Cánh cửa phòng đóng chặt. Tôi đứng cạnh bàn, trán ướt đẫm mồ hôi lúc nào không hay.
"Cậu Cao, cậu vẫn ổn chứ? Tôi có thể tiếp tục phỏng vấn không?" Giọng nói lạnh lẽo, không mang bất cứ hơi ấm nào vang lên từ dưới lớp mặt nạ giấy, đó tựa như đang hỏi dò, cũng là một lời thúc giục.
"Không có gì, không có gì. Anh cứ hỏi đi." Tình hình đã có biến, tôi bèn dồn sự chú ý vào kế hoạch chuẩn bị tẩu thoát. Về phần trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, có quỷ mới thèm làm.
"Cậu Cao này! Tôi hy vọng cậu tập trung trả lời mấy câu hỏi tiếp theo. Nếu câu trả lời của cậu không khiến chúng tôi vừa ý, có khả năng cậu sẽ vĩnh viễn không thể nào rời khỏi nơi đây." Gã ngừng lời một chút, rồi nắm lấy tờ quảng cáo nhăn nhúm trên bàn, bổ sung: "Tựa như chủ nhân ban đầu của tấm thẻ quảng cáo này, Hạ Trì."
"Hạ Trì! Anh trai của Hạ Tình Chi! Anh ấy quả thật bị hại tại nơi này!" Tim tôi bỗng nhiên đập thật nhanh. "Chẳng lẽ mấy ông cảnh sát tại Giang Thành đều là đồ bỏ đi sao? Một người sống sờ sờ bị mất tích, thế mà không điều tra ra được ư?"
Hạ Tình Chi đã không nói dối, vậy vì sao trong điều tra hộ tịch lại chẳng có thông tin gì về anh trai cô bé? Thậm chí, người nhà cô ta cũng chẳng có bất cứ ký ức nào về Hạ Trì. Có quá nhiều điểm đáng nghi, trong khi tôi chẳng có chút manh mối nào.
"Cậu Cao, xin tập trung nghe đề bài tiếp theo." Lần này, người nói chuyện là kẻ ngồi bên trái. Hình thể của ba người bọn chúng không khác nhau là mấy, chỉ có điều những chiếc mặt nạ giấy kia lại có cái cũ, cái mới.
"Lúc tôi 13 tuổi, vì tiếng khóc của em gái quá ồn ào, tôi đã ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t con bé. Sau đó, tôi ném xác xuống chiếc giếng bên ngoài ngôi nhà. Đến ngày thứ hai, khi tôi quay lại xem, t.h.i t.h.ể đã biến mất.
5 năm sau, vì tranh cãi một vấn đề, tôi đã g.i.ế.c c.h.ế.t bạn tôi. Sau đó, tôi vẫn ném t.h.i t.h.ể xuống giếng bên ngoài ngôi nhà. Ngày thứ hai xem lại, t.h.i t.h.ể cũng biến mất.
10 năm sau, do say rượu, vì phút lầm lỡ trong cơn say mà tôi khiến cô ấy mang thai. Bị cô ấy bám riết đòi chịu trách nhiệm, tôi đã ra tay sát hại cô ta. Sau đó, tôi ném xác xuống chiếc giếng bên ngoài ngôi nhà. Đến ngày thứ hai, khi tôi quay lại xem, t.h.i t.h.ể đã biến mất.
Mười lăm năm sau, vì bị sếp mắng nhiếc, tôi đã g.i.ế.c ông ta. Sau đó, tôi vứt xác xuống chiếc giếng bên ngoài ngôi nhà. Sáng hôm sau, khi tôi ra kiểm tra, t.h.i t.h.ể đã không cánh mà bay.
Hai mươi năm sau, vì chán ghét việc chăm sóc người mẹ già đi đứng bất tiện, tôi đã ra tay g.i.ế.c bà. Kế đó, tôi vứt xác xuống chiếc giếng bên ngoài ngôi nhà. Sáng hôm sau, khi tôi ra kiểm tra, xác của mẹ vẫn nguyên vẹn nằm đó, không hề biến mất. Ngày thứ ba, thứ tư... cứ thế trôi qua, tôi đều ra xem... nhưng cái xác vẫn không mảy may biến mất."
"Cậu Cao, câu hỏi thứ nhất dành cho cậu là: hãy cho tôi biết, tại sao t.h.i t.h.ể người mẹ lại không hề biến mất?"
"Chết tiệt, câu hỏi phỏng vấn quái oăm gì thế này?" Tôi dồn hết tâm trí, không dám bỏ sót bất cứ chữ nào trong câu hỏi của gã, nhưng sau khi nghe xong, tôi hoàn toàn bó tay. Rõ ràng, đây không phải buổi phỏng vấn tuyển dụng, mà giống như một buổi kiểm tra tâm lý tội phạm vậy.
Gã nói bằng một giọng điệu chân thật và bình thản, nhưng chính điều đó lại khiến tôi sởn gai ốc, tựa như có một bàn tay lớn vô hình trong bóng tối đang nắm lấy, từ từ bóp nghẹt lấy tôi.
"Hết ba mươi giây. Mời cậu đưa ra đáp án."
