Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 64

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~11 phút

Lá bùa đỏ thẫm như thể bị m.á.u tươi nhuộm ướt. Giữa sắc đỏ rực, những nét chữ đen đậm tựa như vết m.á.u khô, khắc sâu một vẻ ghê rợn, khiến bất cứ ai vừa nhìn đã thấy khó chịu tột độ, vô cùng ác cảm. Nếu chẳng phải tôi bị dồn đến đường cùng, tôi chắc chắn không bao giờ dám dùng lá bùa không rõ lai lịch này.

"Các vị đại hiệp online, có vị huynh đài nào nhận ra lá bùa này không?" Hiện tại, tôi cơ bản đã như một chiếc vò mẻ, còn sợ sứt sẹo gì nữa đâu. Lúc này chỉ còn cách làm mèo mù vớ được cá rán, mong gặp được người tốt trên mạng mà độ trì thôi.

Lá bùa này dài nửa mét, bề rộng khoảng 0.5 cm. Mặt trước có vẻ hình ảnh gì đó, mà theo tôi được biết qua phim ảnh, thì đó là Kỳ Môn Độn Giáp, Thần Ẩn Quy Khư và các thể loại tương tự. Mặt sau vẽ hình một con hồ ly chín đuôi với bộ lông đỏ tươi như máu. Chín cái đuôi của con hồ ly ấy chống thẳng lên bầu trời, đối nghịch với chín ký tự, trông như Cửu Tự Chân Ngôn của Đạo gia.

Ngay lúc này, Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành trông thấy lá bùa ấy thì nói:

- Anh bạn trẻ, cậu đừng kích động. Lá bùa trong tay cậu không phải do Thiên sư vẽ; bút pháp đó vô cùng thô kệch, đầy rẫy sát khí. Nếu không phải phường tà đạo muốn mưu hại người, vậy ta chắc chắn lá bùa đó chính là bùa chú thần thông do Yêu tinh dị loại để lại.

"Ý của ngài là, bùa này không phải do đạo sĩ vẽ, mà là yêu quái vẽ ư?"

- 96,69% là thế! Lá bùa này rất hay gặp, gọi là bùa Thỉnh Thần. Chỉ có điều, lá bùa trên tay cậu không thể hiện vẻ sùng bái thần linh, mà thờ kính yêu tà. Nếu cậu mà thỉnh, chắc chắn sẽ rước tà ma, quỷ quái đến nhập lên thân mình đấy.

Tôi hiểu rõ ý tứ của Lưu Bán Tiên. Sử dụng lá bùa này mang tính phiêu lưu rất lớn. Xin nhờ yêu tà giúp đỡ, chắc chắn sẽ hao tổn tinh lực, không chừng còn bị suy giảm tuổi thọ nữa.

"Bán Tiên ơi! Ngài có biết khẩu quyết sử dụng bùa Thỉnh Thần hay không?"

Tôi nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Nếu bọn quỷ quái bên ngoài ùa vào đây, dù tôi có hao hết khí huyết của mình cũng phải ráng trụ đến hừng đông, không thì cả tôi và Y Y đều phải chết.

- Anh bạn trẻ, lá bùa Thỉnh Thần này không đùa được đâu! Đặc biệt là loại Bùa Máu không rõ lai lịch thế này.

"Bùa Máu là sao, thưa Bán Tiên?"

- Cậu có bao giờ nghe một câu "Thỉnh thần thì dễ – tiễn thần gian nan" chưa?

Lưu Bán Tiên biết rõ tôi là nghé con không sợ cọp, nên nói rõ những rủi ro đi kèm:

- Ta từng gặp một bà cụ ngoài bảy mươi. Khi còn trẻ, bà ấy nhặt được một bức tượng thần sứt mẻ ở ven đường. Khi ấy, bà ta không nỡ lòng để tượng thần phải chịu cảnh gió thổi, mưa sa như vậy, bèn mang tượng thần về nhà thờ.

Kết quả là, sức khỏe của bà ấy càng ngày càng tốt, nhưng trong gia đình xảy ra tai họa liên tục. Ban đầu, công ty của con trai trưởng bị phá sản. Tiếp theo, con gái thứ hai sinh non, cháu ngoại c.h.ế.t khi vừa chào đời. Cuối cùng, đứa con gái út đang đi học cũng bị nhà trường đuổi học vì một lý do nào đó.

