3.
Nhìn thấy ánh mắt giận dữ của những người này, n.g.ự.c ta đau nhói, đầu ngón tay lạnh buốt.
“Không phải vậy! Không phải! Ta làm vậy với nàng ta là vì nàng ta …” Chưa kịp nói hết, một cơn đau kịch liệt truyền khắp linh hồn ta.
Ta đau đến mức nhăn nhó cả mặt mày, siết chặt lòng bàn tay. Ta chợt nghĩ, rốt cuộc là ai đã đánh cắp t.h.i t.h.ể của ta? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Nếu đây là sự trừng phạt dành cho ta, chi bằng cứ để ta hồn phi phách tán đi!
Nếu đây là sự giúp đỡ, vậy thì hãy mau mau hé lộ sự thật đi!
Lờ mờ, ta thấy một bóng dáng cao lớn và mờ ảo bế ta lên, miệng hắn mấp máy, không nghe rõ đang nói gì. Cuộc đối thoại giữa ta và Nam Yên, vì linh hồn ta đau đớn kịch liệt, nên âm thanh đã bị cắt mất.
Trên màn hình, khuôn mặt ta càng lúc càng dữ tợn và cảnh Nam Yên bị ta liên tục đánh đập không thể chống cự.
Lúc này, các Kiếm tiên xem màn hình càng lúc càng ồn ào.
“Âm thanh đâu rồi?”
Họ ồn ào một lúc lâu mới yên lặng lại vì âm thanh xuất hiện trở lại.
Lúc này, trên màn hình lớn xuất hiện một cảnh tượng ta không hề muốn thấy.
Trong màn hình, vào ngày ta và Trác Hoa kết hôn, ta lại một tay đốt cháy hôn phòng do hắn cẩn thận sắp xếp, khinh thường nói: “Trác Hoa, ngươi không xứng đáng cưới ta!”
“Ta đến với ngươi chỉ vì tính toán và lợi ích, nếu không phải vì ngươi là người thừa kế duy nhất của giới Kiếm Tiên, ta đã không cứu ngươi!” Nói xong, ta quay người rời đi, để lại Trác Hoa đứng giữa biển lửa.
Trác Hoa không chịu rời khỏi biển lửa, thân thể run rẩy, khóe mắt đỏ hoe. Nước mắt ngập tràn trong đôi mắt, giọng nói khàn đặc của hắn vang lên: “Hạ Vãn Anh, nếu bây giờ nàng đi, ta sẽ rời xa nàng mãi mãi.”
Tim ta đau nhói, nhưng vẫn không dừng bước, nhanh chóng bước đi về phía trước.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Trác Hoa trở nên ảm đạm. Nam Yên ở bên cạnh an ủi Trác Hoa, giọng nói dịu dàng: “Sư huynh, là nghiệt súc này không biết trân trọng.”
Các Kiếm tiên xem màn hình cũng bất bình thay cho Trác Hoa: “Nghiệt súc này thật không biết điều! Cả Chưởng môn của giới Kiếm Tiên mà ả cũng không thèm để mắt.”
“ Đúng vậy, ta thấy nghiệt súc này đã quá kiêu ngạo. Ngày xưa Chưởng môn của chúng ta đã làm tất cả vì ả, còn ả thì sao? Đối xử với Chưởng môn như vậy. Đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”
“Ha ha, đây chính là bản tính thấp hèn của Ma tộc! Ma tộc mãi mãi là Ma tộc, cả đời cũng không thể thay đổi!”
Lúc này, sư đệ của Trác Hoa mồ hôi nhễ nhại chạy tới, nói: “Sư huynh, tìm được người rồi! Linh Thạch trích xuất ký ức đang ở gần chúng ta.”
“Nhanh lên! Mau chuẩn bị xe ngựa!” Trác Hoa lập tức quay người rời đi, nhưng bị Nam Yên giữ chặt lại.
