Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Vấn đề trên thế giới này liệu có quỷ hay không còn khó trả lời hơn cả câu hỏi 'trứng có trước hay gà có trước '. Dù sao đi nữa, người ta ít nhiều cũng biết mùi vị của trứng và gà, nhưng hiếm ai từng diện kiến quỷ thật.

Thật ra, ngay cả những chuyên gia nghiên cứu năng lượng tâm linh cũng khó đưa ra một đáp án xác định, huống chi là một thám tử sống dưới lá cờ Tổ quốc như tôi.

Tuy nhiên, tôi không biết không có nghĩa là không thể trả lời. Có nhiều lúc, người sống trên đời không phải lúc nào cũng cần nói ra sự thật, đôi khi, chỉ cần đưa ra đáp án mà người nghe mong muốn là đủ.

Ngay từ đầu, người đàn ông đeo mặt nạ giấy này đã nói, ai muốn trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, người đó không những phải thành thạo giao lưu với khán giả, mà còn phải biết cách tự bảo vệ bản thân.

Câu nói này ẩn chứa hàm ý sâu xa, và lần thử thách này cũng đã bắt đầu ngay khi tôi bước qua cánh cửa phía sau.

Tôi không bận tâm quá lâu đến vấn đề có quỷ hay không trên thế giới này, mà tổng hợp lại tất cả những trải nghiệm của bản thân từ đầu hôm đến giờ: truyền thuyết về Đường Vô Đăng, bà cụ ôm em bé trong đêm mưa, chủ khảo phỏng vấn đeo mặt nạ giấy, và năm câu hỏi phỏng vấn kỳ lạ.

Tất cả những chi tiết đó đều phá vỡ lẽ thường, mở đường cho câu hỏi cuối cùng này.

Họ đã dày công chuẩn bị đến thế, thì đáp án họ mong muốn nghe cũng đã quá rõ.

" Tôi tin tưởng trên thế giới này có quỷ, đây là câu trả lời cuối cùng của tôi."

Lời vừa dứt, những tràng vỗ tay khô khốc vang lên giữa căn phòng nhỏ hẹp. Ba vị chủ khảo ngồi cạnh bàn vỗ tay một cách máy móc, không chút cảm xúc.

"Đã trả lời đúng 4/5 câu hỏi. Chúc mừng cậu, cậu Cao, Âm Gian Tú Tràng chính thức tuyển dụng cậu làm nhân viên, trở thành streamer ký hợp đồng với công ty chúng tôi."

Vì nhiều lý do, tôi từng bị các công ty lớn nhỏ ở Giang Thành từ chối hơn trăm lần. Thất bại đến mức tôi tự hình thành nỗi ám ảnh trong tâm trí, thế mà lần này lại thuận lợi phỏng vấn thành công. Thực lòng mà nói, trong lòng tôi cũng chẳng vui vẻ gì dù được tiếng là vượt qua phỏng vấn.

"Vậy là được vào công ty ư? Có quá hời hợt không nhỉ?"

"Không đâu! Cậu chính là ứng viên phù hợp nhất mà chúng tôi từng tìm thấy. Nếu không có vấn đề gì nữa, chúng ta ký hợp đồng ngay bây giờ đi." Người ngồi giữa đứng dậy, chiều cao gần bằng tôi. Tôi và kẻ đeo mặt nạ giấy đối mặt nhìn nhau qua chiếc bàn.

" Đúng là có một thắc mắc nho nhỏ. Anh nói em đã trả lời đúng 4/5 câu hỏi, vậy có thể cho em biết em đã trả lời sai câu nào hay không?" Trong suy luận lại có sơ hở, đây là một tử huyệt đối với một thám tử như tôi.

"Hiện tại, cậu chưa cần thiết phải biết rõ..." Tiếng cười khanh khách vang lên dưới chiếc mặt nạ giấy, kẻ đó nói: "Bởi vì không lâu sau đó, cậu sẽ được tự mình nếm trải hương vị tuyệt vọng đó, cậu sẽ tự hiểu mình đã đáp sai câu hỏi nào mà thôi."

"Tự mình trải nghiệm ư? Quả là một câu trả lời đầy thách thức người hỏi nhỉ." Với tâm lý của một người bình thường, chẳng ai dại dột gì mà tự mình trải nghiệm những khung cảnh thực tế như trong các câu hỏi vừa rồi.

"Cậu Cao, còn thắc mắc gì nữa không?"

"Không, tôi không có..." Làm sao có thể không có được chứ? Hàng vạn câu hỏi đang quay cuồng trong tâm trí tôi. Chỉ là, làm sao tôi có thể hỏi ra những câu đó, hoặc là dù có hỏi, chắc chắn những kẻ này sẽ không thèm trả lời, thậm chí còn có nguy cơ rước họa sát thân vào người.