Bà ấy về thao thức suy nghĩ, nhưng chẳng biết vận rủi xuất phát từ đâu. Sau đó, bà ấy mời thầy về nhà quan sát, cuối cùng phát hiện ra một chuyện động trời. Bức tượng mà bà ấy nhặt được chính là Tà thần của Thái Lan.

Vì quá sợ hãi, bà ấy mang tượng thần bỏ đi, nhưng đã quá muộn. Bức tượng thần cũ nát ấy vẫn luôn xuất hiện tại khu vực xung quanh nhà của bà ta, chính xác hơn, là bà ta đã bị Tà thần ám lên người rồi.

Không lâu sau, con trai trưởng của bà cụ ấy nhảy lầu tự tử vì tranh chấp nợ nần. Cô con thứ thì gặp vấn đề về thần kinh, trong khi cô con gái út bị kẻ xấu g.i.ế.c c.h.ế.t ở tỉnh khác. Trong chớp mắt, một gia đình ấm cúng đã gặp cảnh cửa nát, nhà tan. Đây chính là kết quả của việc thỉnh thần tùy tiện.

Biết là vậy, nhưng tôi không hề đọc kỹ từng chữ trong dòng bình luận dài sọc của Lưu Bán Tiên. Hôm nay, dù trời có sập xuống, tôi cũng nhất định phải xài lá bùa này.

Nếu không xài, tôi c.h.ế.t chắc, phải dùng nó mới nắm lấy một tia hy vọng.

"Xin ngài mà, Bán Tiên, đừng dông dài nữa! Ngài mau nói cho con biết cách sử dụng đi! Hôm nay, con đã mang tâm thế đập nồi dìm thuyền, liều c.h.ế.t đến cùng. Con hết đường quay đầu lại rồi." Tôi phát hiện tiếng bước chân của Trương Dung đang áp sát ngoài cửa, chẳng mấy chốc sẽ ập đến đây!

(Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng - dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)

"Bán tiên, làm ơn đi mà!"

- Thôi được rồi! Chẳng biết là ta đang giúp cậu hay hại cậu nữa. Hy vọng sau này cậu không hận ta!

"Con tự làm tự chịu, không bao giờ hận ngài đâu."

- Anh bạn nhỏ, cậu nghe rõ đây! Ngưng thần tụ ý, quan tưởng Bùa máu, thầm đọc trong lòng.

Ngũ phương tề tụ, tập trung về đây

Chiêu chiêu kỳ hữu, minh minh kỳ vô

Âm đức đầy đặn, phá tan Ngũ hành

Phúc vào tâm trí, nhập vào linh đài!

Tôi đọc thầm một lần, nhớ kỹ trong đầu: "Cám ơn Bán Tiên."

- Đừng cám ơn ta. Câu thần chú này không phải là lời khẩn cầu thỉnh thần dạng phổ thông đâu. Ta chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.

Tôi định hỏi Bán Tiên thêm một vài câu, nhưng tiếng bước chân trên hành lang đã dừng ngay cửa.

"Tiêu rồi!" Tôi bèn ôm Y Y, nấp sau tủ đựng hũ tro cốt, "Trời sắp sáng rồi, mình phải cố gắng kéo dài thời gian mới được!"

... Cót két...

Cửa bị đẩy ra, Trương Dung lê lết đến ngưỡng cửa. Bộ dạng của con quỷ cái đó càng khủng khiếp hơn trước, từng giọt m.á.u rỏ ròng ngay khóe miệng, tóc dài rối bời rũ rượi trên vai.

Cô ta như một con thú hoang đang đánh hơi con mồi, bò loanh quanh khắp căn phòng. Để cô ta không phát hiện, tôi ôm Y Y di chuyển dần dần trong phòng, tựa như chơi trò đuổi bắt vòng tròn vậy.

Chừng năm, sáu phút sau, tôi không còn thấy Trương Dung trong tầm mắt nữa.

"Đi rồi à?" Thả Y Y xuống, tôi nhìn ra ngoài, liền thấy cửa ra vào trống rỗng, chẳng có ai ở đó cả. Vừa chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, tôi liền cảm giác có thứ gì đó chạm vào đầu mình.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, tôi thấy vài sợi tóc đang lượn nhẹ trước mặt...

"Chết tiệt!"

