5.
Trác Hoa nhìn Nam Yên, ánh mắt đầy phẫn nộ, nghiến răng: “Chuyện gì thế này? Linh thạch đâu?”
Nam Yên nhún vai: “Đó là ả ta giở trò ma quỷ, làm gì có Linh Thạch nào.”
Nhưng Trác Hoa đã bắt đầu nghi ngờ nàng ta, hắn cố nén sự bực bội nói: “Nam Yên, ký ức không thể giả được.”
Nam Yên bị ánh mắt của Trác Hoa làm cho bật khóc, nức nở: “Sư huynh, huynh đang nghi ngờ ta sao? Sao ta có thể lừa huynh được? Chúng ta lớn lên cùng nhau mà.”
Trác Hoa im lặng vuốt ve cây gậy trong tay, lưng hắn chợt thấy lạnh. Những mảnh ký ức đứt quãng dần được chắp vá lại. Hắn dường như nhớ rằng ngày hôm đó, khi bị ném vào bãi tha ma, có một nam nhân đã cõng hắn đến bờ sông và nói với hắn: “Đừng phụ tấm lòng khổ tâm của Hạ Vãn Anh.” Nhưng hắn không thể nhớ được khuôn mặt của người đó.
Trác Hoa ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, bên tai vang lên giọng nói gấp gáp của sư đệ: “Sư huynh, đã điều tra ra, là Bùi Hạ đã trộm thi thể!”
Cùng lúc đó, màn hình lại thay đổi. Nam Yên vội vàng che mắt Trác Hoa, nàng ta khóc thét: “Đừng nhìn!”
Nhưng Trác Hoa đã nhìn thấy, hắn trợn tròn mắt. Trên màn hình là một cảnh tượng kinh hoàng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới…
Trong màn hình, là khuôn mặt dữ tợn của Nam Yên. Nàng ta túm tóc ta, dùng sức đập đầu ta vào tường: “Ầm!” Một cái, rồi lại một cái.
Trán ta rách toạc, m.á.u tươi ồ ạt chảy ra. Bên tai là giọng nói độc ác của Nam Yên: “Không ngờ đúng không, Hạ Vãn Anh? Lão đại lại chính là ta!”
“Chẳng phải ngươi lúc nào cũng muốn gặp ta sao? Ta cho ngươi toại nguyện.”
Nghe thấy lời này, Trác Hoa trừng mắt nhìn Nam Yên bên cạnh.
Nam Yên sợ hãi không dám hó hé.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, họ không thể tin được tiểu sư muội của mình lại là kẻ chủ mưu.
Một tiếng nổ “Ầm” vang lên.
“A…” Tiếng ta gào thét thảm thiết lọt vào tai mọi người.
Trong màn hình, Nam Yên móc mắt ta ra, rồi dùng sức bóp nát. Ta đau đớn khom lưng, ôm lấy đôi mắt của mình. Máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt trống rỗng, nở rộ như hoa Anh túc.
Nam Yên bôi chất lỏng từ con ngươi lên người ta, tiếng cười sắc nhọn của nàng ta vang vọng khắp bầu trời: “Hạ Vãn Anh, đôi mắt của ngươi không phải là đẹp nhất sao? Bây giờ, ta đã làm hỏng chúng, xem ngươi còn dùng gì để quyến rũ sư huynh nữa!”
Ngay sau đó, nàng ta lại dùng sức bẻ gãy chân ta: “A…” Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, giọng ta trở nên khàn đặc. Chân trái của ta đã bị tàn phế.
“Chẳng phải ngươi đã đánh gãy chân sư huynh sao? Vậy thì ta cũng cho ngươi nếm thử nỗi đau của sư huynh!”
“A…” Tiếng ta kêu thảm thiết lại một lần nữa vang lên trong tai mọi người.
Những người xung quanh đều sững sờ: “Đây… đây là tiểu sư muội của chúng ta sao? Tiểu sư muội không phải là người dịu dàng lương thiện nhất sao?”
“Chuyện gì thế này?”
Dưới đám đông vang lên những tiếng xôn xao.
Giây tiếp theo, màn hình lại quay một cảnh khác. Đó là lúc ta vừa mới sinh ra. Ta gào khóc trong lòng bàn tay Nữ Oa. Ta cắn xé cơ thể Nữ Oa, hung hăng nhìn nàng, nhưng Nữ Oa đã tưới nước thanh tẩy lên người ta.
Ngay lập tức, sự hung bạo của Ma tộc và ấn ký Ma Hỏa trên trán ta tan biến. Xung quanh ta phát ra một luồng năng lượng trong lành.
Một lát sau, ta bình tĩnh lại, nhắm mắt, ngủ một cách thanh thản.
Các Kiếm tiên nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc: “Đây… đây là Ma tộc được Nữ Oa dùng nước thanh tẩy sao?!”
“Truyền thuyết nói rằng Ma tộc được thanh tẩy đều có bản tính thiện lương và thuần khiết!”
“Làm sao ả ta lại được Nữ Oa thanh tẩy?!”
Trác Hoa thấy vậy, càng siết chặt cây gậy trong tay. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, một ý nghĩ kinh hoàng hiện lên trong đầu. Hắn nghĩ, có lẽ ta không phải là kẻ xấu, cũng không có bản tính thấp hèn của Ma tộc. Tất cả chỉ là do người khác hãm hại ta. Và hắn, người cuối cùng đã g.i.ế.c ta, lại chính là phu quân của ta.
Trác Hoa run rẩy, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào màn hình. Và màn hình dừng lại ở đó.
Sau khi màn hình dừng lại, các Kiếm tiên bên dưới đều im lặng. Ai nấy đều đang suy ngẫm về sự thật.
Một lát sau, Trác Hoa đột ngột quay đầu nhìn Nam Yên đang định bỏ chạy, gằn giọng: “Người đâu! Bắt nàng ta lại cho ta!”
Vừa dứt lời, đã có vài Kiếm tiên khống chế Nam Yên.
Nam Yên muốn dùng pháp lực chống cự, nhưng bị Trác Hoa ngăn lại.
“Sư huynh! Huynh đừng như vậy, ta làm tất cả là vì huynh mà!”
“Vì ta?” Trác Hoa nghe Nam Yên nói thì cười lạnh: “Ngươi tàn hại nhiều đồng môn như vậy, lại còn nói là vì ta?”
Nam Yên không ngừng giãy giụa, tiếp tục biện minh: “Ta làm vậy là để có thể đứng ngang hàng với huynh, cùng nhau đối phó với Ma tộc.”