Muốn bình yên qua khỏi đêm nay, lựa chọn sáng suốt nhất chính là giả vờ thuận theo bề ngoài; chờ khi rời khỏi đây, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, phối hợp để tóm gọn lũ quái nhân này.

"Tốt lắm, chuẩn bị ký hợp đồng đi." Gã đàn ông lôi ra một cuộn giấy cũ kỹ, ố vàng từ dưới mặt bàn, sau đó nắm lấy tay phải của tôi, đặt nó lên trên.

"Lạnh quá..." Lần đầu tiếp xúc, tôi giật mình nhận ra cơ thể gã lạnh buốt, tựa như một xác c.h.ế.t đã được bảo quản trong tủ đông.

" Tôi cần làm gì?" Vừa dứt lời, tôi chợt thấy một con côn trùng kỳ dị bò ra từ khe nứt dưới sàn. Nó giống hệt một con rết, nhưng lại mang một chiếc sừng nhỏ dài khoảng 2cm trên trán, trông hệt như một con giao long thu nhỏ.

Nó nhanh nhẹn bò dọc chân bàn, rồi thoăn thoắt leo lên mặt bàn.

Tôi muốn né tránh, nhưng bàn tay gã đàn ông đeo mặt nạ đè c.h.ặ.t t.a.y tôi như gọng kìm thép. Tôi không thể giãy giụa, chỉ đành trơ mắt nhìn con trùng quái lạ đó cắn vào tay phải mình.

"A!!!" Một cơn đau thấu xương chợt ập đến, khiến tôi hét lên thất thanh. Thế nhưng, cảm giác đau đớn chỉ kéo dài vài giây. Khi định thần lại, tôi thấy trên tay phải mình đã xuất hiện một vết thương hình hoa mai màu đen sẫm.

Máu từ vết thương nhuộm đỏ cuộn giấy cũ kỹ. Con trùng lúc nãy, như đã mất hết sinh khí, cuộn tròn lại thành một cục rồi rơi tõm vào khe nứt dưới sàn nhà.

"Hoàn thành ký kết hợp đồng. Từ hôm nay về sau, cậu chính thức là thành viên của Âm Gian Tú Tràng." Gã đàn ông đeo mặt nạ buông tay, giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ. Hắn tiếp tục lôi ra một chiếc túi xách da nhỏ.

"Toàn bộ thiết bị livestream sẽ do chúng tôi cung cấp. Cậu chỉ cần thể hiện hết mình, thu hút càng nhiều lượt xem càng tốt." Gã mở túi xách, bên trong chứa đầy đủ các thiết bị chuyên dụng cho livestream: máy quay chất lượng cao, bộ mã hóa di động, gậy selfie, giá đỡ ba chân, thậm chí còn có một chiếc smartphone màn hình lớn đời mới.

Nếu không phải vì những vệt m.á.u khô lem luốc còn dính trên các món đồ này, có lẽ tôi đã lầm tưởng đây chỉ là bộ dụng cụ của một studio bình thường.

"Nhiệm vụ livestream của cậu sẽ được chúng tôi trực tiếp phân phó qua điện thoại. Còn phương pháp livestream, cậu có toàn quyền quyết định. Nhưng xin cậu hãy nhớ kỹ, cậu bắt buộc phải sử dụng thiết bị do chúng tôi cung cấp để stream, bởi vì chỉ có chúng mới có thể ghi lại những hình ảnh mà mắt thường không thể nhìn thấy."

"Mỗi khi kết thúc một buổi livestream, chúng tôi sẽ dựa vào lượt xem, tiền thưởng, và cả biểu hiện của cậu để chấm điểm. Điểm này có thể tích lũy, hoặc dùng để đổi lấy vô vàn vật phẩm phi thường, vượt xa mọi tưởng tượng từ chúng tôi."

"Chỉ là, có thưởng tất sẽ có phạt. Nếu điểm tích lũy của cậu bị âm, cậu sẽ biến mất khỏi thế gian này, không để lại bất cứ dấu vết nào, hệt như Hạ Trì, kẻ đã dẫn lối cậu đến đây!"

Nghe đến đây, tôi hoàn toàn không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh. Có thể tùy tiện khiến một người bốc hơi không một tiếng động, đây chắc chắn là một tổ chức tội phạm có quy mô khổng lồ. Tôi cảm thấy mình đã vô tình sa chân vào một vũng lầy nguy hiểm.

"Trên hợp đồng có ghi tất cả chi tiết, cậu đọc lại xem có chỗ nào chưa hiểu không?"

Tôi cầm lấy cuộn giấy ướt đẫm m.á.u của chính mình. Toàn bộ đều là những điều khoản cứng nhắc, sơ qua chủ yếu yêu cầu tôi không được chủ động tiết lộ sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng và không được từ chối bất kỳ nhiệm vụ nào được giao.

