Thiết Ngưng Hương nhớ lại, nói: “Khóe mắt của người giữ nghĩa trang có một mụt nhọt, tuổi hơn bốn mươi, miệng rất rộng. Tôi chưa thấy ông ấy cười bao giờ, mặt lúc nào cũng căng thẳng.”
Dáng dấp của gã này có vẻ lạ lẫm, đúng là tôi chưa từng gặp qua: “Chẳng nhẽ gã là đồng bọn của Lộc Hưng à?”
“ Đúng rồi, tên đó khoác áo đen, trên cổ có xăm hình con rắn.”
Thiết Ngưng Hương bổ sung: “Gã ăn mặc có vẻ rất kỳ quái, nhưng lúc ấy bọn tôi nghĩ đó là phong tục của người giữ nghĩa trang, nên cũng chẳng hỏi han gì nhiều.”
“Khoác áo đen à?” Lúc trên xe taxi, bác tài bảo rằng, vừa có một nhóm cảnh sát vừa chạy về hướng đó, liền có một người gọi taxi chở về nghĩa trang Tùng Lâm này. Và dĩ nhiên, người đó cũng mặc áo đen.
Tôi vốn tưởng đó là Cổ tiên sinh, nhưng hiện tại xem ra, đó là thủ hạ của Lộc Hưng rồi: “Kế hoạch tinh vi, sắp xếp tầng tầng, rõ ràng là thằng ấy muốn đối nghịch với cảnh sát đến cùng đây mà.”
Sương mù vẫn bao phủ khắp lối. Giờ đã là ban trưa, nhưng làn sương xám vẫn quanh quẩn nơi khe suối.
“Cao Kiện, hay chốc nữa cậu dẫn Tinh Tinh và Triệu Bân đi trước. Tôi lưu lại cản ở sau lưng. Dù gì đi nữa, tôi mới là mục tiêu của Lộc Hưng.” Thiết Ngưng Hương liền lấy s.ú.n.g ngắn ra, vuốt nhẹ báng s.ú.n.g bóng lưỡng: “Chỉ cần Lộc Hưng dám xuất hiện, tôi ó ít nhất 50% hạ gục được nó.”
Khi Thiết Ngưng Hương tốt nghiệp tại Học viện Cảnh sát, cô ấy chính là thủ khoa môn b.ắ.n súng, cũng là nữ sinh duy nhất có thể b.ắ.n trung hồng tâm ở bia cách xa 50 mét.
“Đội trưởng Thiết! Chúng tôi ở lại cùng cô!”
“ Đúng vậy! Bọn đàn ông chúng tôi không thể nào bỏ rơi một mình cô lại rồi tự thân chạy trốn như thế đâu!”
Vài người cảnh sát mở miệng, sôi nổi khuyên bảo. Nói thật, tôi cũng phần nào kính nể những vị ‘vì nước quên thân, vì dân phục vụ này.’ Nói thật, nếu là tôi trong trường hợp tương tự, chắc chắn là tôi sẽ suy tính cho tính mạng của mình đầu tiên.
“Chờ đến ban trưa, lúc đó dương khí thịnh, chúng ta cùng nhau xông ra.” Tôi đứng ở cửa, nhìn xung quanh. Chắc chắn Lộc Hưng và màn sương này có liên can lẫn nhau. Nếu không thừa dịp dương khí cực thịnh ngay giữa trưa để thoát thân, vậy chúng tôi sẽ rơi vào tình hình nguy hiểm hơn ở buổi chạng vạng hoặc trời tối.
“Triệu Bân và anh mũi to, hai anh săn sóc cho Tinh Tinh nhé. Tôi đi trước dẫn đường, đội trưởng Thiết đoạn hậu sau cùng!”
---END---
“Đội trưởng Thiết không lên tiếng, cậu lấy quyền gì mà chỉ huy? Bộ nghĩ mình là cảnh sát à?” Gã mũi khoằm đứng sát bên Thiết Ngưng Hương, có vẻ không hài lòng khi tôi gọi mình là " anh mũi to". Gã nhếch mép, cười khẩy khinh thường tôi.
