Theo giám định pháp y, nguyên nhân tử vong là nhồi m.á.u cơ tim cấp tính. Thế nhưng, một người đang sống khỏe mạnh bình thường, đột ngột qua đời vì bệnh tim như vậy thật khó giải thích.
Tôi bèn tìm tờ báo ngày hôm đó, xem lướt qua rồi đút vào túi áo, cầm theo thiết bị livestream rồi ra ngoài.
" Tôi vốn dĩ không hề tin thế giới này có ma quỷ, trừ khi... tôi phải tận mắt chứng kiến."
Để tiết kiệm thời gian, tôi vẫy một chiếc taxi. Thật trùng hợp, bác tài xế lại chính là ông chú hói đầu hôm trước.
"Chào cậu, streamer! Vừa ra đường đã gặp cậu liền, đúng là có duyên thật đó!"
"Ngoại ô phía Bắc thành phố, Nhà trọ An Tâm, nhờ chú chạy nhanh giúp cháu!" Hiện tại, tôi chẳng có tâm trạng tán gẫu với ai, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng.
Tại sao họ lại chỉ định địa điểm này? Cô gái đã gọi điện thoại ban nãy rốt cuộc là ai?
"Nghe nói từng có người c.h.ế.t ở Nhà trọ An Tâm trước đây, cậu streamer này, cậu định tới đó thật ư?" Bác tài lắm chuyện, chẳng nhận ra sự sốt ruột của tôi qua giọng điệu vừa rồi: "Cậu may mắn vì gặp tôi đấy, chứ gặp tài xế khác, họ sẽ không dám chở cậu đâu. Cậu có biết không? Trên mạng đồn rằng, người khách thuê phòng đó không phải tự nhiên mà c.h.ế.t đâu, mà là bị hù cho c.h.ế.t đấy. Chậc chậc, nơi đó quỷ dị lắm. Mấy năm trước, cũng có vài vụ mất tích bí ẩn tại đó đấy nhé..."
Ông chú tài xế hói đầu càng nói càng hăng say. Tôi chỉ muốn vặn vẹo lương tâm của ông ấy một câu: chú có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cháu không?
"Chú ơi, chương trình livestream của cháu và thứ mà chú đang tưởng tượng trong đầu có thể khác xa một trời một vực! Chú có thể để cháu yên tĩnh suy nghĩ một lát được chứ?"
"Khác biệt gì chứ? Chú gặp mấy thanh niên như cháu nhiều rồi, nào là ca hát, nhảy múa, c.h.é.m gió, đến chơi game, chẳng phải vẫn vậy thôi sao? Đúng rồi, cháu stream trên ứng dụng nào? Chú vào ủng hộ!"
"Cháu không cần ủng hộ đâu chú ạ! Nếu thật sự có một ngày nào đó, chú tình cờ thấy cháu livestream, làm ơn hãy báo cảnh sát giúp cháu ngay. Bởi vì, sẽ có rất nhiều chuyện ngoài dự đoán xảy ra trong buổi livestream đó." Tôi không thể chủ động tiết lộ sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng, đây chính là điều khoản đầu tiên trong hợp đồng.
Thở dài một hơi, tôi lấy chiếc smartphone màn hình rộng ra. Nhìn ba biểu tượng trơ trọi trên màn hình chính, tôi nhấn vào ứng dụng cuối cùng – chính là icon có hình gương mặt đen trắng của mình.
"Chào mừng đến với Âm Gian Tú Tràng! Nhiệm vụ livestream đã được công bố! Vui lòng đặt tên cho buổi livestream của bạn!"
Dù là livestream ở thể loại nào đi nữa, mục đích duy nhất vẫn là thu hút lượt xem, mang về nhiều lượt theo dõi. Căn cứ vào tiền đề này, một cái tên khiến người xem phải chú ý ngay lập tức là điều bắt buộc.
"Nếu muốn kích thích người xem, mình cần phải đặt một cái tên thật cuốn hút, tạo sự tò mò, đúng không nhỉ?" Tôi nhấc tay, gõ từng chữ vào khoảng trống đó: "Siêu Kinh Dị!"
"Đặt tên thành công! Bắt đầu livestream hôm nay: Có/Không?"
Suy nghĩ một lát, tôi nhấn "Không". Lý do là vì vẫn còn bác tài trên xe, tôi không muốn kéo ông ấy vào rắc rối này.
"Bác tài, làm ơn lái nhanh một chút. Cháu sắp trễ giờ rồi..."
Nhà trọ An Tâm tọa lạc ở phía Bắc ngoại ô Giang Thanh, nằm gần nhà tù Hận Sơn. Khu vực xung quanh dân cư thưa thớt, chỉ có những công nhân ham giá rẻ mới chấp nhận ở tại đó.
