LỜI PHÁN XÉT TRƯỚC CHÚNG SINH TAM GIỚI

Chap 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

6.

Trác Hoa nghe Nam Yên nói, ngắt lời nàng ta: “Ngươi thật nực cười! Vì tư dục của bản thân, ngươi không chỉ g.i.ế.c hại sáu trăm vạn đồng tu mà còn vu oan cho Hạ Vãn Anh! Đồ nữ nhân độc ác!”

Trong cuộc đối thoại với Nam Yên, Trác Hoa đã cố tình mở Truyền Âm Thạch để lời nói của hai người truyền khắp giới Kiếm Tiên.

Lúc này, Nam Yên cũng không còn giả vờ nữa. Nàng ta nhìn Trác Hoa, hung hăng nói: “Hừ! Ta vu oan cho ả thì sao? Cuối cùng ả chẳng phải bị ngươi g.i.ế.c hay sao?”

“Ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, nếu ả không xuất hiện, người bên nhau phải là chúng ta!”

“Trác Hoa, thế nào? Cảm giác tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người mình yêu không dễ chịu chút nào phải không?” Nói xong, Nam Yên cười điên dại.

Mọi người nghe lời Nam Yên nói, đều kinh hãi, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được. Ai nấy nín thở lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, nắm chặt nắm đấm.

“Ngươi ẩn mình thật giỏi! Ta lại không hề phát hiện ra sự bất thường của ngươi!”

Nam Yên cười nói: “Ha ha, nhưng bây giờ ngươi phát hiện thì đã muộn rồi. Hạ Vãn Anh đã chết, hơn nữa, pháp lực của ta cũng tăng lên rất nhiều nhờ ăn đan điền của những tiểu tiên đó.”

“Bây giờ, không ai có thể chống lại ta!” Nói xong, nàng ta thi triển pháp lực, hất văng mấy Kiếm tiên đang khống chế mình. Nàng ta đưa tay ra, hút một Kiếm tiên đến, siết cổ hắn ta. Mặt hắn ta lập tức đỏ tím, giãy giụa không ngừng. Hắn ta cố sức gỡ bàn tay đang bóp cổ của Nam Yên ra.

“Sư huynh, ta cho huynh hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, huynh ở bên cạnh ta, ta sẽ tha cho những Kiếm tiên vô tội này. Thứ hai, huynh sẽ c.h.ế.t cùng với bọn họ!” Nói xong, tay Nam Yên siết chặt hơn, Kiếm tiên sắp tắt thở.

Trác Hoa nắm chặt cây gậy, ánh mắt thâm trầm nhìn Nam Yên, lạnh lùng nói: “Ngươi tự tin vậy sao?”

Nam Yên nhếch môi, ném Kiếm tiên trên tay xuống đất như ném một miếng giẻ rách. Nàng ta chầm chậm đi về phía Trác Hoa. Những ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên mặt Trác Hoa. “Sư huynh, có lẽ huynh không biết sáu trăm vạn đan điền của tiểu tiên là khái niệm gì đâu nhỉ?”

“Ruồi muỗi nhỏ thì cũng là thịt.” Nói xong, nàng ta bóp cổ Trác Hoa, thi triển pháp lực.

Trác Hoa trừng mắt nhìn Nam Yên, nói: “Đây là do ngươi tự chuốc lấy!” Vừa dứt lời, một luồng khí trắng bao bọc Trác Hoa, cuốn lấy Nam Yên.

“Chuyện gì thế này?” Nam Yên phát hiện mình không thể cử động. Sau đó, một nhóm Kiếm tiên bao vây hai người, bắt đầu lập trận pháp.

Các Kiếm tiên vung kiếm, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Nam Yên và Trác Hoa bị bao bọc trong trận pháp.

Đồng tử Nam Yên co rút lại, giọng run rẩy: “Sư huynh, huynh … muốn c.h.ế.t chung với ta sao?”

Trác Hoa cười khẩy, rồi thi triển pháp lực, hất văng Nam Yên.

Trận pháp di chuyển theo Nam Yên, nàng ta văng ra xa mấy mét. Nàng ta từ từ đứng dậy, lau vết m.á.u trên khóe miệng. “Được lắm, đây là do các ngươi ép ta!”

Sau đó, nàng ta bộc phát toàn bộ pháp lực của mình. Gió rít lên, cuốn theo bụi bặm. Tóc Nam Yên xõa tung, chuyển sang màu trắng, hai má đầy tơ máu. Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, ánh lên sự hung ác của Ma tộc.

Các Kiếm tiên thấy nàng ta như vậy đều kinh ngạc: “Ma tộc?”

Nhưng họ vẫn giữ nguyên tư thế lập trận. Pháp lực của Nam Yên tăng mạnh, họ phải gắng sức duy trì trận pháp.

Sau đó, Trác Hoa bắt đầu thi triển pháp lực của mình. Trận pháp của các Kiếm tiên ngay lập tức mạnh lên.

Nam Yên điên cuồng tấn công trận pháp, nhưng không có một kẽ hở nào. Nàng ta gào lên trong sự hoài nghi: “Sao có thể như vậy? Không!”

7.

Chỉ vài giây sau, trận pháp hóa thành một luồng ánh sáng trắng, bao vây lấy Nam Yên. Ánh sáng chói lòa khiến mọi người phải che mắt.

Chỉ có Trác Hoa một mình nhìn chằm chằm vào Nam Yên trong luồng sáng. Đôi mắt tĩnh lặng của hắn chứa đựng những cảm xúc phức tạp.

Nam Yên là người hắn đã cứu từ tay bọn buôn người khi còn nhỏ.

Lúc đó, Nam Yên sắp bị một gã nam nhân già nua, bẩn thỉu mua về. Trác Hoa thấy vậy, lập tức xông lên đánh gục cả gã buôn người và gã nam nhân kia.

Khi Trác Hoa định quay lưng rời đi, Nam Yên lại nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn: “Tiểu ca ca, ta có thể đi cùng huynh không? Ta không còn người thân nào nữa.”

Thực ra lúc đó Trác Hoa đã cảm nhận được một luồng khí Ma tộc yếu ớt trên người Nam Yên, nhưng bản tính lương thiện của hắn tin rằng Ma tộc cũng có thể được cảm hóa. Thế là, Trác Hoa đưa Nam Yên về giới Kiếm Tiên và bắt đầu dạy nàng ta kiếm pháp.

Lúc đó, Nam Yên luôn như một cái đuôi, lẽo đẽo theo sau hắn. Nàng ta luôn tìm hắn để hỏi bài, Trác Hoa thấy nàng ta thông minh lanh lợi nên cũng không ngại phiền mà dạy dỗ tận tình. Hắn nhớ có lần, Nam Yên đánh nhau với các Kiếm tiên đồng môn. Nhìn khuôn mặt Nam Yên bị trầy xước chảy máu, và sư đệ bên cạnh bị đánh bầm tím, Trác Hoa bật cười.

Sư đệ hắn tu luyện sớm hơn Nam Yên rất nhiều, vậy mà lại đánh không lại nàng ta. Nam Yên thì bướng bỉnh, hung hăng nhìn sư đệ hắn.

Trác Hoa tiến đến trước mặt Nam Yên, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên má nàng ta: “Bị thương rồi.”

Nam Yên lúc này mới sững sờ, bối rối nhìn Trác Hoa. Trác Hoa không hề trách mắng Nam Yên mà lại phạt sư đệ của mình.

LỜI PHÁN XÉT TRƯỚC CHÚNG SINH TAM GIỚI

Chap 5