Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Cũng may là trời tối, vết m.á.u trên túi xách không quá rõ nét, nếu không thì có giải thích cũng vô ích.

Sau khi bác tài đầu hói chở tôi về nhà, tôi lên giường trằn trọc không yên, không thể ngủ nổi, thẳng đến hừng đông mới chợp mắt được một lát. Tôi còn nằm mơ thấy mình bị một con ma nữ nhốt vào căn nhà trọ hoang vu trong một thôn làng hẻo lánh.

Với đôi mắt thâm quầng nặng trĩu, tôi mở cửa tiệm. Dù buồn ngủ hay tỉnh táo, công việc kinh doanh vẫn phải tiếp diễn.

Tự rót một tách trà nóng hổi cho mình, ngồi trước máy vi tính, tôi gom góp những trải nghiệm kinh hoàng đêm qua, cẩn thận gõ thành văn bản và lưu lại vào máy. Đây là thói quen đã hình thành từ nhiều năm trước của tôi. Cái cách tỉ mỉ ghi nhớ, rồi suy nghĩ và phân tích kỹ lưỡng như thế giúp tôi không bỏ sót bất kỳ manh mối quan trọng nào.

Làn gió mát rượi của sáng tinh mơ lùa vào phòng, chiếc rèm cửa sổ bằng vải dù quân dụng khẽ bị vén lên, lộ ra bóng dáng một cô bé đáng yêu đang lén lút lẻn vào.

"Hạ Tình Chi, hôm nay em không đi học sao?" Dòng suy nghĩ miên man bị cắt ngang, tôi mệt mỏi ngước nhìn cô bé.

"Còn sớm mà anh, tiện đường ghé qua thăm anh một lát. Chuyện anh trai em sao rồi? Có tiến triển gì mới không anh?"

Ánh mắt mong đợi của Hạ Tình Chi khiến tôi khó xử. Tôi khẽ liếc qua vóc dáng phổng phao và đôi má ửng hồng của cô bé, rồi xoay nhẹ màn hình máy tính qua một bên, nói: "Tối hôm qua anh đích thân đến Âm Gian Tú Tràng ở Đường Vô Đăng theo địa chỉ ghi trong thẻ quảng cáo, tìm ra một vài manh mối về anh trai của em. Ít nhất, anh có thể khẳng định em không hề nói dối; anh trai em thực sự đã từng tồn tại trên đời."

"Vậy thì... hiện giờ anh ấy ở đâu, anh có biết không?"

"Vậy thì phải điều tra thêm nữa, anh cần thời gian." Vừa nói, tôi tiện tay thó lấy quả trứng gà luộc cô bé mang đến. Sau một đêm kinh hoàng, cái bụng trống rỗng của tôi liền réo lên inh ỏi khi ngửi thấy mùi đồ ăn.

"Này! Đó là điểm tâm của em!"

"Lần sau nhớ đem theo nhiều chút, nhớ kèm thêm vài quả ớt hiểm nữa nhé..."

Chờ Hạ Tình Chi đi khỏi, tôi lấy chiếc túi da từ Âm Gian Tú Tràng rồi mở ra xem, đồng thời lau sạch những vết m.á.u vương trên các thiết bị bên trong, rồi bày tất cả lên mặt bàn.

Tôi thử chụp một bức ảnh. Chiếc camera trông chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng, sự chú ý của tôi nhanh chóng dồn vào chiếc điện thoại màn hình cảm ứng rộng kia.

Sau khoảng năm phút cắm sạc, tôi thành công khởi động máy. Trên màn hình rộng khoảng 8 cm, tôi chỉ hiển thị duy nhất ba biểu tượng ứng dụng: Một là biểu tượng cuộc gọi, hai là hộp thư, và cái thứ ba là một biểu tượng hình ảnh gương mặt tôi, với tông màu đen trắng đầy ám ảnh.

"Phải công nhận, mấy món đồ 'hàng nhái' này lại có công nghệ khá tiên tiến đấy chứ." Tôi quay đầu, nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường. Hiện tại là 7 giờ 30 sáng. Nói cách khác, nhiệm vụ đầu tiên của Âm Gian Tú Tràng sẽ bắt đầu vào 8 giờ tối nay.

"Lại là ở buổi tối à?" Tôi như ngửi thấy mùi âm mưu thoang thoảng. Lần này, tôi không thể cứ thế mà liều mạng xông vào, cần phải chuẩn bị kỹ càng, chu đáo hơn.

Lấy chiếc điện thoại của mình ra, tôi tìm một số quen thuộc trong danh bạ.

"Này, Nhị Cẩu Tử, có chuyện cần giúp."