“Trần Phong, anh nghe lời Cao Kiện đi. Tôi có thể đến tận đây, là nhờ cậu ấy giúp đấy.”
Thấy Triệu Bân lên tiếng giúp tôi, Trần Phong rõ ràng không vui: “Thằng nhãi này, mày theo phe ai? Chúng ta là cảnh sát. Nói trắng ra, thằng Kiện là một vết nhơ trong ngành, bị khai trừ khi còn là học sinh. Đáng lẽ ra, nó còn phải kêu tao là đàn anh lớp trên đấy.”
Trong lời nói của Trần Phong, dường như gã đang ghim tôi. Tôi chau mày, quan sát Trần Phong và Thiết Ngưng Hương. Hai người bọn họ là học sinh cùng khóa tại Học viện Cảnh sát. Chắc hẳn Trần Phong gã này vẫn luôn thầm yêu Thiết Ngưng Hương.
“Được rồi. Cao Kiện nói có lý. Lúc chính ngọ là thời gian mặt trời chiếu mạnh nhất, cũng là thời cơ thích hợp để chúng ta rút đi.” Thiết Ngưng Hương khoát tay: “Cứ làm theo lời cậu ấy.”
Nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên điện thoại, chờ đến giữa trưa, cả bọn tôi bắt đầu bước ra khỏi căn nhà gỗ.
Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy sương mù sắp sửa tan dần. Đi tầm 10 mét, chúng tôi nghe tiếng sói tru vang lên văng vẳng ở đâu đó.
“Cao Kiện, cậu có chắc chắn thoát khỏi nơi này không?” Thiết Ngưng Hương bước chậm đến bên cạnh tôi.
“Muốn tôi nói thật à?” Tôi mân mê hòn đá trong tay: “Không chắc lắm, chưa nổi 50%. Địch trong tối, ta ngoài sáng, hơn nữa, vị trí của chúng ta quá lộ liễu. Lộc Hưng đã âm mưu từ trước, chuyến này chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
“Nghe cách cậu nói, có vẻ cậu rất hiểu thằng đó à? Hai người từng gặp mặt sao?” Thiết Ngưng Hương tò mò.
“Không! Nhưng gần đây, tôi trải qua vài chuyện, luôn có bóng dáng gã đó hoặc đại biểu cho tín ngưỡng của gã đó xuất hiện.” Tôi thì thầm: “Chắc chị còn nhớ vụ nhà trọ An Tâm chứ? Nơi đó có một bức tượng khắc Song Diện Phật, và Lộc Hưng chính là một quân cờ trong tay Song Diện Phật đấy.”
Thiết Ngưng Hương bỗng trầm tư, định lên tiếng thì một cái bóng xám vụt hiện ra trước mặt!
“Bọn sói đến!” Vài cảnh sát lập tức rút s.ú.n.g ngắn, đứng cảnh giới. Bước chân của cả đội cũng bắt đầu chậm dần!
“Uông!!!!” Tiếng sói tru kéo dài, rõ to, đây chắc chắn là tiếng tru phát động của con sói đầu đàn rồi.
Giữa màn sương mù dày đặc này, tầm nhìn của nhóm chúng tôi bị hạn chế đến mức thấp nhất. Càng lúc càng có nhiều bóng xám xuất hiện xung quanh những khối đá lởm chởm.
“Đội trưởng Thiết, chỉ sợ không riêng một đàn sói đâu...” Triệu Bân tựa lưng vào một gò đá, nói với giọng không thể tin được. Tôi cũng không ngờ chuyện sẽ phát sinh đến cớ sự này. Tiếng sói tru không ngớt gào thét, khiến lòng người hốt hoảng đến tột cùng. Từng bóng dáng lấp ló, thoắt ẩn thoắt hiện, ít nhất phải hơn mười con.