Trác Hoa đang vội vàng tìm người, liền bực bội hất tay Nam Yên ra.
Vừa mở cửa xe, màn hình phía sau đã thay đổi, cả giới Kiếm Tiên vang lên tiếng khóc thét thảm thiết của nữ nhân. Một nhóm tiểu tiên nữ chen chúc trong lồng chó, khuôn mặt đầy kinh hoàng nhìn những nam nhân trần truồng trước mặt.
Những nam nhân nở nụ cười dâm đãng, đè các tiểu tiên nữ xuống, làm những chuyện không thể nào nhìn nổi. Và ta cũng quần áo xộc xệch, khuôn mặt đầy kinh hoàng ở trong số họ.
Cảnh tượng này giống như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, tạo ra những gợn sóng. Các Kiếm tiên bên dưới bắt đầu ngạc nhiên: “Sao nghiệt súc đó lại ở chỗ này? Không phải nói ả là kẻ chủ mưu của mọi chuyện sao?”
“ Đúng vậy, ánh mắt của các tiểu tiên nữ kia nhìn ả cũng có vẻ đồng cảm, không giống vẻ hận thù…”
Trác Hoa trừng mắt nhìn màn hình, lông mày cau chặt, bàn tay nắm chặt cây gậy, như thể muốn bóp nát nó.
Trong màn hình, nam nhân cầm đầu có vết sẹo trên mặt nhìn thấy ta rồi cau mày: “Ma tộc? Đan điền của ả cũng có tác dụng gì đâu. Cho ả vào làm gì?” Nói xong, nam nhân mặt sẹo túm lấy cổ áo ta, kéo ta vào một căn phòng khác.
“Để lão tử kiểm tra ngươi.” Nam nhân ném ta xuống đất một cách thô bạo, xé toạc quần áo của ta.
Ta cố gắng giãy giụa, mặt đỏ bừng vì tức giận. Nhìn thấy cảnh này, Trác Hoa trợn tròn mắt, bàn tay cầm gậy càng siết chặt hơn.
Một lúc sau, ta không bị mất thân, được nam nhân mặt sẹo đưa ra ngoài, ném vào một căn phòng. Đập vào mắt là một đôi mắt hoa đào đa tình.
“Trời ơi, hóa ra lão đại của Ma tộc lại trông như thế này! Nếu là ta, ta cũng đi theo hắn.”
“Hừ! Lão đại của bọn yêu tiên này nổi tiếng là thập ác bất xá, hắn còn đáng c.h.ế.t hơn cả Hạ Vãn Anh!”
Bên tai vang lên những lời bàn tán của các Kiếm tiên, trong màn hình, Bùi Hạ dùng tay nâng cằm ta lên, mỉm cười.
“Nhị ca, Đại tỷ không có ở đây, chúng ta xử lý Ma tộc này như thế nào?”
Nghe thấy giọng nói trong màn hình, các Kiếm tiên bên dưới không khỏi thốt lên: “Không đúng, trên đài Phạt Tiên không phải nói lão đại là Bùi Hạ sao? Còn Hạ Vãn Anh, ả không phải xếp thứ hai…”
“Là ký ức của Hạ Vãn Anh sai sót, hay là…”
Trên màn hình, Bùi Hạ nhìn ta với vẻ bướng bỉnh, nói bên tai ta: “Các huynh đệ của ta chưa bao giờ chơi Ma tộc, ngươi muốn họ chơi đùa hay làm nữ nhân của ta?”
Trác Hoa thấy vậy, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, thân thể run rẩy nhẹ.
Nam Yên thấy vậy, hoảng hốt nói: “Sư huynh, chúng ta đi thôi!”
Trác Hoa không trả lời, chỉ nôn nóng muốn có được câu trả lời của ta.
Cho đến khi nghe thấy ta mở miệng: “Ta muốn làm nữ nhân của ngươi.”
Trác Hoa không kìm được nữa, phun ra một ngụm m.á.u tươi.