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng nổ mạnh chói tai cùng tiếng phụ nữ la hét. Một lát sau, mới có người nhấc máy: "Anh Kiện, em đang bận túi bụi, anh tóm tắt trọng điểm đi."

"Thật không ngờ, Nhị Cẩu chú mày cũng biết dùng mấy từ "tóm tắt trọng điểm" cơ đấy à?" Người vừa nhấc máy không ai khác chính là Trần Nhị Cẩu, thằng nhóc có biệt danh Nhị Cẩu Tử. Nó bỏ học, dấn thân vào con đường giang hồ từ năm 14 tuổi. Ba năm trước, nó đến shop của tôi định thu 'phí bảo kê' của cửa hàng tôi, sau đó bị tôi trói lại, chích điện cho một trận gần nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, lương tâm quay về, giờ thì nó đã hoàn toàn hối cải, trở thành một 'tai mắt' đắc lực cho tôi.

Trong nghề của tôi, tôi buộc phải va chạm với đủ loại thành phần trong xã hội. Kẻ cung cấp tin tức, làm việc cho tôi; tôi trả thù lao tương xứng. Đó là một giao dịch đặc biệt dựa trên nhu cầu song phương.

"Gần đây, anh mày đang điều tra một vụ án mất tích đầy kỳ lạ, không thể lý giải bằng khoa học thông thường. Vì thế, anh cần chú em tìm cho anh một vài món đồ liên quan đến tâm linh, có thể hỗ trợ điều tra."

"Anh Kiện, cảnh sát sắp đến rồi! Anh cứ muốn kể chuyện ma hay sao? Hay là đợi đến tối đã? Không cẩn thận à? Mày cút đi! Này, anh Kiện, em không nói anh đâu nhé!"

"Anh biết chú mày cũng thấy khó hiểu, nhưng đây không phải là một trò đùa. Trước khi trời tối, anh cần chú tìm cho anh vài lá bùa đã khai quang hoặc tượng Phật. Giá cả không thành vấn đề, nhưng đồ vật phải thật linh nghiệm!"

"Anh Cẩu, cảnh sát đến rồi!"

"Chuồn, chuồn, chuồn! Đi cửa sau! Này, anh Kiện, em chắc chắn sẽ mang hàng đến! Cút ngay, lũ chúng mày nhớ mặt tao! Cái phòng tắm số 38 này từ nay về sau là của bố mày! Biến!"

Nghe tiếng còi cảnh sát réo vang lớn dần, tôi chợt thở dài, cảm thán tuổi trẻ thật dữ dội.

Khoảng hai, ba giờ sau, một thanh niên với băng vải quấn quanh trán đi đến cửa hàng đồ dùng người lớn.

"Anh Kiện, ra kiểm hàng đi." Nhị Cẩu đặt một chiếc rương gỗ lên bàn, nhanh chóng mở ra. Bên trong là những lá bùa sặc sỡ cùng một vài món công cụ trừ tà, xua đuổi ma quỷ: "Em cũng chẳng biết anh muốn thứ gì, liền tóm lão thầy bói mù họ Lưu ở cầu vượt, trói chặt lại. Mấy món đồ này là do em lục lọi từ nhà ổng đấy."

"Lão mù họ Lưu đó ư?" Trước đó, vì lén lắp camera tại khách sạn, tôi bị cảnh sát tóm cổ về đồn, cũng tình cờ gặp lão ta ở đó. Gã ấy chỉ là một tên bịp bợm giả mù mà thôi.

Khi tôi lấy ra một thanh thập tự giá mạ bạc và hai dây tỏi dài trong túi xách, tôi càng khẳng định suy đoán của mình là chuẩn xác.

"Cái này là thế nào? Kết hợp Đông - Tây sao? Khá lắm! Xem ra gã ta cũng 'uyên bác' ghê nhỉ?"

Thật hết cách rồi. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành nhắm mắt đưa chân, phân loại ra vài lá bùa rồi nhét vào trong túi quần. Cứ vái tứ phương, biết đâu lão mù họ Lưu kia lại là một vị cao nhân ẩn dật giữa phố thị, vậy thì tôi phát tài rồi.

"Anh Kiện, nếu anh không cần gì nữa, thì em đi trước đây. Lão Lưu mù ấy còn bị trói, em sợ mấy anh em kia lỡ nặng tay, xương cốt già của ổng không chịu nổi." Nói xong, Nhị Cẩu ôm rương, chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã." Ngay khi Nhị Cẩu ôm lấy chiếc rương, đúng lúc đó, tôi chợt thấy một lá bùa khác biệt hoàn toàn so với những lá bùa còn lại.

Lá bùa này nằm ép sát dưới đáy rương, có lẽ vì đã quá cũ, nên màu sắc ngả vàng, như thể đã hòa làm một với chiếc rương.