“Đàn sói quy mô lớn thế này, trong trường hợp bình thường làm sao xuất hiện trong chu vi mấy kilomet cùng nhau được? Thiếu thức ăn, bọn chúng tụ tập thế này, cơ bản là c.h.ế.t chắc.” Đáp án mà tôi nghĩ ra chỉ có một: “Chính là Lộc Hưng dùng một môn tà pháp nào đó, điều khiển bầy sói đến đây.”
Tôi sờ vào n.g.ự.c mình, trong đó còn dán chặt hai lá bùa: bùa Tiểu Nhi Dạ Đề và lá Mao Sơn Thất Cương.
“Nếu mình dùng bùa đánh nhau với sói, vậy có phá vỡ tà pháp được không nhỉ?”
Ý định đó vừa nảy ra, tôi liền gạt bỏ ngay lập tức. Bản năng của dã thú là g.i.ế.c chóc, cho dù phá giải được tà pháp, bọn chúng cũng không từ bỏ con mồi ngay trước mắt. Đây chính là điểm độc ác của Lộc Hưng.
Đoàng!
Cuối cùng, đã có người trong đội nổ súng!
Tiếng s.ú.n.g vừa vang lên, khu vực Lang Đầu thoáng chốc trở nên yên ắng. Ngay sau đó, từng hồi sói tru lại dồn dập gầm gào, nghe rợn người đến tột độ.
Kẻ b.ắ.n là Trần Phong, gã chau mày nhăn nhó: “Sương mù dày quá, chẳng thể nào b.ắ.n chính xác được.”
“Cẩn thận!” Thiết Ngưng Hương tung một cú đá thẳng vào n.g.ự.c Trần Phong, khiến gã ngã lăn quay. Vừa ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu, gã vừa thấy một bóng sói xám khổng lồ vồ ngang qua vị trí gã vừa đứng.
Con sói ấy, một loài dã thú m.á.u lạnh không có bất kỳ tình cảm nào, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ khát m.á.u và bản năng g.i.ế.c chóc thuần túy!
Ngồi dưới đất, Trần Phong rùng mình, thậm chí quên cả việc b.ắ.n súng. Gã lặng nhìn con sói kia đáp xuống đất một cách nhanh nhẹn, còn viên đạn ban nãy chẳng biết b.ắ.n lạc vào đâu giữa lớp sương mờ.
Gã khẽ vuốt nơi bị đá, mím môi cười: “Cảm ơn đội trưởng Thiết.”
“Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Trần Phong bò đứng dậy: “Bọn súc sinh này trốn trong sương mù rồi đánh lén, thật vô cùng âm hiểm.”
Thấy Trần Phong vẫn ổn, Thiết Ngưng Hương bèn tiến lên dẫn đầu đội ngũ, đứng cạnh tôi.
“Sao thế? Lo lắng cho tôi sao?”
“Bọn họ đều có súng, còn cậu mang thương tích đầy người, thế mà còn cầm hòn đá sắc nhọn để phòng thân nữa. Tôi lo cho cậu xảy ra chuyện đấy.”
Những lời Thiết Ngưng Hương nói khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ thường, nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Cả đội dần tiến bước, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi khu vực Lang Đầu. Đàn sói càng tấn công dồn dập hơn, dữ dội như mưa rền gió cuốn. Từng đợt lại từng đợt khiến tất cả đều nghẹt thở.
Chỉ còn vài chục mét cuối cùng, tiếng s.ú.n.g nổ đì đoàng không ngớt vang lên, nhưng hiệu quả lại cực kỳ thấp. Nhờ những tảng đá lộn xộn ẩn hiện trong lớp sương mù che chắn, chỉ có mỗi Thiết Ngưng Hương b.ắ.n trúng hai con, số cảnh sát còn lại chỉ b.ắ.n phí đạn.
“Sắp đến lối ra rồi, chúng ta cố gắng xung phong chạy ra đi!” Nhưng giờ không phải là lúc tiết kiệm đạn, cả đội hình xông ra ngoài một cách đầy quyết tâm.
Chỉ còn khoảng mười mét cuối cùng, đó chính là ranh giới sống còn giữa nhóm chúng tôi và đàn sói hung tợn. Bản năng thú tính của chúng bị kích động đến tột cùng, bị m.á.u của đồng loại khiến chúng phát điên. Cả bầy sói mắt đỏ ngầu như quỷ dữ.