Chuyện đã đến nước này, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt nghiền ngẫm, dựa vào những manh mối hạn chế trong câu chuyện để đưa ra suy luận.
"Sau mỗi lần nó g.i.ế.c người, vứt xác, t.h.i t.h.ể đều biến mất một cách kỳ lạ vào ngày tiếp theo. Thoạt nhìn, cứ ngỡ chiếc giếng kia có vấn đề. Thế nhưng, sau khi nó g.i.ế.c mẹ, xác người mẹ vẫn nguyên vẹn nằm đó. Nếu vậy, lời giải thích hợp lý nhất chính là, sau mỗi lần nó g.i.ế.c người, vứt xác, chính người mẹ đã giúp nó phi tang thi thể."
Sau khi nói xong, tôi liếc trộm những người đó một chút, nhưng chẳng thấy bất cứ phản ứng nào trên những chiếc mặt nạ hình người bằng giấy kia.
"Bây giờ, xin lắng nghe câu hỏi thứ hai."
Gã không hề nói tôi đã đáp đúng hay sai.
"Không biết cậu có từng nghe về phim ngắn sát nhân? Đó là loại phim có nội dung dàn dựng cảnh hành hạ ai đó đến chết. Chỉ có những người thân quen mới lưu truyền cho nhau những thước phim phi pháp ấy. Có người nói, thậm chí những bộ phim ngắn thể loại này ra đời chính là do chính hung thủ quay lại cảnh g.i.ế.c người thật của bản thân.
Một hôm nọ, tôi đi uống bia với bạn. Cậu ấy bảo rằng mình có lưu giữ loại phim ngắn quái dị này. Tựa như kẻ tham lam dám liều mạng thử những món sơn hào hải vị như cá nóc hay bọ cạp độc, tự nhận mình gan lớn, và bị sự hiếu kỳ thôi thúc, tôi ngầm bảo mình muốn xem.
Cậu ấy liền hẹn tôi đến căn nhà nhỏ bí mật trên núi.
Đúng giờ hẹn, tôi lập tức đến nơi, nhưng cậu ấy đến trễ ba mươi phút.
“Xin lỗi, xin lỗi. Thằng bé thứ ba tự nhiên bị sốt, nhất quyết không chịu uống thuốc.”
“Trẻ con mà, tớ hiểu.”
“Ha ha, vậy chúng ta bắt đầu xem đi.”
Người bạn ấy bắt đầu chiếu đoạn phim ngắn mà tôi mong đợi. Cảnh phim toàn là những tiếng khóc xé lòng đau đớn hòa lẫn với tiếng cười run rẩy. Đó là một đứa trẻ chừng mười tuổi, đang bị hung thủ bịt mặt hành hạ suốt hai mươi phút rồi chết. Vì nội dung bộ phim quá thê thảm, tôi chỉ vừa xem được một nửa đã hối hận, vội vàng tắt TV. Sau đó, tôi gào lên với bạn mình: “Sao cậu có thể xem cái này, chẳng phải cậu cũng có con cái mà?”
Đối mặt với sự giận dữ của tôi, người bạn ấy trả lời một cách thản nhiên: “ Đúng vậy, mình có hai đứa con. Thế thì sao nào?”
"Cậu Cao, câu hỏi thứ hai dành cho cậu là: hãy đoán xem, liệu nhân vật ' tôi ' trong câu chuyện vừa rồi có thể sống sót rời khỏi căn nhà nhỏ đó hay không?"
Tương tự câu hỏi trước, câu hỏi này vẫn bộc lộ sự điên cuồng và tà quái đến rợn người.
"Cùng xem một bộ phim ngắn, làm gì mà c.h.ế.t dễ dàng vậy... Dù cái phim này có là..." Đang miên man suy nghĩ, tôi bỗng nhớ đến một chi tiết nhỏ. Trong câu chuyện vừa rồi, nhân vật “ người bạn” nói câu cuối là gã có hai đứa con. Thế nhưng, lý do gã đến muộn là vì chăm đứa con thứ ba bị sốt. Nếu đứa con cả, đứa thứ hai vẫn còn đó, vậy đứa con thứ ba đâu rồi?
"Người bạn này đến trễ ba mươi phút, trong khi đứa bé trong phim bị hành hạ và c.h.ế.t chỉ trong hai mươi phút, lẽ nào... Có phải tên hung thủ bịt mặt chính là người bạn này hay không?" Tôi bị dọa bởi chính sự suy đoán của mình, nghiền ngẫm một lát, tôi lạnh cả sống lưng.
"Cậu Cao, để ý thời gian kìa."
"Cá nhân tôi nghĩ rằng, nhân vật ' tôi ' đó không thể nào sống sót rời khỏi căn nhà kia. Rất có thể hắn ta sẽ trở thành diễn viên chính trong thước phim sát nhân thứ hai của người bạn ấy..."
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng trở nên ngột ngạt. Tôi bèn nới lỏng hai nút áo sơ mi, một tay đút vào túi quần, nắm chặt cây roi điện mini.
"Không sai. Xin lắng nghe câu hỏi thứ ba."