Điểm đáng lưu ý nhất chính là danh sách đổi thưởng ở mặt sau tờ giấy.

Trong đó, dòng đầu tiên ghi rõ: 01 điểm có thể đổi được 100 gram vàng.

"Đùa à? Hiện tại, 1 gram vàng giá khoảng 250 tệ, vậy 100 gram chính là 25.000 Nhân Dân tệ nha!"

Nhìn xuống nữa, tôi thấy 05 điểm có thể đổi được Kuman Thong Thái Lan.

07 điểm đổi được Tương Tây thi cổ, 10 điểm đổi được Uế Thái Tuế, 12 điểm là có thể chọn bản chép tay Ngọc Nữ Hỉ Thần thuật, 15 điểm có thể mở Thiên Nhãn, 20 điểm để tẩy gân phạt cốt, 30 điểm dùng để...

"Mấy thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy trời?"

Ánh mắt tôi lướt liên tục, rồi dừng lại ở mục cuối cùng trong danh sách đổi thưởng.

Dương thọ - 1000 điểm đổi được 12 giờ tuổi thọ.

10.000 điểm - Bạn có thể lựa chọn rút lui - mọi thứ sẽ trở lại như lúc ban đầu.

"Chắc cậu đã xem xong. Nhớ giữ bản hợp đồng cẩn thận nhé. Và hãy sớm kiểm tra thiết bị livestream. Tôi dự đoán buổi livestream đầu tiên của cậu sẽ diễn ra vào đêm mai."

" Tôi từ chối được không?"

"Dù cậu quyết định thế nào, chúng tôi sẽ không can thiệp. Chỉ là, điểm số hiện tại của cậu là 0. Bỏ một buổi stream, cậu sẽ bị trừ 10 điểm."

"Được rồi, tôi hiểu. Vậy bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Nói thật, tôi chẳng muốn nán lại nơi này thêm một giây phút nào nữa.

"Nếu có bất kỳ vấn đề gì không hiểu, cậu có thể gọi cho tôi. Chiếc smartphone trong túi xách da có thể liên lạc được với tôi đấy." Gã ta một tay chỉnh lại chiếc mặt nạ giấy trên mặt, tay kia khẽ phất một cái. Cánh cửa phòng đang đóng chặt liền chầm chậm mở ra: "Cậu Cao, tôi thấy cậu là một người cẩn thận và thông minh. Tôi hy vọng cậu có thể tập trung, nghiêm túc trong mỗi buổi livestream. Cậu tuyệt đối không được đùa giỡn với chính tính mạng của mình!"

"Anh yên tâm, tôi sống còn chưa chán đâu." Xách túi da lên, tôi bước nhanh ra cửa. Chẳng biết đứng trong phòng bao lâu, lúc này, hai chân tôi tê dại, cứng nhắc, cứ như bị đóng băng tại chỗ.

"Cậu Cao, mong cậu sống sót trở về nguyên vẹn..."

Tôi không hề nghe thấy câu nói cuối cùng của cái gã đeo mặt nạ giấy kia, đằng nào tôi cũng chẳng tin bọn điên khùng đó nói được lời nào tử tế.

Đẩy cánh cửa phòng 444 ra, loạng choạng bước ra ngoài, tôi chạy một mạch ra hành lang, đến hiên nhà, sau đó cứ thế chạy thục mạng, lao ra đường lớn.

Sau một hồi chạy thục mạng, tôi thấy một tia sáng lóe lên: "Là đèn xe!"

"Muốn đi đâu?" Một chiếc xe taxi dừng trước mặt, bác tài đầu hói hỏi.

"Về khu đô thị mới, Đường Đinh Đường, khu phố sầm uất, Giang Thành." Tôi không thể chờ đợi được nữa, vội vã tự mở cửa xe.

"Giá khởi điểm là 20 đồng. Quy định mới, anh bạn phải trả thêm một đồng tiền phụ phí xăng dầu."

"Thôi được rồi, chú mở cửa nhanh lên đi!" Tôi vẫn còn sợ hãi, còn tâm trí đâu mà so đo mấy đồng bạc lẻ. Miệng tôi thở hổn hển, tay ôm chặt túi xách da.

"Anh bạn trẻ, không phải tôi không muốn chở cậu. Hiện đang là buổi tối, cậu lại hoảng sợ ôm một cái túi xách da, ai biết được bên trong giấu cái gì? Lỡ như..."

"Chú nghĩ xa quá rồi đấy." Tôi mở túi xách ra, cho ông ấy thấy đồ vật bên trong: "Chú yên tâm mở cửa đi, tôi chỉ là một tên streamer liều lĩnh đang 'xông pha' vào mấy chỗ hiểm để câu view thôi mà.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 5