húng tôi nữa mà hẹn ngày mai mười hai giờ đến rồi dẫn tùy tùng quay về.
Ngày hôm sau, mười hai giờ trưa, chỉ thấy một con tôm hoàng đế bơi lên từ đáy ao, vừa bơi vừa ăn tôm.
Tôi lấy gậy gỗ chọc nhẹ vào con tôm hoàng đế đó rồi trêu chọc hỏi: "Tôm tươi ngon không, vị khách này?"
Tôi không nhìn nó nữa mà quay đầu nhìn con tôm hoàng đế ở ao hình chữ điền khác.
Ừm, kích thước lại lớn hơn so với bảy ngày trước một chút, khoảng hai mươi ngày nữa là có thể lên bàn ăn rồi.
Hai con tôm hoàng đế này lại có thể bán được giá tốt.
13
Kể từ khi chú Béo mất tích, thím Béo lại dọn về ngôi nhà của họ tiếp tục sống.
Góa phụ Lâm ở làng bên lại đến gây rối, khăng khăng nói thím Béo đã g.i.ế.c người.
Dân làng thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, đều chạy đến vây xem.
Tôi cũng đi, chỉ thấy thím Béo và góa phụ Lâm đang vật lộn với nhau.
Góa phụ Lâm gào lên: "Giết người rồi, g.i.ế.c người rồi."
Dù sao thím Béo cũng có sức hơn, một tay hất góa phụ Lâm ra.
Thím Béo nhổ một bãi nước bọt về phía cô ta: "Mày muốn gặp thằng nhân tình của mày đến vậy sao? Vậy tao sẽ cho mày toại nguyện nhưng mày phải đồng ý với tao, gặp xong nó thì hai đứa mày cút ra khỏi nhà tao ngay lập tức."
Tôi đột nhiên giật mình, chẳng phải chú Béo đã biến thành Tôm Hoàng Đế rồi sao, hơn nữa tháng trước đã được dọn lên bàn ăn rồi, người đâu mà có?
Dân làng cũng thấy lạ, hóa ra người này lại ở nhà ư?
Thím Béo dẫn chúng tôi đi vòng ra sau vườn nhà bà ta, đến chuồng heo.
Đồng tử tôi hơi run rẩy, lúc này chú Béo lúc nà đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa còn đang tranh thức ăn trong chậu với một con heo béo.
Quần áo ông ta tả tơi, khi ăn còn mang theo nụ cười ngốc nghếch.
"Trông chú Béo thế này cứ như bị mất trí ấy."
" Đúng vậy, làng tôi trước đây cũng có người điên tranh ăn với heo với vịt."
"Người này đang yên đang lành, sao tự dưng lại điên rồi?"
Thím Béo vượt qua đám người đang bàn tán, trực tiếp kéo góa phụ Lâm đến trước mặt chú Béo rồi chỉ vào cô ta mà quát lớn: "Mày đã thấy người rồi đó, mau dẫn ông ta cút đi! Tao không nuôi kẻ ăn bám."
Góa phụ Lâm vừa thấy người đã điên, đâu còn muốn đưa đi, dùng hết sức giằng ra khỏi thím Béo rồi bỏ chạy.
Lần này lại có người nói: "Thím Béo, dù ông ấy điên rồi thì thím cũng không thể cho ông ấy ăn thức ăn của heo chứ."
Thím Béo không đáp lời mà vào nhà lấy một bát mì trứng rắc hành lá đặt trước mặt chú Béo.
Chú Béo hoảng sợ như thấy thứ gì đó đáng sợ, trực tiếp hất đổ bát mì xuống đất.
Thím Béo xòe tay, bất lực nói: "Thấy chưa, cho đồ ngon thì không ăn, cứ nhất định muốn ăn thức ăn của heo thì tôi biết làm sao?"
Mọi người không còn lên tiếng nữa, chỉ tò mò người này đang yên đang lành sao lại điên rồi.
Thím Béo nhún vai: " Tôi làm sao mà biết được, không biết chừng là tiện nhân góa phụ Lâm đó đã dùng tà thuật gì đó hại ông ấy mất hồn rồi. Điên cũng tốt, đàn ông mà không cột chặt vào thắt lưng thì họ chỉ biết đi lăng nhăng khắp nơi thôi."
Những người đàn ông trong đám đông nhìn nhau mà không ai dám lên tiếng.
Nếu chú Béo có thể tự chạy về nhà, vậy bố và anh tôi có phải cũng sẽ như vậy không?
Tôi vội vàng kể chuyện nhà thím Béo cho mẹ tôi nghe.
"Mẹ, bố và anh họ sẽ không biến thành thằng ngốc mà quay về chứ?"
"Sẽ." Mẹ tôi dứt khoát nói.
Mẹ tôi thở dài tiếp tục nói: "Khi xưa, bà dạy mẹ bí thuật đã nói rồi, để tránh làm hao tổn thọ nguyên của người thi triển nên chỉ rút một hồn một phách của những người đàn ông đó để tạo ra tôm hoàng đế. Thiếu đi một hồn một phách này, họ sẽ giống như một cái xác không hồn, bản thân họ sẽ trở thành kẻ ngốc. Chắc bố con họ chắc cũng sắp xuất hiện rồi."
"Bùm bùm bùm..."
Lúc này, trên cánh cửa khóa chặt bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa kỳ lạ, giống như tiếng đầu va vào tấm cửa.
"Họ về rồi."
14
"Con sợ không?" Mẹ tôi hỏi.
Tôi lắc đầu, đã thành kẻ ngốc rồi thì tôi sợ gì chứ.
"Rầm."
Chúng tôi nhanh chóng kéo cửa ra.
Chỉ thấy hai bóng người đột nhiên bước chân loạng choạng suýt nữa ngã nhào vào trong.
"Chạy mau!" Mẹ tôi kéo tôi chạy ra ngoài.
Ai ngờ bắp chân tôi bị một bàn tay nắm chặt.
Tôi sợ hãi vội vàng đạp chân. Tôi quay đầu nhìn lại thì là anh tôi, là tay trái của anh ta, chiếc nhẫn nam đó lại đeo trên tay anh ta.
Anh ta ngửa đầu cười ngốc nghếch với tôi, nước dãi chảy ra dọc theo khóe miệng đang há.
Tôi sợ đến dựng tóc gáy nhưng lại không thể hất tay anh ta ra.
Mẹ tôi thấy vậy tìm một cái xẻng sắt, đánh vào tay anh tôi, vừa đánh vừa mắng: "Đã tha cho cái mạng thối tha của các người rồi, sao vẫn không buông tha cho hai mẹ con tôi?"
Lúc này, bố tôi cũng lảo đảo đứng dậy, đột nhiên ông ta điên dại xông đến bóp cổ mẹ tôi.
Tôi vội vàng kêu cứu thật lớn.