"Bọn họ là thanh mai trúc mã, vẫn tưởng có thể nắm tay nhau đến cuối đời, cùng ngắm ánh hoàng hôn. Đến năm ba mươi lăm tuổi, cô ấy bị ung thư phổi. Cầm bệnh án trên tay, cô ấy cười rồi khóc, khóc rồi lại bật cười. Không hút thuốc lá, không có bất cứ thói quen xấu nào, tại sao cô lại bị ung thư phổi? Cô ấy đến văn phòng của anh ta, bất chợt nhìn thấy hộp trái cây mà cô ấy thích ăn hằng ngày, cùng với một lọ thuốc bí ẩn đặt cạnh bên. Cô ấy giật mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Ba ngày sau, cô ấy vừa khóc, vừa tự tay thắp nến sinh nhật cho anh ta, nhưng anh ta lại không có mặt. Cô ấy đốt ba mươi bốn ngọn nến dài và một ngọn nến ngắn, rồi khẽ cười nói: “Anh đúng là quá gầy.”
"Mời cậu cho chúng tôi biết, tại sao cô ấy lại nói anh ta quá gầy?"
Dường như tôi từng thấy câu đố này ở đâu đó, nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra. Sau vài lần cân nhắc, tôi đưa ra một đáp án đầy tính tưởng tượng.
"Người đàn ông trong câu chuyện này đã phản bội cô gái. Hắn ta tẩm thuốc độc gây ung thư vào những loại trái cây cô yêu thích nhất, muốn cô gái phải chết. Sau khi biết được toàn bộ sự thật, cô gái liền g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó, dùng thân thể của gã để nung lấy mỡ, rồi dùng mỡ đó nặn thành sáp đèn cầy. Kết quả là số sáp không đủ để làm trọn 35 cây đèn cầy, nên cô ấy mới nói hắn ta quá gầy."
"Trí tưởng tượng phong phú đấy, xin mời nghe câu hỏi thứ tư."
"Vì đã đi quá giới hạn, tôi đẩy bạn gái từ lầu sáu xuống rồi dàn cảnh cô ấy tự sát để lừa gạt cảnh sát. Nhưng có lẽ do xấu hổ trong lòng, tôi luôn có cảm giác cô ấy sẽ quay về tìm tôi. Trong lòng thấp thỏm không yên, đến đúng ngày tuần thất đầu tiên của cô ấy, tôi đã gặp một vị thầy bói. Ông ấy nói, hôm nay là ngày lệ quỷ hồi hồn, nếu tôi muốn sống phải trốn dưới gầm giường đêm nay, vạn lần không thể để cô ấy phát hiện ra. Tôi nghe theo lời ông ấy, trốn dưới gầm giường, chờ cho đến rạng đông. Lúc ấy, có âm thanh 'đùng, đùng, đùng' vang lên từ phòng khách, tựa như có một quả bóng rổ đang nảy liên tục trên mặt đất. Ngay khi cửa phòng ngủ bật mở ra, tôi biết số mình khó thoát khỏi cái c.h.ế.t rồi."
"Cậu Cao, cậu có biết nhân vật ' tôi ' trong câu chuyện vừa rồi đã nhìn thấy gì mà lại tuyệt vọng đến nhường ấy không?"
"Chẳng phải bạn gái của hắn ta đã c.h.ế.t rồi ư? Về sau lại sợ bị cô ấy phát hiện, có vẻ hơi mâu thuẫn." Tiền đề của câu hỏi ngụ ý rằng bạn gái chưa c.h.ế.t nên mới sợ bị cô ấy trông thấy. Dĩ nhiên, còn một tình huống khác, chính là bạn gái biến thành lệ quỷ quay về.
"Cậu cứ việc trả lời câu hỏi của tôi."
Đầu óc tôi quay cuồng, suy nghĩ về một vấn đề sâu xa hơn. Tại sao những người này lại hỏi tôi bốn câu hỏi như thế này? Mục đích của họ là gì?
"Giả sử câu hỏi của các anh vẫn có cơ sở, vậy nhân vật 'bạn gái' trong câu chuyện vừa rồi đã bị ngã xuống từ lầu sáu, như thế có khả năng đầu của cô ấy đã chạm đất trước tiên, cho nên cô ta dùng đầu để di chuyển trên mặt đất. Điều này cũng trùng khớp với âm thanh 'đùng, đùng, đùng' trong phòng khách. Cửa phòng ngủ vừa mở ra, nam thanh niên đang trốn dưới giường liền nhìn thấy gương mặt bạn gái hắn ta ngay trước mặt – sát mặt đất, nên hắn ta biết số mình đã tận."
"Rất đặc sắc. Hiện tại, chỉ còn một câu hỏi cuối cùng thôi." Ba người chủ khảo cùng lúc cất tiếng, sự ăn ý của họ đã đạt đến độ đáng sợ.
Mồ hôi lạnh rịn ra, lăn dài từ cằm xuống cổ, yết hầu anh vô thức nuốt khan một tiếng.
"Cậu Cao, câu hỏi cuối cùng chính là..."
"Cậu tin trên thế giới này có quỷ hay không?"