Chẳng biết từ khi nào Trương Dung đã bò lên cái tủ này. Hiện tại, tóc dài của nó rủ xuống, miệng nó vặn ra to tướng, tựa như một nụ cười khóa trá hướng về tôi!

"Chạy mau!" Tôi nắm tay Y Y, chạy ra ngoài cửa. Thế nhưng, Y Y vẫn luôn ngoan ngoãn, vậy mà lại bất ngờ gạt tay tôi ra. Dường như con bé trông thấy thứ gì đó, nên chạy đến một hũ tro cốt đặt tại một cái tủ khác.

"Y Y! Trở về đây cho chú!"

Tôi thét to lên, không còn màng đến việc bại lộ chính mình. Vừa định chạy theo chụp Y Y lại, thì con mụ Trương Dung trên chiếc tủ đối diện liền nhe răng, trợn mắt, vồ tới tôi.

"Cút!" Tôi chụp lấy cái ghế, tông thẳng vào ả, nhân tiện đẩy bật chiếc ghế vào góc tường. Ả dùng móng tay bén nhọn với qua chiều dài chiếc ghế, muốn cào nát mặt tôi. Thậm chí, con quỷ cái ấy điên loạn đến mức gặm nhấm chân ghế, hoàn toàn mất hết lý trí.

"Y Y!"

Tôi thét lên lần nữa, nhưng tiếc là Y Y cũng chẳng chịu nghe lời, ngược lại, cánh cửa phòng đột ngột bị đập mạnh thêm lần nữa.

Từng người, hay đúng hơn là xác c.h.ế.t biết đi, xuất hiện lại lần nữa, tề tựu đông đủ. Đó chính là tên tài xế, gã mặc đồ bệnh nhân, Vương Xuân Phú, Vương Kiến Nghiệp, Kiến Bang...

"Thì ra bọn mày đều c.h.ế.t rồi..." Ngoại trừ tôi ra, ban nãy, chỉ có hai người sống trên chiếc xe ấy, đó là Y Y và Viên Phong.

Lúc đầu, tôi từng nghĩ gã mặc đồ bệnh nhân là người sống, cho rằng gã đó chính là người bị thương trong vụ tai nạn giao thông ấy đi đến đây từ bệnh viện. Nhưng trong máy vi tính tại trung tâm hỏa táng này, tôi tìm thấy hình chụp của gã ta. Người mặc đồ bệnh nhân hơi điên điên đó tên là Chu Vĩ, là một võ sĩ nổi tiếng bị mắc bệnh ung thư. Sau vài lần lăn lộn giữa làn ranh sống c.h.ế.t vì căn bệnh hành hạ, thần kinh gã ta bắt đầu có vấn đề, nghe đồn rằng một chân đã bước vào Quỷ môn quan. Có người từng nói gã ta có khả năng trông thấy được quỷ hồn nữa.

Y Y lên xe là do âm hồn cố ý hãm hại, tôi lên xe là do nhận ủy thác đến từ nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng, còn Viên Phong lên xe là do ác giả ác báo. Thằng đó bị tà niệm quấn quanh, thực thi nhân quả báo ứng.

Hành khách chung một chuyến xe đêm nay lại xuất hiện trước mắt tôi, nhưng tất cả đều đã mất đi ý thức. Lúc này, bọn chúng tựa như những cái xác lạnh băng biết di động vậy.

Tôi biết rõ trong lòng rằng, những kẻ này chỉ là con rối cho hung vật điều khiển. Nếu là ác quỷ có thực lực một chút, nó sẽ phản kháng lại, ví dụ như lệ quỷ váy đỏ.

"Sắc trời đã gần sáng rồi, bọn tà ma này, còn không lùi lại cho ta!" Tôi thét to một tiếng, cốt yếu để tự thân lấy lại bình tĩnh. Ai mà ngờ, tiếng hét của tôi lại thu hút sự chú ý của vô số quỷ hồn khác đang lẩn khuất.

Số lượng quỷ hồn bỗng tăng vọt một cách chóng mặt, chẳng biết bọn chúng đã c.h.ế.t bao lâu rồi nhưng vẫn mắc kẹt tại khu vực này.

"Hóa âm khí thành sát khí, đây đúng là một nghiệt chướng!"

