dày cộp, còn quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ kín mít. Có lẽ ông bị bệnh nặng, thế nhưng bước chân lại thoăn thoắt đến kỳ lạ. Thoáng cái, ông cụ đã băng qua đường, đứng ngay tại vị trí mà đống tiền vàng mã vừa được đốt trên vỉa hè ban nãy.
Tôi đang định quan sát kỹ hơn lần nữa thì Lưu Y Y bất ngờ hất tay tôi ra. Cô bé tự mình bước lên xe.
Hết cách, tôi cũng đành móc ra một đồng xu nguyên vẹn, rồi bước lên xe ở cửa trước.
Đây là một chiếc xe hiệu Minsheng đã quá cũ kỹ, đến mức không thể cũ kỹ hơn được nữa. Nó vận hành bằng hộp số sàn, cần gạt nước kính xe đã gãy lìa. Bên trong xe, hàng loạt vết bẩn loang lổ khắp nơi, tỏa ra một mùi ẩm mốc, quái lạ.
(Hộp số sàn/hộp số tay - Manual Tranmission - Đây là loại hộp số có tuổi đời lớn nhất, đi cùng với đó là cấu tạo đơn giản, giá thành rẻ và độ tin cậy cao. Một số hộp số xe ô tô hiện đại hơn là Hộp số tự động/Automatic Tranmission, Hộp số tự động vô cấp CVT/Continuous Variable Tranmission và Hộp số ly hợp kép/Dual Clutch Tranmission)
Tôi không ngồi xuống ngay, mà giả vờ đứng nhìn quanh quẩn tìm chỗ, thừa cơ hội quan sát những hành khách khác trên xe.
Người tài xế là một thanh niên khá trẻ, thậm chí có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả tôi. Gã mặc bộ đồng phục của công ty vận tải, đôi mắt dán chặt vào vô lăng, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
"Trời nóng đến vậy sao? Hay là gã bị thứ gì đó hù dọa đến mức đổ mồ hôi hột?"
Thẻ công tác được gã đeo ngược vào trong áo, giấu đi ảnh nhân viên dán trên thẻ, khiến tôi không thể nhìn ra được bất cứ manh mối nào.
Tôi di chuyển chậm chạp, lần khân như vậy nhưng gã tài xế không hề hối thúc. Tính tình của tên đó có vẻ dễ dãi đến lạ thường, chẳng giống với cái tánh khí nóng nảy mà một thanh niên ở độ tuổi này vốn dĩ phải có.
Ngay sau lưng ghế bác tài, người ngồi đó chính là Lưu Y Y. Cô bé đã tháo chiếc cặp táp sau lưng xuống, còn quay ra làm mặt quỷ về phía tôi nữa chứ.
Tại một vị trí cách cô bé vài ghế là một bác gái trung niên, trang điểm hết sức bình thường, trông cứ như vừa tập xong một lớp aerobic rồi về nhà vậy.
"Nửa đêm thế này, theo lý mà nói, người ở độ tuổi của bà ấy vốn dĩ nên đang ngon giấc trên giường rồi, tại sao lại bước lên chuyến xe số 14 này? Bà ấy muốn đi đâu chứ?"
Ngay sau lưng bác gái ấy, có một đôi tình nhân đang ngồi cạnh nhau nhưng bằng mặt mà không bằng lòng. Cả hai trông chừng khoảng đôi mươi, cô gái cứ ngồi dựa sát vào n.g.ự.c chàng trai không rời một phút, trong khi đó, chàng trai lại cau có, nhíu mày, có vẻ như đang khó chịu lắm.
Ngồi cách đôi tình nhân một ghế là một gã bệnh nhân. Chính xác hơn, đó là một người đàn ông kỳ lạ, mặc đồng phục bệnh viện, đầu quấn băng vải chằng chịt.
Gã đàn ông này khoảng chừng 40, sắc mặt tái mét, miệng lẩm bẩm không rõ lời. Chân gã cũng run rẩy không ngừng, không tự chủ được.
"Nhìn tới nhìn lui, gã ta rõ ràng không phải người bình thường chút nào. Thế nhưng lạ thay, tại sao mình lại cảm thấy gã ấy trông có vẻ bình thường nhất so với tất cả những người khác trên xe nhỉ?"
Dĩ nhiên, từ "bình thường" ở đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Tôi tiếp tục quan sát.
Ở vị trí thứ hai từ cuối xe buýt lên, tôi trông thấy một cô bé ngồi đó, tuổi tác có lẽ gần bằng Lưu Y Y. Dường như cô bé vừa khóc xong, đôi mắt sưng đỏ, ôm chặt một chiếc ba lô trước ngực.
