Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 51

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Nụ cười đầy ẩn ý của ông cụ trong bức ảnh khiến tôi bất giác rùng mình.

“Tấm ảnh đó đã ở trong chậu ngay từ đầu sao?”

Chuyến xe buýt số 14 chầm chậm lăn bánh. Cửa sổ hai bên khép hờ, từng cơn gió đêm lạnh lẽo lùa vào, len lỏi qua từng vị hành khách không rõ là người hay ma quỷ.

"Kiến Bang, mày nhích sang bên kia một chút đi. Anh mày nằm ngủ một lát, khi nào đến nhớ gọi tao dậy." Một gã công nhân công trình có vẻ say xỉn ngồi vắt chân lên ghế, quay sang nháy mắt ra hiệu với gã thanh niên trẻ đang ngồi kế bên.

Hai gã thanh niên đi cùng tên vừa lên tiếng liền hiểu ý, cởi mũ bảo hiểm xuống, chuyển sang ngồi ở vị trí phía trước cô gái tóc bồng bềnh kia, cốt để che đi ánh mắt dò xét của mọi người.

Gã đốc công lớn tuổi ấy cười khẩy một tiếng, rồi nằm co ro tại hàng ghế cuối cùng.

Tưởng chừng gã đi ngủ thật, nhưng thực tế, gã lại thả lỏng tay xuống với một ý đồ khác. Lấy cớ xe buýt rung lắc, cánh tay của gã già dê này lại cố ý chạm vào người cô gái tóc gợn sóng.

"Tên đó không nhìn thấy cô gái áo đỏ ngồi ngay cạnh sao?" Nhờ có camera ghi hình, tôi có thể thấy rõ mồn một mọi cảnh tượng diễn ra ở phía cuối xe. Thực tế cho thấy, hình ảnh trên chiếc xe buýt này là: gã đốc công say rượu đang nằm sát vào người cô gái áo đỏ, gần một nửa khuôn mặt gã bị mái tóc rũ rượi của cô gái ấy che khuất, trông vô cùng đáng sợ.

Thấy cô gái tóc gợn sóng không phản kháng, lại còn mải mê chơi game, gã đốc công kia càng làm tới hơn nữa. Trong khi đó, hai tên thanh niên ngồi phía trước cũng thèm thuồng ra mặt, vô thức thò bàn tay về phía sau.

"Anh hai, hay là bọn em cũng nằm ngủ một lát nhé?" Thanh niên tên Kiến Bang nói, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng.

“Thằng nhóc con, trứng cá còn chưa vỡ mà đã tỏ vẻ, ngủ cái gì mà ngủ?”

Qua cuộc nói chuyện của ba người đó, tôi cũng hiểu sơ sơ. Bọn họ là đồng hương với nhau. Gã lớn tuổi nhất làm đốc công, tên Vương Xuân Phú, hai thanh niên còn lại tên Ngưu Kiến Bang và Ngưu Kiến Nghiệp, đều do Vương Xuân Phú gọi từ dưới quê lên thành phố này làm công.

Ba người này nhậu say bí tỉ, rượu vào lời ra, dục vọng nổi lên cuồng loạn. Lại thấy xung quanh chẳng ai quan tâm đến việc này, nên những hành vi quấy rối ngày càng trở nên quá đáng.

Tức nước vỡ bờ, cô gái với mái tóc gợn sóng ấy không thể chịu đựng thêm hành vi quấy rối trắng trợn của bọn chúng. Cô bèn đập mạnh vào bàn tay thô lỗ của gã Vương Xuân Phú đang sàm sỡ.

“Ông làm gì vậy?” Cô ấy nắm chặt túi xách, đứng phắt dậy, ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm gương mặt đỏ lựng và bàn tay thô tục của gã.

“Em gái đẹp à, anh say rồi. Anh xin lỗi, anh lỡ tay đụng trúng em hả?” Biết thừa mười mươi mà vẫn cố hỏi, Vương Xuân Phú đáp lại bằng giọng điệu trơ trẽn lả lướt.

