Ban đầu những người cùng làng còn khinh thường, cho đến khi những người đã nếm thử đều rầm rộ quảng cáo đây là món ăn ngon nhất mà họ từng ăn.
Nhất thời, câu chuyện dù không ăn được mì tôm hoàng đế nhưng ăn được mì tôm thường cũng đã mãn nguyện lan truyền khắp làng.
Thêm vào đó, trước nay mẹ tôi là người không hóng hớt, cũng không sợ khi nói chuyện với bà sẽ bị người thứ ba biết.
Thế là người đến nhà tôi ăn mì tôm tấp nập không ngớt.
Người đến quán mì thỉnh thoảng cũng thắc mắc bố và anh tôi đi đâu.
Mỗi lần, mẹ tôi đều cười trả lời: “Lão Lý và Đại Trụ nhà tôi đi huyện thành làm thuê rồi.”
Cũng chẳng cần biết người khác có tin hay không, dù sao bố và anh tôi ở trong làng chính là những kẻ vô lại nổi tiếng, vốn dĩ đã không được lòng ai.
Trước đây hai mẹ con chúng tôi bị bắt nạt, người trong làng cũng biết nhưng đều không dám can thiệp, chẳng ai dám trêu chọc kẻ vô lại.
Còn có một số người ăn mì tôm miễn phí, ăn của người ta thì mềm miệng nên cũng không hỏi nữa.
Một buổi tối nọ, hai mẹ con tôi đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đóng cửa quán.
Chỉ thấy thím Béo nhà bên ôm mặt, khóe mắt còn vương nước mắt bước đến trước mặt mẹ tôi: “Bà Lý, tôi có thể nói một bí mật của tôi để đổi lấy ba ngày ăn mì tôm của bà không?”
Lần đầu tiên thấy có người dám mặc cả với mẹ tôi, mẹ tôi thong thả nhìn thím Béo: “Còn phải xem bí mật này của bà có đáng giá hay không đã.”
Thím Béo cắn chặt răng rồi bỏ tay đang che mặt xuống.
Chỉ thấy trên mặt bà ta là một vết rạch sâu của lưỡi dao, thịt da lật ra, m.á.u vẫn còn chảy.
“Bà bị làm sao thế?” Mẹ tôi lấy vải gạc sạch giúp bà ta xử lý vết thương.
Thím Béo dâng trào nỗi đau mà òa khóc nức nở.
Tôi vội vàng đóng cửa lại, sợ tai vách mạch rừng.
“Là chồng tôi, ông ta đã tòm tem với góa phụ Lâm ở làng khác rồi dùng d.a.o rạch nát mặt tôi, muốn bỏ tôi để đi theo người đàn bà đó.”
Tôi và mẹ tôi nhìn nhau, dù sao thím Béo và chồng bà ta là cặp đôi nổi tiếng yêu thương nhau trong làng, còn nghe nói hai người họ chưa bao giờ giận dỗi.
“Chú Béo vẫn luôn nâng bà như nâng trứng hứng như hứng hoa mà, tôi không tin.”
Thím Béo nghe mẹ tôi nói không tin, cũng không sốt ruột, bà ta vén tay áo lên.
Trên tay bà ta chi chít những vết sẹo, có vết mới vết cũ, những vết sẹo cũ đã chuyển sang màu da thịt.
“ Tôi không ngại nói với bà, chồng tôi có sở thích đặc biệt, những chuyện này tôi đều đã nhẫn nhịn, dù sao cũng đã lấy ông ta rồi. Trước đây ông ta cũng giữ thể diện cho tôi bên ngoài. Nhưng bây giờ ông ta không cần tôi thì thôi, lại còn phá hoại nhan sắc của tôi! Tôi chỉ mong ông ta biến mất.”
Giọng mẹ tôi đột nhiên lạnh lẽo vang lên: “Bà muốn chồng bà biến mất sao?”
8
Thím Béo nghe mẹ tôi bất chợt hỏi thì khẽ sững sờ, sau đó kiên định gật đầu.
“Không có ông ta, tôi không cần phải chịu đựng giày vò nữa, cũng không cần phải giả vờ ân ái trước mặt người khác, còn bị đuổi ra khỏi nhà sau khi ông ta tòm tem bên ngoài.”
Khóe miệng mẹ tôi cong lên rồi chốt hạ: “Ngày mai bà dẫn chồng bà đến ăn một bát mì, bà có thể đến quán tôi ăn mì tôm liên tục bảy ngày.”
Thím Béo không ngờ mẹ tôi còn hào phóng thêm cho bà ta mấy ngày, vui mừng vỗ n.g.ự.c cam đoan ngày mai nhất định sẽ dẫn chú Béo đến.
Hoàn toàn không hỏi vì sao chồng bà ta cũng được ăn mì miễn phí.
Dù sao người đàn ông này không những ngược đãi bà ta còn ruồng bỏ bà ta, chỉ cần ông ta biến mất là được rồi, cần gì quan tâm dùng phương pháp nào.
Sau khi tiễn thím Béo đi, tôi nhìn lịch treo trên tường, bảy ngày nữa vừa tròn một tháng, con tôm hoàng đế lần trước vừa vặn đã nuôi đủ.
Ngày hôm sau, chồng thím Béo biết có đồ ăn miễn phí nên đi trước bà ta một bước bước vào quán mì.
Thím Béo đi theo phía sau, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm bóng lưng chú Béo.
Mẹ tôi bưng hai bát mì ra.
Cánh mũi chú Béo phập phồng, ông ta giật lấy bát bên trái trên cái mâm.
“Bát này thơm hơn, tôi ăn bát này.”
Ông ta nói xong, cũng chẳng thèm để ý chúng tôi có đồng ý hay không mà cứ thế tự mình ăn ngấu nghiến.
Thím Béo tức giận đá ông ta một cái, ông ta vẫn không thèm để ý, chẳng mấy chốc đã ăn xong, ăn uống hệt như lúc bố tôi “xì xụp” ăn bát mì tôm hồi trước.