Những ngôi nhà hai bên đường thưa thớt dần, khu đô thị nhộn nhịp, xa hoa đã lùi lại phía sau. Con đường nhựa vững chãi cũng dần chuyển thành những đoạn đường ổ gà, xóc nảy.
"Cậu streamer, thấy cái bảng hiệu đó không? Chính là Nhà trọ An Tâm đấy! Hay là chú dừng xe ở đây nhé, lái thêm chút nữa sẽ khó quay đầu xe." Ông chú tài xế hói đầu đỗ xe ở ven đường, qua điệu bộ là biết ông ấy không muốn lái tiếp nữa.
Tôi nhìn theo hướng ông ấy vừa chỉ, thấy một ngôi nhà cũ ba tầng cách đó khoảng vài chục mét. Trên nóc nhà có một cái bảng hiệu gắn bóng đèn nhấp nháy, hiện lên rõ ràng: "Nhà trọ Nữ Tâm à?"
"Là chữ An đấy, có lẽ mấy bóng đèn ghép chữ bị hỏng rồi!" Bác tài đưa tôi một điếu thuốc. "Tự lo cho bản thân đấy nhé. Nghe nói mấy thứ ô uế thường ghét mùi thuốc lá, chú chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi."
Tôi lắc đầu, cười khổ, rồi trả tiền taxi, xách chiếc túi da màu đen xuống xe.
Đảo mắt nhìn quanh, tôi chẳng thấy lấy một bóng người. Trong bán kính trăm mét, chỉ có biển hiệu "Nhà trọ Nữ Tâm" kia tỏa ra thứ ánh sáng xanh u ám.
"Hay là mình nên báo cảnh sát?"
Tôi chưa kịp lấy điện thoại ra, đã nghe tiếng động cơ vang lên bên cạnh. Bụi bay mù mịt, tôi vừa quay đầu nhìn, đã thấy ông chú tài xế hói đầu nhấn ga phóng đi mất hút.
"Mẹ kiếp..."
Bác tài dứt khoát bỏ chạy, thế là tôi chẳng còn cách nào quay về thành phố nữa.
Xách chiếc túi xách da, tôi bước thật chậm trên con đường đất. Có vẻ, một người " anh hùng" không chỉ phải đối mặt với số phận nghiệt ngã của bản thân, mà còn phải học cách đối phó với những "đồng đội" chuyên chơi khăm.
Dùng ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ màn hình điện thoại, tôi tiến bước, cuối cùng cũng nhìn rõ căn nhà trọ cũ nát, mang đầy vẻ ma mị như trong truyền thuyết này.
Một căn nhà ba tầng đơn giản. Hai bên trái phải là hai lối cầu thang rẽ ngang, trên đó rác thải vương vãi chưa được dọn dẹp. Tôi còn thấy mấy dải băng phong tỏa của cảnh sát bị vứt vương vãi trên tường.
Đó không phải là dải băng cảnh báo màu vàng trắng xen kẽ thường thấy ở công trường xây dựng, mà là loại màu xanh trắng, chuyên dụng tại các hiện trường án mạng.
"Mấy thứ này, họ không dọn dẹp sao?" Người thường có lẽ chẳng thấy chút sợ hãi hay cảm nhận được điều gì bất thường. Nhưng với kinh nghiệm của một người từng học trường cảnh sát, tôi lại có cảm giác bất an khi đặt chân đến nơi từng xảy ra án mạng thế này.
"Có ai không? Tôi đến thuê phòng." Cầu thang khá hẹp, tôi phải bước lên tận tầng hai mới thấy quầy tiếp tân của nhà trọ.
Đó là một chiếc bàn cáu bẩn, loang lổ những vết mỡ đông ghê tởm. Một quyển sổ bìa cứng đang mở ra, trên đó ghi chép thông tin khách thuê trọ và số căn cước công dân một cách cẩu thả, rối mắt. Nét chữ nguệch ngoạc, xấu xí hệt như học sinh tiểu học đang tập viết.
"Thời buổi nào rồi mà còn lưu trữ thông tin kiểu viết tay thế này?" Tôi tiện tay lật xem. Khách thuê trọ gần đây nhất cũng đã từ một tuần trước. "Chắc tôi là người duy nhất thuê phòng ở cái nhà trọ này mất..."
"Khụ khụ..." Một bàn tay khô gầy bất chợt đóng sập quyển sổ lại. Trước quầy tiếp tân, một ông cụ với mái đầu lưa thưa gần như trọc đang đứng đó. "Cậu muốn thuê trọ à? Đi có một mình thôi ư?"
