Tay cầm s.ú.n.g của tôi nhắm đến khá chuẩn. Đã bốn năm rồi, tôi lại có thể cảm nhận cái cảm giác nặng nề, lạnh lẽo của một cây súng.
Con sói to trên vách núi cũng phát hiện ra tôi đang nhìn nó, bèn đứng dậy khỏi tảng đá. Hình thể của nó phải lớn hơn một phần ba so với sói thường.
“Muốn chạy à?”
Khi họng s.ú.n.g chĩa thẳng vào mình, con sói hoang ấy bất ngờ nhảy dựng lên, đôi mắt tôi vẫn dán chặt vào nó không rời.
Theo lý thuyết, nếu ở giữa sương mù, thị giác của con người không thể nào bắt kịp tốc độ di chuyển nhanh của động vật. Nhưng mà, tôi không hề bị ảnh hưởng bởi điểm yếu khách quan đó.
“Đội trưởng Thiết, thằng nhãi này chỉ là ra vẻ mà thôi. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng nó có thể b.ắ.n hạ con sói giữa màn sương mù dày đặc đó?” Trần Phong thấy Thiết Ngưng Hương siết chặt tay, ánh mắt ánh lên tia hy vọng mỏng manh, gã liền cảm thấy khó chịu.
“Đừng nói b.ắ.n chết, thằng này có thể tìm ra con sói đầu đàn hay không, đã là một vấn đề lớn rồi! Phân tích thì hay ho đấy, nhưng chỉ là lý thuyết suông thôi!” Trần Phong nói cả buổi, nhưng chẳng ai hùa theo gã. Trần Phong đành cụt hứng, hừ lạnh một tiếng rồi bước đến gần Thiết Ngưng Hương.
“Mùi hương thoang thoảng… là hương cơ thể của cô ấy chăng?” Gã hít sâu một hơi, bàn tay vuốt nhẹ chỗ bị đá ban nãy, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng kiên cường của Thiết Ngưng Hương. “Hôm nay, dù có phải c.h.ế.t cùng cô ấy ở nơi hoang dã này, cũng chẳng uổng phí một đời.”
Tôi không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng. Vứt bỏ mọi ý nghĩ hỗn tạp trong đầu, dưới áp lực sinh tử, tôi tập trung cao độ: “Mình chỉ có một phát bắn. Nếu b.ắ.n không trúng, theo tính cách gian xảo của con sói này, chắc chắn nó sẽ không đưa mặt ra ở vị trí dễ thấy nữa.”
Khoảng giữa hai hàng lông mày của tôi dần đau nhói. Có lẽ do đây là lần đầu tiên tôi sử dụng Thiên Mục sau khi đột phá với một thời gian khá dài, đại não bắt đầu quay cuồng, những ý nghĩ hỗn độn dần ùa về, muốn nhấn chìm tâm trí tôi.
“Không có nhiều thời gian rồi!” Mắt tôi và cánh tay cầm s.ú.n.g dường như hòa làm một, tạo thành một đường thẳng tắp. Tôi dự đoán bước chân tiếp theo của con sói đầu đàn kia, ngay khi nó chuẩn bị nhảy sang một tảng đá khác… – Nổ súng!
… Đoàng!…
Viên đạn xuyên vào người nó, cùng lúc ấy, một tiếng sói tru thê lương, đầy đau đớn vang vọng khắp kênh Lang Đầu.
“Bắn trúng rồi!” Thậm chí chính tôi cũng kinh ngạc. Cảm giác vừa rồi vô cùng huyền diệu, chẳng biết làm sao để tìm lại được.
Tôi thở nhẹ ra, đầu óc tôi quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Vừa định thốt lời, hai chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa thì khuỵu xuống.
“Cao Kiện!”
Có người vội vàng đỡ lấy tôi. Tôi không dám quay đầu lại, nhưng ngửi được một hương thơm thoang thoảng: “Không sao, tôi không sao.”
Có lẽ do Thiết Ngưng Hương giật mình nên mới hành động ôm choàng lấy tôi như thế. Tôi không hề nghĩ ngợi lung tung, bình tĩnh cầm tay của cô ấy kéo ra, rồi trả lại khẩu s.ú.n.g cho Triệu Bân.
“Con sói đầu đàn đã chết, tạm thời không cần lo lắng bầy sói nữa!” Thiết Ngưng Hương định bước đến dìu tôi, nhưng tôi từ chối. Bởi vì, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Trần Phong. Khuôn mặt gã đen sầm, cứ như nuốt phải thứ gì đó đắng ngắt, muốn phản bác nhưng lại chẳng thốt nổi lời nào.
Sự căm hận trong mắt gã đã không thể che giấu, tôi lo sợ gã sẽ làm ra chuyện gì đó liều lĩnh. Vì thế, tôi không dám manh động, tránh chọc tức gã thêm.
Sói đầu đàn vừa chết, cả bầy không còn tiến công dồn dập như trước nữa. Chúng tôi tranh thủ thời gian chạy ra khỏi khu vực kênh Lang Đầu.
“Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau!” Triệu Bân và Tinh Tinh dìu nhau bước đi cà nhắc, nhưng vẫn giữ được sự lạc quan hiếm có.
Nhờ vào tấm bản đồ giản lược trong tay, tôi và nhóm cảnh sát đã đi bộ gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thoát ra khỏi dãy núi trùng điệp.
“Đội trưởng Thiết!” Hiện tại, có rất nhiều người tập trung dưới chân núi, kể cả Ngô Mãnh và nhóm chi viện thứ ba.
Ban đầu, khi tôi trông thấy mấy anh chàng to con này, lại khá kinh ngạc. Bọn họ đi ở phía bóng râm phía Bắc của dãy núi, chắc chắn gánh lấy phần nguy hiểm nhiều hơn. Ấy thế mà, tình trạng có vẻ còn tốt hơn nhóm tôi nữa, chẳng có ai bị thương cả.
“Đội phó Ngô, đội chi viện của anh đi lạc ở đâu mà tôi chẳng thấy bóng dáng đâu vậy?” Tôi bình tĩnh lên tiếng, giọng mang theo chút trêu chọc thường thấy của một kẻ hay đóng vai ác.
“Là do anh không nghe chú em khuyên, do anh sai.” Phó đại đội trưởng đội trinh sát hình sự lại nói lời xin lỗi với tôi, tỷ lệ này còn thấp hơn cả trúng số độc đắc ấy chứ.
Anh ta hơi xấu hổ, kể lại: “Vừa lên núi, chưa được bao lâu, bọn tôi liền gặp chuyện lạ. Đầu tiên, nhóm của anh liên tục gặp ba người hỏi đường. Bộ dạng của bọn chúng khá vội vàng, đều hỏi đường đi đến nghĩa trang Tùng Lâm. Ngay lúc đó, anh đã linh cảm có chuyện chẳng lành, và sau này mới nhận ra, bọn họ có thể là...”
...Khụ khụ!...
Có tiếng ho nhẹ từ phía sau xe cảnh sát! Ngô Mãnh liền vọt đến, mở cửa xe: “Ít nhiều cũng nhờ vị đạo trưởng này ra tay cứu giúp, bọn tôi mới không bị thoát khỏi sự mê hoặc tinh thần, thuận lợi thoát ra!”
“Anh Lưu ư?” Người mặc đạo bào trước mặt chính là anh Lưu mù. Anh ấy bịt một mảnh vải đen ngang đôi mắt, khoác trên mình đạo bào bằng vải thô, tay lăm lăm thanh đòn gánh trừ tà gia truyền.
“Thì ra anh ấy là cứu binh do cậu mời đến! Xin lỗi nha, nãy giờ sơ suất.”
Anh Lưu mù cũng không nhiệt tình kết giao với cảnh sát cho lắm. Anh ấy lôi tôi sang một góc: “Công an truy bắt tội phạm, em xen vào làm gì? Thằng già chơi đá, còn lo mình sống dai hả?”
“Tên tội phạm bị đuổi bắt lần này chính là kẻ đã bắt cóc Tiểu Phượng, do đó, em bắt buộc phải đến.”
“Xời... Cái bọn đó... Ngay cả người có số mệnh Hồng Loan, lại bị ác quỷ quấn thân, mà chúng nó còn dám bắt giữ. Cậu định nhúng tay vào, cần thiết sao?” Anh Lưu mù bèn chỉ về phía Thiết Ngưng Hương: “Anh nhìn ra được, chú em thích cô cảnh sát kia phải không? Anh giúp em tính một quẻ rồi. Cô ấy là người may mắn, tất nhiên được trời giúp đỡ. Em không cần lo lắng cho cô ấy đâu.”
“Xía... anh nghĩ anh bói linh nghiệm lắm sao? Tuần trước, anh cứ càm ràm là em sẽ gặp tai họa, mây đen giăng kín đầu. Chẳng phải hiện giờ em vẫn sống sờ sờ đó ư?”
“Cao Kiện, nếu em còn nói vậy nữa, từ nay về sau, anh sẽ mặc kệ sống c.h.ế.t của em!” Anh Lưu mù tức giận, phồng mang trợn má, y hệt như vị Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành lúc ở phòng livestream.
“Anh Lưu này, cho em hỏi. Có phải tổ tiên nhà anh có dính dáng gì đến núi Thanh Thành hay không?”
“Anh không biết, đừng làm phiền anh!” Anh Lưu mù xoay người, ngồi vào xe cảnh sát, một lát sau lại thò đầu ra: “Con chó nhà em có vấn đề rồi. Nó gặp ai cũng dọa cắn, mà em vẫn giữ nó làm gì?”
“Nó xảy ra chuyện ư?” Mặc dù tôi sống chung với Bạch Khởi chưa lâu, nhưng đã xem nó như người nhà. Tôi không dám nghĩ nhiều, vội vàng túm lấy tay Ngô Mãnh đang đứng nói chuyện với Thiết Ngưng Hương.
