Phu quân Chiến Thần đã công khai moi đan điền, rút gân, róc xương ta, làm linh lực của ta tán loạn khắp nơi. Hắn nhìn ta bằng đôi mắt lạnh lùng, đầy hận thù, gằn giọng: “Tô Niệm, ngươi đáng xuống Địa ngục!”
Khi phu quân dùng kiếm g.i.ế.c ta, tất cả mọi người đều vỗ tay reo hò. Dưới đài Phạt Tiên, các kiếm tiên tụ tập đông nghịt, khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ.
“Tô Niệm c.h.ế.t là phải! Phải đền mạng cho sáu trăm vạn tiểu tiên của chúng ta! Những t.h.i t.h.ể nữ tiên bị xâm phạm, sau đó lăng trì từng nhát, m.á.u chảy khắp nơi như hoa Anh túc!”
“Lũ Hồ yêu, trời sinh đã là nghiệt chủng! Dù có thành tiên, cũng không thể thay đổi bản chất thấp kém! Thế mà dám moi đan điền của sáu trăm vạn tiểu tiên của chúng ta, đáng hận! Đáng hận!”
Mười năm sau, ký ức trước khi ta c.h.ế.t được trích xuất và chiếu lên bầu trời giới Kiếm Tiên.
Trên màn hình, một chữ [OAN] to lớn hiện ra. Đám đông lập tức sôi sục…
1.
“Oan uổng? Ả ta làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy, thế mà còn thấy mình bị oan? Rốt cuộc là ai đang kêu oan cho nghiệt súc này?”
“ Đúng vậy, năm đó vụ án của nghiệt súc này do năm trăm vị Trưởng lão hàng đầu phán quyết, sao có thể sai được?!”
Dưới bầu trời giới Kiếm Tiên, các Kiếm tiên đứng chật ních, nhìn lên màn hình đang chiếu trên không. Khi Trác Hoa chạy đến và nhìn thấy chữ [OAN] to lớn kia, hắn lảo đảo suýt ngã, may mà kịp thời chống chặt cây gậy trong tay.
Nam Yên từ phía sau đi tới, nhìn thấy dòng chữ trên trời, đáy mắt lóe lên vẻ hung ác. Sau đó, nàng khoác tay Trác Hoa, nũng nịu nói: “Sư huynh, nghiệt súc này vì lợi ích của Ma tộc mà đánh gãy hai chân của huynh, rồi bỏ rơi huynh. Ả còn tàn sát dã man các tiểu tiên đồng môn của huynh, sao lại có thể oan uổng được chứ!”
Trác Hoa lộ vẻ phẫn nộ, siết chặt hai nắm đấm, gằn giọng: “Câm miệng! Đừng nhắc đến ả ta với ta!”
“Mau thông báo cho giới Kiếm Tiên, để các trưởng lão ra mặt điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào gan lớn như vậy, dám kêu oan cho nghiệt súc này!” Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chữ “OAN” trên trời, nghiến răng nói: “Nghiệt súc này tàn sát nhiều tiểu tiên vô tội như vậy, cho dù làm lại lần nữa, ta cũng không hối hận vì đã g.i.ế.c ả!”
Lúc này, sư đệ của Trác Hoa vội vã chạy tới, vẻ mặt lo lắng: “Sư huynh, không hay rồi! Di cốt của nghiệt súc kia bị đánh cắp rồi!”
“Còn không mau đi điều tra!”
Hồn phách của ta lơ lửng trên không trung, nhìn Trác Hoa với vẻ mặt đầy hận thù, tim không khỏi nhói lên.
“Nghiệt súc này vốn sinh ra từ Ma tộc, việc tàn hại sinh linh vốn là bản tính thấp hèn của chúng! Để tu luyện, nghiệt súc này đã tàn nhẫn moi đan điền của sáu trăm vạn tiểu tiên trong giới Kiếm Tiên, quả là điên cuồng!”