"Sao lại có đến hai cô bé xuất hiện thế này?" Tôi chợt nhớ đến cuộc điện thoại nhận được trước khi Âm Gian Tú Tràng công bố nhiệm vụ. Trong cuộc gọi ấy, một người phụ nữ đã van nài tôi: “Làm ơn giúp tôi! Tuyệt đối đừng để con gái tôi lên chuyến xe đó! Xin anh hãy giúp tôi!”
"Trong hai đứa bé này, ai mới thật sự là con gái của bà ta?" Nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng quả thực không hề đơn giản, không dễ dàng chút nào để có thể hiểu rõ tường tận. Tôi có quá ít manh mối, đành phải thuận theo tự nhiên mà tùy cơ ứng biến thôi.
Tại hàng ghế cuối cùng, sát gần cửa sổ xe buýt, có một cô gái đang ngồi. Cô ấy trang điểm khá đậm, tóc tạo kiểu bồng bềnh, nhìn dáng vẻ tựa như một cô PG rượu ở quán karaoke.
(PG - Promotion Girl - là những cô gái có ngoại hình ưa nhìn, chuyên giới thiệu, quảng cáo sản phẩm hoặc tiếp thị tại các sự kiện, nhà hàng, quán ăn.)
Ngồi ngay cạnh cô ấy là một người phụ nữ khác, mặc áo đỏ, tóc dài che khuất cả mặt. Điều đáng ngạc nhiên là, cô gái trang điểm đậm kia dường như không hề nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ ngồi bên cạnh, chỉ một mình cô ấy ngồi cắm mặt vào điện thoại di động.
"Một đám hành khách quái dị gì thế này?" Tôi không nhìn ngó lung tung nữa, liền ngồi xuống ngay vị trí trống phía sau lưng Lưu Y Y.
"Chú ơi chú, chú định xuống xe ở trạm nào ạ?" Trên chuyến buýt này, không một ai nói chuyện, tĩnh lặng đến lạ thường. Bởi vậy, giọng Lưu Y Y vang lên rõ mồn một.
"Đừng nói chuyện, ngồi yên đi cháu. Khi nào đến nơi, cháu phải xuống xe ngay lập tức đấy." Tôi cúi đầu, trả lời lí nhí, nhưng trong lòng lại đầy nghi ngờ: "Chẳng lẽ con bé ngốc này không nhận ra sự bất thường rõ rệt trên chuyến xe này sao?"
Tài xế thấy tôi đã ngồi xuống, chuẩn bị khởi hành, thì đột nhiên có người chen ngang vào cánh cửa xe đang định khép lại: "May mà tới kịp, mấy anh nhanh chân lên!"
Ba người công nhân đội mũ bảo hiểm bước lên xe. Quần áo của họ dính đầy vết sơn lem luốc, giày thì dính đầy xi măng. Sau khi trả tiền xe, họ liền nhìn quanh tìm chỗ trống.
"Cái quái gì thế này? Công trình Mật Vân Công Quán đã đình chỉ thi công nhiều năm, tại sao lại có công nhân lên xe vào giờ muộn như vậy?" Cả bọn nồng nặc mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn là biết vừa 'chén chú chén anh ' một trận tưng bừng rồi mới lết xác ra đây.
"Chẳng lẽ ma quỷ cũng biết uống rượu sao?" Tôi lắc đầu. Có lẽ mấy người này là công nhân sửa nhà do những người nông dân ở khu này thuê về làm việc.
Ba người công nhân ngồi xuống, cửa xe đóng sập. Chuyến xe buýt số 14 khởi động chầm chậm, nhiệm vụ livestream thứ ba của tôi cũng chính thức bắt đầu từ đây.
"Xe chạy về hướng Bắc rồi. Anh Lưu mù đã khuyên mình ba câu, vậy mà mình đều không nghe theo lời khuyên nào cả..." Tôi cười khổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phố phường dần lùi lại phía sau. Tro tàn của đống vàng mã khi nãy lãng đãng trong gió đêm, còn ông cụ choàng khăn lúc đó cũng chẳng biết đã đi đâu mất rồi.
Từ xa, tôi chỉ thấy lờ mờ, hình như có một bức ảnh trắng đen đặt gọn ghẽ trong chiếc chậu sắt đốt tiền ấy. Chân dung trong khung ảnh là một ông cụ, và có lẽ, ông ấy đang nhìn tôi mà cười.