“Anh, con ch.ó đi cùng anh Lưu mù đến đây đâu rồi? Có phải nó bị thương hay không?”
Ngô Mãnh nghe tôi hỏi như thế liền giật mình, phải mất một lúc mới kịp phản ứng lại. Anh ta lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cậu đừng có nóng vội, con ch.ó đó không hề bị thương, chỉ là...”
“Anh nói nhanh đi.” Ngô Mãnh cứ úp úp mở mở như vậy, trái ngược hẳn với vẻ ngoài cương nghị, ngay thẳng thường ngày của anh ta.
“Rồi rồi... tự cậu đi xem đi.”
Tôi đi theo Ngô Mãnh đi vào rìa dãy núi lần nữa. Vừa vượt qua ngọn núi đầu tiên, tôi liền ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc sộc thẳng vào mũi.
“Tại sao mùi m.á.u đậm đặc như thế? Đổ bao nhiêu m.á.u mới ra cái mùi này vậy trời?”
Băng qua một khoảng rừng nhỏ, đến một khu đất hoang rộng lớn, tôi trông thấy một con ch.ó vườn đang ngồi lặng lẽ trên bãi đá.
Nó ngồi yên, không nhúc nhích, tựa như có một vẻ cô độc, toát lên sự thê lương đến lạ.
Nếu nhìn bề ngoài, nó chỉ là một con ch.ó vườn bình thường với màu lông pha tạp. Nhưng ngay thời điểm này, chẳng ai dám nói nó là một con ch.ó hoang bình thường cả, cũng chẳng ai dám đến gần nó.
Một giọt m.á.u đỏ tươi, nóng hổi chảy ra từ khóe miệng Bạch Khởi, lướt qua thân thể nhuộm đầy m.á.u tươi của nó, rồi đọng lại trên mặt đất, thấm ướt lớp đất đá bên dưới.
Toàn thân Bạch Khởi nhuộm một màu đỏ rực của m.á.u tươi, tựa như đang khoác lên mình chiến bào đỏ thẫm, toát lên vẻ m.á.u me, hung tợn đến bá đạo khó lường!
“Chú chó của cậu thật ghê gớm. Sau khi bọn anh được đạo trưởng Lưu cứu mạng, lúc quay về lại gặp bầy sói. Khi ấy, sương mù tràn ngập, bầy sói lượn lờ. Những con súc sinh đó chờ bọn anh sắp b.ắ.n hết đạn, mới bắt đầu tiến công.”
“Lũ sói đông hơn bọn anh gấp bốn, năm lần. Đạn dược thì cạn kiệt, tay không tấc sắt, ai nấy đều nghĩ mình khó thoát khỏi cái chết. Vậy mà, chú chó của cậu lại một mình xông vào giữa bầy sói!”
“Anh không rõ nó đã làm gì, chỉ thấy từng đóa m.á.u tươi b.ắ.n tóe ra giữa màn sương mờ ảo. Sau cùng, một tiếng sói tru thảm thiết đến rợn người vang lên, rồi cả đàn sói bắt đầu rút lui.”
“Đến lúc bọn anh tìm thấy, nó vẫn còn ngoạm chặt cổ một con sói, chỉ đến khi m.á.u thấm đẫm cả người nó mới chịu buông ra.”
Ngô Mãnh vừa kể, vừa hít một ngụm khí lạnh.
“Nó cứu bọn anh, mà bọn anh không dẫn nó về à?” Tôi nhìn bóng dáng lẻ loi của Bạch Khởi như thế, bỗng thấy tức giận trong lòng.
“Dù sao đi nữa, nó cũng chỉ là một con ch.ó hoang...”
Tôi không thèm nghe Ngô Mãnh phân trần nữa, bèn bước thẳng đến chỗ Bạch Khởi đang ngồi yên giữa bãi đá.
“Nè... cẩn thận! Coi chừng nó phát điên, cắn cậu đấy!”
Tôi không hề dừng lại, trong khi Bạch Khởi bị m.á.u tắm ướt cả thân thể cũng trông thấy tôi. Ánh mắt của nó đen nhánh, chân thật, ít nhất là, cái nhìn đó chân thành hơn rất nhiều người mà tôi từng gặp.
“Bạch Khởi!” Tôi ngồi xổm xuống trước mặt nó, nhẹ nhàng vuốt ve đầu, rồi dùng má mình cọ cọ vào vành tai dựng đứng của nó: “Đi thôi, chúng ta về nhà!”
... Gâu!...
“Được rồi, được rồi, đừng l.i.ế.m nữa chứ! Hôm nay con lập đại công, về nhà bố sẽ thưởng cho con hai muỗng rượu Đồng Tiên.”
Vừa nghe rượu Đồng Tiên, Bạch Khởi m.á.u me đầm đìa kia liền lập tức đứng dậy.
Nó mừng rỡ vẫy vẫy đuôi, lẽo đẽo theo sau tôi. Trông nó lúc này hệt như một chú cún cưng đang cố làm nũng chủ vậy.