Cô gái hừ một tiếng khinh thường, biết đã gặp phải phường vô lại nên đành quay người bỏ đi. Cô ấy tiến về phía cửa trước, ngồi vào cái ghế đối diện với cô bé Lưu Y Y.

Có một chuyện kỳ lạ chính là, người phụ nữ áo đỏ ngồi xuống ngay sau lưng cô gái tóc gợn sóng, cũng chính là vị trí đối diện với tôi.

Vẻn vẹn cách nhau một lối đi nhỏ, lúc này, tôi đã có cơ hội quan sát cẩn thận. Chiếc váy màu đỏ của người phụ nữ này kéo dài chấm đất, che khuất mắt cá chân. Mái tóc rũ xuống che kín cả gương mặt cô ta, dù nhìn từ góc độ nào cũng không thể thấy được diện mạo bên trong: “Chẳng lẽ cô gái này không có mặt mũi ư?”

Tôi bèn tưởng tượng về một vài hình ảnh kỳ quái trong phim kinh dị rồi quay sang quan sát cô gái tóc gợn sóng kia. Dường như cô ta vẫn còn tức giận. Tin nhắn mà cô ấy gửi cho một người nào đó trên chiếc điện thoại di động vẫn chưa nhận được hồi âm. Cô nàng có vẻ ấm ức, bèn nhấn gọi tới một số điện thoại quen thuộc.

“Dung Dung, em định làm gì vậy? Chẳng phải anh đã dặn em không được gọi vào số máy bàn nhà anh sao?” Một âm thanh trầm thấp do người nói chuyện cố tình nói thật nhỏ vang lên trong loa điện thoại.

“Em đã gửi cho anh cả chục tin nhắn, anh có thèm trả lời đâu! Em gọi vào số cơ quan anh, cũng chẳng ai bắt máy. Có phải anh muốn thấy em chết, anh mới vừa lòng sao?”

“Dung Dung, anh đang tiến hành thủ tục ly hôn, nhưng việc phân chia tài sản quá rắc rối. Vì thế, em phải cho anh thêm thời gian.”

“Lần nào anh cũng nói thế, hứa lên hứa xuống, đến nay đã mấy tuần rồi chứ? Em cho anh biết, nếu anh không cho em một lời giải thích công bằng, em sẽ ôm cái bụng bầu này đến thẳng nhà vợ anh để làm cho ra lẽ!”

“Nói bậy bạ gì đó! Em đừng ngốc nghếch như vậy, em phải tin anh chứ!”

“Ông xã, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Đã muộn thế này rồi, coi chừng anh làm con giật mình tỉnh giấc đó.” Một giọng nói phụ nữ khác xuất hiện trong điện thoại.

“Bà xã, sao em lại thức rồi? Không có gì đâu, anh chỉ đang xử lý chút công việc của công ty thôi mà. Mấy đứa ngu ngốc đó không có anh thì chẳng làm nên tích sự gì cả...”

Vừa nói thế, người đàn ông ấy liền cúp máy.

“A lô! A lô! Đồ khốn nạn Lý Tử Kiện nhà anh!” Cô gái tóc gợn sóng tức giận, ném điện thoại đi, dùng tay đ.ấ.m mạnh lên bụng mình.

“Em gái đẹp, tên khốn đội lốt người như vậy làm sao xứng với em được? Cơ bản là thằng đó chẳng muốn ly hôn đâu, nó không muốn chịu trách nhiệm với em. Rõ ràng là đang kiếm cớ thoái thác đấy.” Vương Xuân Phú lảo đảo bước đến từ đuôi xe, nhặt chiếc điện thoại dưới sàn xe lên: “Chà chà, điện thoại hàng Apple luôn cơ à? Có phải là gã bội bạc kia tặng cho em không?”

“Trả điện thoại lại cho tôi!”

“Gì cơ, em nói gì? Sao em dữ dằn quá vậy? Thằng đó không thương em, thì để mấy ông anh đây thương em.” Nói xong, gã liền đưa tay chộp lấy bờ vai của cô nàng.