Giọng nói già nua khàn đục, yếu ớt như ngọn nến trước gió, chẳng thể nào che giấu được gánh nặng tuổi tác. Tôi giả vờ bình thường, lùi lại một bước, liếc nhanh một lượt rồi ghi nhớ kỹ gương mặt của cụ. Hai hàng lông mày lưa thưa, hơn nửa khuôn mặt phủ đầy đồi mồi; đặc biệt, gò má bên phải dường như từng bị bỏng lửa, để lại một vết sẹo lớn như nắm tay.
"Vâng, chỉ có mình cháu." Gương mặt ông cụ này thật sự rất khó quên. Nói thật, chưa livestream mà tôi đã bắt đầu thấy ớn lạnh rồi.
"Đưa tôi xem thẻ căn cước để đăng ký. Phòng trọ giá 35 đồng một đêm. Không cần đặt cọc, chỉ cần đừng làm hư hại đồ đạc trong phòng là được." Ông cụ làm xong thủ tục, rồi đưa tôi một chiếc chìa khóa. Sau đó, ông gọi vọng vào hành lang tối om bên trong: "Bà ơi, dẫn khách đi phòng 103, với lại đun một ấm nước nóng mang lên cho người ta!"
"Phòng 103 ư?" Nhiệm vụ livestream của "Âm Gian Tú Tràng" là ở phòng 203 cơ mà. Tôi nhíu mày, nói: "Ông chủ, ông đổi cho cháu sang phòng khác được không?"
"Được thôi, cậu muốn đổi sang phòng nào?"
"Phòng 203."
Leng keng!!!
Chiếc chìa khóa trong tay ông cụ bỗng rơi bộp xuống nền gạch. Phản ứng đột ngột của ông khiến tôi hơi sững sờ.
"Ông bị sao thế ạ? Phòng đó không ở được sao?" Tôi giả vờ bình tĩnh, đút hai tay vào túi quần; một tay nắm chặt lá bùa, tay còn lại siết chặt điện thoại di động.
"Ở được chứ... chỉ là, có án mạng xảy ra ở đây mấy tháng trước, ngay đối diện phòng 203 kia..." Tôi giả vờ thờ ơ, nói: "Vậy cứ lấy phòng đó cho cháu đi! Ông chủ à, ông đừng nghe mấy chuyện mê tín dị đoan như vậy chứ, phải tin tưởng vào khoa học chứ!"
"Được rồi, được rồi..." Trong lúc ông chủ nhà trọ loay hoay tìm chìa khóa phòng 203, tôi liền ngồi xuống, định nhặt giúp chiếc chìa khóa phòng 103 vừa rơi thì bất ngờ phát hiện một điều lạ. Ông cụ này đang đi một đôi dép nhựa dính đầy đất cát.
"Đang ở trong nhà, tại sao ông ấy lại đi một đôi dép bẩn đến thế nhỉ?"
"Đi thôi, tôi dẫn cậu lên phòng." Người vừa lên tiếng là một bà cụ đang cầm một chiếc phích nước nóng. Dù tuổi tác cũng cỡ ông chủ nhà, nhưng bà chủ trông béo tốt, khỏe khoắn, toát lên vẻ mạnh mẽ hơn hẳn.
Tôi đặt chiếc chìa khóa vừa nhặt lên quầy tiếp tân, ôm túi xách da, rồi đi theo bà cụ.
"Chẳng phải là phòng 203 sao? Tại sao bà lại dẫn cháu lên tận tầng ba vậy?" Chuyện này liên quan đến nhiệm vụ của "Âm Gian Tú Tràng", tôi không thể dễ dãi qua loa được, sợ sẽ có biến cố xảy ra.
"Tầng một không ở được, phòng 103 ở tầng hai, còn phòng 203 là tận tầng ba cơ."
Tôi có cảm giác thời gian trôi chậm rì trong lúc mình đang đi. Mỗi khúc quanh trong hành lang chỉ có độc một chiếc bóng đèn duy nhất, ánh sáng cứ chập chờn, tranh tối tranh sáng, rồi lại tự tắt ngúm trước khi bừng sáng trở lại sau vài phút.
"Đây rồi." Bà cụ lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa trên cánh cửa đang đóng, tay chỉ vào con số bên trên.
"Cảm ơn, cụ vất vả rồi."
Tôi vừa định đẩy cửa ra, bỗng nghe thấy tiếng bà cụ vang lên từ phía sau: "Nè cháu. Ở đây không giống với khu đô thị ngoài kia đâu, buổi tối đừng có đi lung tung nhé. Nếu như..."
"Nếu như cái gì hả bà?"
"Nếu như cháu nghe có người gõ cửa vào gần rạng sáng, hoặc bất cứ âm thanh gì khác vào lúc đó, thì cháu cứ coi như không nghe thấy gì cả. Tuyệt đối đừng đi ra ngoài nhé!"