Chẳng biết kẻ nào lại ra tay tàn độc đến vậy, dùng nhiều năm trời để bố trí cục diện này, tụ tập đủ Thập Ác: "Kẻ đứng sau màn rốt cuộc là ai?"

Giọng nói của tôi đã hơi run nhẹ, tay nắm chặt lá bùa mà không biết phải làm gì.

Số lượng âm hồn trong căn phòng này phải lên đến cả trăm con. Nơi đây chính là quỷ huyệt âm sát, một tử cục đích thực trong phong thủy huyền học.

"Mình nên làm gì đây?" Từng luồng gió lạnh buốt nổi lên bốn phía, bọn cô hồn dã quỷ nán lại nhân gian ùa đến như thủy triều dâng. Tôi dần khó thở, chỉ còn cách liều một phen lớn.

"Chỉ còn hơn mười phút nữa là đến rạng sáng rồi! Ngon thì cứ nhào vô, tôi không còn đường lùi nữa đâu!"

Tôi đưa lá bùa m.á.u ngang ngực, mắt không rời con Cửu Vĩ Huyết Hồ kia, gạt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, dồn hết tâm trí.

"Ngũ phương tề tụ, tập trung về đây."

"Chiêu chiêu kỳ hữu, minh minh kỳ vô."

"Âm đức đầy đặn, phá tan Ngũ hành."

"Phúc vào tâm trí, nhập vào linh đài!"

Ngay khi dứt lời, lá bùa kẹp giữa ngón tay tôi bỗng bốc cháy ngùn ngụt. Tôi lập tức cảm thấy m.á.u nóng trong người như sục sôi, từng làn tinh lực tuôn trào khắp cơ thể, dồn hết vào lá bùa.

"Không đủ, vẫn chưa đủ!" Dù bị ngọn lửa cuồn cuộn thiêu đốt, lá bùa vẫn chưa bộc lộ hết uy lực vốn có của nó: "Chẳng phải ngài muốn tế phẩm sao? Cứ lấy đi! Tuổi thọ của tôi, m.á.u thịt của tôi, ngài cứ việc lấy!"

Tôi cắn rách bàn tay phải, m.á.u tươi trong vết thương trào ra xối xả. Mảnh ngọc Trừng Tâm mà Lưu mù anh đã tặng tôi đeo trên cổ cũng vỡ nát, hóa thành từng hạt bụi mịn tan biến vào không khí.

"Phúc vào tâm trí, nhập vào linh đài!"

Lá bùa bỗng hóa thành một làn lửa đỏ rực, lại giống như một màn mưa m.á.u bốc lên nghi ngút. Tôi thét to một tiếng, rồi cảm giác ý thức dần trở nên mơ hồ.

"Thỉnh thần!"

Đôi mắt tôi đỏ ngầu, tơ m.á.u giăng đầy tròng mắt. Một hơi thở uy nghiêm, bạo ngược đến cực điểm mà trước đây chưa từng xuất hiện đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi.

– Thần linh phương nào vậy trời? Tại sao nó lại mang sát khí và hơi thở thù hận dày đặc đến thế?

Trong phòng livestream, Lưu Bán Tiên liên tục gửi bình luận, nhưng đáng tiếc là lúc này tôi đã thỉnh thần nhập thân rồi. Kẻ xuất hiện trên màn hình điện thoại ấy đã không còn là tôi nữa.

Chiếc điện thoại di động của tôi rơi xuống đất. Camera vẫn mở, rõ ràng chiếu lên cảnh tượng phía trên. Bóng người trong màn ảnh vẫn là người streamer quen thuộc, nhưng hắn đường hoàng đứng giữa hàng trăm quỷ hồn mà chẳng hề cau mày lấy một lần.

"Nghịch tuyệt tụ âm cục, trận Thập Ác Trùng Linh. Khá lắm! Đúng là phương pháp tài tình! Chỉ tiếc là, bọn mày dám ngăn cản bước chân của tao!" Bóng người trên màn hình điện thoại đang nở một nụ cười tà mị. Hắn giơ tay lên:

"Linh hồ sinh trước, trời sinh sau - Huyết nhiễm hồng trần, diệt thần tiên."

– Nguy rồi!

Vừa nghe câu thơ này, Lưu Bán Tiên chợt bừng tỉnh khi đang xem livestream:

– Tại sao vị thần được thỉnh đến lại là nó?

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 64