“Hừ! Đâu giống như tiểu sư muội của chúng ta, tiểu sư muội vừa xinh đẹp vừa lương thiện, ngay cả khi nhìn thấy một con mèo hoang hay chó hoang bị xe ngựa đụng phải cũng sẽ rơi nước mắt.”
“Không chỉ vậy, nghiệt súc này còn bỏ rơi người thừa kế của giới Kiếm Tiên là Trác Hoa, trở thành tình nhân của lão đại Ma tộc, thật là tiện nhân!”
Các Kiếm tiên dưới màn hình lớn tiếng trò chuyện, bày tỏ sự căm ghét đối với ta. Nhưng lời còn chưa dứt, nội dung trên màn hình lại thay đổi.
Màn hình lúc sáng lúc tối, rồi biến đổi hình dạng. Cuối cùng, cùng với nỗi đau khi ký ức bị trích xuất khỏi thi thể, một hình ảnh hiện ra trên bầu trời.
Trác Hoa nhìn thấy hình ảnh này, lòng kinh ngạc, đồng tử co rút lại.
Đây là…
2.
Trong màn hình, ta thuở còn thơ bé, xuống núi rèn luyện đã gặp Trác Hoa bị trọng thương. Ta đến gần Trác Hoa, đầu tiên dùng pháp lực của mình truyền vào cơ thể hắn để cầm máu. Sau đó, ta cõng Trác Hoa, người cao hơn ta nửa cái đầu, trên lưng. Từng bước từng bước đi xuống núi. Cho đến khi đến một tiệm thuốc, trải qua một thời gian dài chữa trị, Trác Hoa cuối cùng cũng tỉnh lại.
Biết được ta đã cứu hắn, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, nói với ta: “Ngươi cứu ta, ta nhất định sẽ không phụ ngươi.”
Nghe Trác Hoa nói vậy, ta quay đầu lại, mặt đỏ ửng, gật đầu.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Trác Hoa đỏ hoe, bàn tay cầm gậy không kìm được run rẩy.
Bất chợt, một nữ Kiếm tiên cất tiếng nghi ngờ: “Đây thật sự là người nữ tử kia sao? Ngày xưa ả ta cõng Trác Hoa đi hai mươi dặm đường núi, trông có vẻ lương thiện, sao cuối cùng lại làm ra nhiều chuyện độc ác như vậy?”
Nam Yên đứng bên cạnh lập tức cắt lời nàng ta, gằn giọng: “Sao có thể là nghiệt súc đó? Nhìn là biết giả mạo! Ả đã hại sáu trăm vạn sinh mạng đồng môn của chúng ta! Đây là sự thật!”
Nghe lời Nam Yên, ánh mắt lưu luyến trong mắt Trác Hoa tan biến, thay vào đó là sự hận thù như trước.
Giây tiếp theo, màn hình vang lên giọng nói đầy ác ý của ta.
“Đã bảo ngươi đừng đến gần Trác Hoa, tại sao ngươi không nghe lời?”
Trong màn hình, ta túm mạnh tóc Nam Yên, đập đầu nàng vào tường. Một lần, hai lần, ba lần …
Trán Nam Yên chảy máu, nàng cố gắng giãy giụa, khóc lóc: “Ta sai rồi tỷ tỷ, ta sai rồi! Tỷ tha cho ta đi …”
Ta quăng Nam Yên xuống đất như quăng một miếng giẻ rách. Giọng nói tàn độc vang vọng khắp giới Kiếm Tiên: “Nếu lần sau ta còn biết, thì đó chính là ngày giỗ của ngươi!”
Các Kiếm tiên bên dưới lập tức nổi cơn thịnh nộ, không kìm được mà nguyền rủa: “ Đúng là Ma tộc độc ác! Độc ác vẫn là độc ác, không bao giờ thay đổi được!”
“Hèn chi ả lại ra tay tàn sát các nữ tiểu tiên đồng môn của chúng ta bằng cách ra lệnh cho người khác xâm phạm họ rồi lăng trì, đúng là lòng dạ rắn rết!”