“Dừng tay lại!” Cuối cùng, giữa chuyến xe tĩnh mịch, có người đứng dậy. Âm thanh ấy đến từ hướng tôi ngồi, nhưng không phải tôi, mà là Lưu Y Y, cô bé với chiều cao chưa đến 1 mét 50.

Cô bé ôm cặp táp, rụt rè đứng dậy.

“Con bé này, cháu xen vào chuyện này làm gì chứ?” Tôi đành thở dài.

“Một hai giờ đêm mà còn lang thang bên ngoài thế này, xem ra mày cũng chẳng phải dạng con gái đứng đắn gì. Ngược lại, nhìn cũng thấy quyến rũ ra phết nha.” Vương Xuân Phú nhìn chằm chằm gương mặt non nớt của Lưu Y Y, càng nhìn càng thấy kích thích: “Mày lại đây, đến trước mặt chú nè, rồi dạy cho chú cách để chú dừng tay coi!”

Đến nước này rồi, tôi buộc phải đứng lên: “Mày muốn làm gì? Tao là người thân của con bé, mày muốn nói gì thì nói với tao đây nè!”

“Thằng này ngon nhỉ?” Vương Xuân Phú cùng Kiến Bang, Kiến Nghiệp liền bước tới, khí thế hăm dọa. Tôi cũng siết chặt nắm đấm, sẵn sàng choảng nhau một trận ra trò.

“Tút tút...! Đã đến trạm dừng tại Thôn N. Xin quý khách kiểm tra hành lý cá nhân cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách thượng lộ bình an.”

Giọng nói phát ra từ loa phát thanh trong xe, thì ra đã đến trạm dừng.

Hai cánh cửa trước, sau đồng loạt mở ra. Một nhóm người mặc đồ tang, đang đốt tiền vàng mã, gương mặt ai nấy đều ủ dột, đứng chờ ngay cửa xe.

Tôi bỗng thấy tài xế tái mét mặt mày, từng giọt mồ hôi to tướng lăn dài trên trán. Bàn tay nắm chặt vô-lăng của gã hơi run rẩy.

“Chậc, đúng là đen đủi hết sức.” Nhận ra đám người nhà có tang này muốn lên xe, Vương Xuân Phú chửi một tiếng rồi ném trả chiếc điện thoại cho cô gái tóc gợn sóng, sau đó ngồi xuống bên cạnh gã mặc quần áo bệnh nhân.

Người bệnh nhân kia vừa ngồi xuống, lập tức thu người nép sát vào cửa sổ, hai tay ôm chặt lấy chân, miệng lắp bắp: “ Tôi … tôi chẳng làm gì cả! Tôi không … không nhìn thấy gì hết! Xin đừng g.i.ế.c tôi, tôi không biết gì hết!”

Vương Xuân Phú phun một bãi nước bọt xuống sàn ngay trước mặt người bệnh nhân, sa sầm mặt lại rồi mắng: “Mày bị khùng à? Hù c.h.ế.t khiếp đi được!”

Tôi chẳng nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi, vì hiện tại, tôi đang dồn hết tâm trí vào nhóm người đưa tang này.

“Quá kỳ lạ.”

Đêm đã về khuya thế này, sao nhóm người này không ở nhà để thủ linh, mà lại mặc đồ tang, đốt vàng mã đi khắp nơi như thế?

(Thủ linh: Một phong tục tập quán của người Trung Quốc khi nhà có tang. Người ta tin rằng linh hồn sẽ quay về nhà vào mỗi buổi tối trong tang lễ, do đó, bạn bè hoặc người thân của người quá cố phải túc trực bên cạnh t.h.i t.h.ể mỗi đêm cho đến khi an táng.)

Tổng cộng có năm người lên xe buýt tại trạm thôn N. Trong nhóm này, có cả nam lẫn nữ, lên xe cũng không cởi áo tang, cứ như đã quá quen thuộc với thứ trang phục này rồi. Cả năm người cùng tiến về phía cuối xe, ngồi ở băng ghế cuối cùng.