"Anh Kiện, chiếc rương gỗ đào này là báu vật gia truyền của chú Lưu mù. Anh đừng có ý định lấy nó nhé, không thì lão Lưu mù ấy liều mạng với em đấy." Nhị Cẩu xoa xoa lớp thạch cao còn bó trên tay: "Lão già đó vẫn còn vài đường quyền đấy chứ..."

Nghe Nhị Cẩu nói, tôi càng cảm thấy chiếc rương này chắc chắn có điều bất thường.

Hơn nữa, dù cảm giác chiếc rương này đã nhuốm màu thời gian, nhưng tôi không hề ngửi thấy bất cứ mùi ẩm mốc cũ kỹ nào, trái lại còn tỏa ra một mùi hương dìu dịu khó tả.

"Cậu có thể mang cái rương về, nhưng tôi nhất định phải lấy lá bùa này." Vào phòng trong, đeo một cái găng tay y tế chuyên dụng để khám nghiệm tử thi vào, tôi cẩn trọng từng chút một, bóc tách lá bùa nằm sát đáy rương.

Khác với dự đoán của tôi, tôi không tài nào đoán được chất liệu làm nên lá bùa này, cảm giác nó có vẻ dai và cứng hơn giấy thông thường.

"Anh Kiện, trên này viết gì vậy?"

"Nếu tôi mà hiểu, thì có đến mức phải đi bán mấy thứ đồ chơi người lớn như bây giờ sao?"

Cả hai trố mắt nhìn chằm chằm những con chữ như rồng bay phượng múa trên lá bùa. Tôi biết nó là chữ Hán, nhưng chẳng hiểu nổi một chữ nào.

Thật kỳ lạ thay, khi tôi vừa gỡ lá bùa ra, chiếc rương này liền tỏa ra một mùi mục nát cũ kỹ ngay lập tức. Thấy chuyện không ổn, tôi nhanh chóng nhét 500 nghìn đồng vào tay Nhị Cẩu để gã mang cái rương này về trả lại cho chủ nhân của nó.

Chờ đến trời tối, tôi trang bị đầy đủ mọi thứ cần thiết, ngồi im lặng bên bàn, nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

"Tám giờ!" Ngay khoảnh khắc kim đồng hồ điểm qua con số đó, màn hình chiếc điện thoại thông minh chợt bật sáng.

Không hề có bất cứ âm thanh hay rung động báo hiệu nào, màn hình điện thoại chỉ lóe lên một vệt sáng nhàn nhạt cùng với một dãy số điện thoại xa lạ.

"A lô...?" Tôi áp màn hình lạnh toát của điện thoại vào tai, nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của một người phụ nữ, "Cô tìm ai?"

" Tôi muốn tìm một người!" Giọng nói ấy không một chút cảm xúc, nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương, tựa như một bia mộ trơ trọi giữa bãi tha ma.

"Vậy thì khó cho tôi rồi! Cửa hàng của tôi chỉ bán đồ chơi người lớn, nếu như cô thật sự cần, có thể thêm WeChat của tôi..." Tôi run rẩy, cố gắng sắp xếp lời nói, thực tế tôi cũng không biết mình đang lảm nhảm cái gì.

"Giúp tôi tìm một người. Kẻ đó đã chôn tôi dưới sàn nhà, nhét tôi vào vách tường, thậm chí còn giấu sau vách tường của bồn tắm trong phòng vệ sinh. Tìm hắn! Hãy tìm hắn ta!" Giọng nói đột ngột im bặt, cuộc gọi bị ngắt kết nối, chừa lại cho tôi những suy đoán rời rạc, không mạch lạc.

"Chẳng lẽ cô ấy bị phân thây à?" Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, đúng lúc đó, hộp tin nhắn chợt báo có tin mới.

"Trong đêm tối thăm thẳm, những khao khát tiềm ẩn đang dần trỗi dậy. Hãy dùng điện thoại của nhà trọ để trả lời cuộc đối thoại mờ ám đó! Thật ra, cô ấy đang đứng ngoài cửa, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn vào phòng, chờ đợi một lời mời từ bạn để bước vào..."

"Nhiệm vụ livestream: Đêm khuya, lúc rạng sáng, đến thuê căn phòng 203 tại Nhà trọ An Tâm, sống sót đến khi mặt trời mọc."

Đọc dòng nhắc nhở trong tin nhắn điện thoại, tôi biết mình chẳng còn chút may mắn nào nữa. Tôi nhận ra địa điểm của nhiệm vụ này. Mới ba tháng trước, từng có án mạng xảy ra bên trong ngôi nhà trọ nhỏ ở vùng ngoại ô đó. Nạn nhân là một người đàn ông, hiện trường vụ án để lại cái c.h.ế.t vô cùng kỳ lạ.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 6