“A…!” Triệu Bân vừa sơ ý, liền bị một con sói hoang lấp ló gần đó ngoạm trúng đùi, xé toạc một mảng thịt lớn, ngay cả tôi nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Lại có người bị thương, tốc độ cả nhóm chậm dần.
“Đội trưởng Thiết, mặc kệ tôi, mọi người đi trước đi! Tôi sẽ bọc hậu!” Triệu Bân cắn răng, mắt nhìn Thiết Ngưng Hương chằm chằm: “ Tôi sẽ câu giờ cho mọi người, mấy anh chị tranh thủ chạy nhanh đi!”
“Cậu dùng cách gì để tranh thủ thời gian? Dùng thân mình làm mồi cho bầy sói à?” Thiết Ngưng Hương nói lời nghiêm khắc: “ Tôi sẽ không từ bỏ bất cứ ai trong các người. Tôi dẫn mọi người vào núi, thì phải có trách nhiệm dẫn mọi người ra!”
“Cơ mà, đội trưởng Thiết…”
Tôi vỗ nhẹ vai Triệu Bân: “Đừng nói nữa. Với tính cách kiên quyết của cô ấy, dù cậu có dùng chín trâu mười bò cũng không thay đổi được đâu.”
Bầy sói điên cuồng tấn công, ngay cả khi rời khỏi kênh Lang Đầu, thì vẫn còn khoảng hai ki-lô-mét nữa mới ra khỏi dãy núi lớn. Tất cả mọi người sắp hết đạn, chúng tôi đã sắp bước vào đường cùng rồi.
“Triệu Bân, đưa s.ú.n.g đây!” Tôi duỗi tay, giật lấy khẩu s.ú.n.g của Triệu Bân.
“Mày điên rồi à? Súng ngắn của cảnh sát không thể tùy tiện đưa cho người khác!” Trần Phong vốn dĩ không ưa tôi, liền quát thẳng vào mặt.
Thiết Ngưng Hương cũng tỏ vẻ khó xử, nhìn tôi nói: “Cao Kiện, đừng động vào s.ú.n.g cảnh sát!”
Tôi nhún nhẹ vai: “Muốn g.i.ế.c giặc, trước hết phải b.ắ.n vua. Chỉ cần b.ắ.n c.h.ế.t con sói đầu đàn, thì mối đe dọa từ đàn sói sẽ giảm bớt.”
“Nực cười! Sương mù dày đặc thế này, bọn tao chỉ có thể nhìn thấy từng bóng sói mơ hồ. Một thằng dân thường như mày còn dám lớn tiếng khoác lác đến vậy?”
Tôi chẳng thèm để ý đến Trần Phong, thành thạo tháo băng đạn, chỉ để lại duy nhất một viên.
“ Tôi chỉ cần một cơ hội duy nhất, chắc chắn sẽ không b.ắ.n trật.”
Tôi tiến lên phía trước đội ngũ, hai mắt nhìn thẳng. Tiếp theo, tôi bắt đầu rũ bỏ mọi ý nghĩ tạp nham trong đầu, giống như trạng thái nhập định tối qua.
Ý niệm của tôi "tọa vong" giữa mi tâm, đôi tai vểnh lên, lắng nghe từng tiếng sói tru từ bốn phía.
Khi phân biệt cẩn thận, tôi nhận ra một thanh âm có vẻ hơi khác. Tiếng tru của nó dài hơn, bi ai hơn.
“Ngay trên vách núi!” Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, tập trung mọi sự chú ý.
Hai mắt tôi bỗng lóe lên một vệt đỏ rực như máu. Giữa hai đầu chân mày, tựa như có gì đó muốn xuyên thủng làn da ở trán mà chui ra. Thế là, tầm nhìn của tôi dần dần kéo dài ra, xuyên thấu qua màn sương mù dày đặc!
“Tao tìm ra mày rồi!”