Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến

Chương 148: Vận khí hanh thông, thu hoạch lớn

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Mỗi "bánh ú ốc đồng" đựng khoảng một cân ốc đồng, đảm bảo chúng không c.h.ế.t vì bị ép quá mức hoặc thiếu nước, cuối cùng dùng cọng cỏ nối chúng lại với nhau từng cặp.

Cứ như vậy, chỉ cần nhấc cọng cỏ ở giữa lên là có thể xách được hai "bánh ú ốc đồng", vừa tiện mang vác lại vừa đảm bảo những con ốc đồng này vẫn giữ được trạng thái tươi sống khi mang về nhà.

Sang Vĩnh Cảnh và Sang Hưng Gia đứng một bên nhìn nàng thực hiện một loạt thao tác mà dần há hốc mồm, vậy mà còn có thể làm như thế ư?

"Này, mỗi người xách vài cái, lúc về nếu có ai hỏi, thì nói bên trong là..."

Nói đến đây, Sang Du dừng lại một chút, rất nhanh nghĩ ra thứ phù hợp: "Cứ nói bên trong là nhặt được quả chùm ruột."

Trên đường đi nàng đã nhìn thấy mấy cây chùm ruột, những quả vàng óng chen chúc trên cành, chỉ cần nhìn thôi nàng đã cảm thấy một vị chua chát lan tỏa trên đầu lưỡi.

Chùm ruột thứ này nói tốt không hẳn tốt, nói không tốt cũng không hẳn, có thể ăn sống, có thể dùng làm thuốc, cũng có thể làm thành mứt, ô mai hoặc rượu trái cây.

Chùm ruột tươi vừa vào miệng trước tiên là vị chua chát sau đó mới là vị ngọt hậu, giải ngán khai vị thì tuyệt đỉnh. Nhưng nếu ăn như một món ăn chính thức thì dễ gây tiêu chảy.

Đây cũng là một trong những lý do chính mà Sang Du không đi hái chùm ruột, đối với gia đình họ bây giờ mà nói, thứ đó quá mức vô dụng.

Nói xong nàng nghĩ nghĩ, lại tiện tay bện thêm hai chiếc giỏ cỏ, không có miệng, lát nữa trên đường về đi đến cây chùm ruột thì hái một ít lấp đầy rồi mới đóng lại.

Cứ như vậy, nếu thật sự gặp phải người hay bắt bẻ hoặc tò mò, thì cứ mở ra chia cho họ một ít, càng củng cố lời nói rằng họ hái rất nhiều chùm ruột về làm mứt.

Sau khi hoàn tất mọi công việc che đậy, ba người cuối cùng cũng lên đường về.

Sang Hưng Gia sau lưng đeo chiếc giỏ tre nặng hơn hai mươi cân, trong tay xách mấy cái 'bánh ú ốc đồng' đi trước.

Sang Du và Sang Vĩnh Cảnh cầm mấy túi hoa lau còn lại, hai củ khoai mài và nông cụ đi phía sau.

Túi đựng đầy hoa lau trọng lượng không quá nặng, chỉ là thể tích hơi lớn, vác trên vai có chút che khuất tầm nhìn.

Khi đi qua cây chùm ruột, Sang Du vội vàng gọi Sang Hưng Gia lại: "Đại ca, đợi một chút, muội hái ít chùm ruột rồi đi."

Cây chùm ruột không phải là cây thân gỗ đặc biệt cao lớn, mấy cây trước mắt cao thấp khác nhau, cây thấp nhất chỉ khoảng năm sáu mét, nhưng cây cao nhất lại tới mười một mười hai mét.

Quả chủ yếu mọc ở phần giữa và dưới của cây chứ không phải trên ngọn, tuy nhiên vẫn còn một khoảng cách khá xa so với mặt đất.

Nhưng những vấn đề này không làm khó được Sang Du, nàng tìm kiếm khắp nơi một vòng, ánh mắt dừng lại trên một cây bạch đàn thẳng tắp, thân cây to bằng ba ngón tay, nhưng đã cao tới ba bốn mét.

Độ dày và chiều dài này, quả thật là một cây sào đập táo trời sinh.

Với thất bại trong việc buộc những bông lau trước đó, nàng thật sự không dám tin tưởng vào khả năng hiểu biết của hắn nữa, chi bằng tự mình bỏ thêm chút công sức vậy.

Không lâu sau khi buộc xong những bông lau, Sang Du giao công việc đang làm cho Tạ Thu Cẩn, còn mình thì đứng dậy bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay thu hoạch khá nhiều, các món ăn có thể chế biến cũng theo đó mà phong phú hơn, rốt cuộc là nên làm một món hay làm tất cả, điều này đáng để suy nghĩ một chút.

Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến

Chương 148: Vận khí hanh thông, thu hoạch lớn