“Bọn chúng là người hay là quỷ vậy?” Họ đi ngang qua tôi, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo. Sau khi những người đó ngồi xuống, cả chiếc xe lại chìm trong yên tĩnh lần nữa.

“Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi. Chào mừng quý hành khách tham gia giao thông bằng chuyến xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, mời quý khách bỏ đúng một đồng tiền chẵn tại cửa xe phía trước ngay khi lên xe, xe không có tiền thối lại. Ai muốn xuống xe, vui lòng tiến về cửa sau. Trạm dừng tiếp theo: Sơn Cúc Viên.”

Phong cảnh hai bên đường dần dần lùi về phía sau, chìm sâu vào bóng tối bao trùm. Chuyến xe số 14 như một con thuyền cô độc, đang lênh đênh trên dòng sông đêm đen tối không thấy rõ bến bờ.

Không khí trong xe vô cùng nặng nề. Tôi bèn liếc trộm năm người vừa mới lên xe ngồi tại băng ghế cuối cùng kia. Họ ăn vận trắng toát từ đầu đến chân, một bên cài khuy, một bên bỏ lửng vạt áo. Họ buộc dây thừng ngang eo, gương mặt cứng nhắc, cơ mặt dường như đã tê liệt vì khóc lóc quá lâu.

“Đốt vàng mã, hoặc đội khăn tang trên đầu cũng là chuyện bình thường. Mà lạ là, sao mình cứ cảm giác bộ quần áo tang trên người bọn họ có gì đó bất thường và đáng sợ thế nào ấy!” Tôi luôn cảm thấy năm người đó có vấn đề, nhưng không thể nhận ra vấn đề cụ thể nằm ở đâu.

“Chú ơi chú, cảm ơn chú vì chuyện ban nãy nha.” Lưu Y Y nói nhỏ với tôi như thế, có vẻ cô bé vẫn còn căng thẳng.

“Cháu đừng nói chuyện, cứ ngồi yên lặng. Khi nào đến đúng trạm thì cháu phải xuống xe ngay lập tức! Chú nhấn mạnh lần cuối cùng này, đây không phải là nói đùa đâu!” Tôi chau mày, liếc mắt về phía cô bé. Cả chiếc xe này, tôi có cảm giác duy chỉ có cô bé này là người sống bình thường, vì vậy tôi vô thức muốn bảo vệ con bé.

Lưu Y Y cúi đầu, bĩu môi: “Cháu biết rồi mà!”

Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, vì khi đầu óc căng như dây đàn, lại lo lắng, khiến thời gian như ngừng trôi.

“Tiếng chuông báo hiệu quen thuộc...! Đã đến trạm dừng Sơn Cúc Viên. Xin quý khách vui lòng kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”

Cả hai cánh cửa trên chiếc xe số 14 đều mở, nhưng chẳng thấy ai lên xe ở cửa trước. Do đó, tôi dời ánh mắt của mình ra cửa sau.

Đôi tình nhân, có vẻ đang giận dỗi nhau, đứng dậy. Người con trai liên tục giục giã bạn gái của mình, trong khi cô gái cứ lần lữa cầm túi xách, mãi mới chịu đứng lên, bước xuống xe cùng bạn trai.

“Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi. Chào mừng quý hành khách tham gia giao thông bằng chuyến xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, mời quý khách bỏ đúng một đồng tiền chẵn tại cửa xe phía trước ngay khi lên xe, xe không có tiền thối lại. Ai muốn xuống xe, vui lòng tiến về cửa sau. Trạm dừng tiếp theo: Phố Liệt Sĩ.”

Xe vừa lăn bánh, bỗng nhiên bác gái ngồi phía sau lưng tôi đứng phắt dậy, thét to: “Chờ đã, bác tài ơi!”

Bà ta đột ngột lao tới, siết chặt lấy cổ tôi một cách đột ngột: “Mày là đồ ăn cắp! Mau xuống xe với tao, đến đồn cảnh sát nói chuyện phải trái cho rõ ngay! Tao chắc chắn mày đã trộm đồ của tao! Xuống xe với tao, nhanh lên!!!”

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 51