Thím Béo nhà bên nghe thấy tiếng động, vớ lấy cây gậy chạy đến, còn dẫn theo mấy người đàn ông khỏe mạnh trong làng.
Anh tôi bị những người đàn ông khỏe mạnh kéo ra, tôi được cứu rồi.
Nhưng mẹ tôi vẫn bị bố tôi siết chặt, sắp không thở nổi.
Mặc cho những người đàn ông khỏe mạnh trong làng có kéo thế nào, bố tôi vẫn không buông tay.
Tôi nhìn mặt mẹ đỏ bừng mà vội vàng giật lấy cây gậy trong tay Thím Béo, đánh mạnh vào đầu bố tôi.
Ông ta đau đến ngất đi, mọi người xông lên gỡ tay ông ta ra.
Mẹ tôi thoát chết, ho dữ dội. Tôi sợ hãi vội vàng xoa lưng cho mẹ uống nước.
"Không sao rồi, mọi chuyện qua hết rồi mẹ."
Hai mẹ con tôi ôm nhau vừa khóc vừa cười, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
15
Sau khi bố tôi tỉnh lại vẫn ngây ngốc như cũ, thỉnh thoảng có xu hướng bạo lực.
Chúng tôi lấy lý do này, đuổi hai cha con họ lên núi sau nhà cùng với chú Béo.
Mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt, dân làng cũng nhắm mắt làm ngơ.
Vì mẹ tôi đã dùng một phần tiền kiếm được để sửa sang lại trường tiểu học trong làng.
Bây giờ, dân làng đều nói mẹ tôi là nhà từ thiện lớn, ai còn nhớ đến mấy tên ngốc đó nữa chứ.
Sau này, nghe nói trên núi sau nhà xảy ra cháy rừng, thiêu rụi cả ngọn núi, không còn gì sót lại.
Có người lên xem căn nhà gỗ nhỏ nơi bố tôi và họ ở, cũng phát hiện nó đã bị cháy thành than củi.
Năm sau, tôi và mẹ tôi dọn ra khỏi ngôi làng nhỏ này, mua nhà ở huyện thành và mở lại tiệm mì tôm.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn có người đến tiệm mì hỏi: "Còn mì tôm hoàng đế không?"
Ngoại truyện 1: Tú Phương
Tôi là một cô nhi, từ khi tôi có ký ức thì chỉ có bà tôi bầu bạn.
Nhà nghèo nhưng tôi rất nỗ lực, mỗi lần tôi mang giấy khen về, bà tôi đều cười đến không ngậm được miệng.
Bà còn khen tôi: "Tú Phương nhà ta chắc không phải Văn Khúc Tinh hạ phàm đó chứ, sao mà thông minh thế không biết?"
Đúng rồi, tôi tên Tú Phương. Đã lâu lắm rồi không ai gọi tôi như vậy nữa.
Trước kỳ thi đại học, tôi tràn đầy hy vọng vào cuộc đời, nghĩ rằng thi đỗ đại học sẽ đưa bà nội ra ngoài, dù có phải vừa học vừa làm cũng phải để bà đi xem thế giới bên ngoài.
Ai ngờ đêm hôm đó mọi thứ đều thay đổi.
Một tên lưu manh tôi không quen đã hủy hoại tôi.
Về đến nhà, bà nhìn bộ quần áo rách nát của tôi thì lâm bệnh nặng không gượng dậy nổi.
Tôi vừa phải ôn thi vừa phải chăm sóc bà nội, lại còn phải chịu đựng sự giày vò trong lòng.
Quả nhiên, ngày công bố kết quả, tôi đã thi trượt.
Tôi biết cuộc đời mình đã kết thúc rồi, cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh cứ thế mà vụt qua.
Tôi không dám nói với bà nội nhưng điều này có thể giấu được bao lâu chứ.
Tôi ở nhà rất lâu không đi học, bà nội tôi lập tức biết kết quả rồi.
Bà không thở nổi một hơi rồi ra đi.
Ngày hôm đó tôi khóc đến khàn cả tiếng.
Sau khi bà mất, tôi cứ sống trong trạng thái mơ màng.
Một ngày nọ, lão Lý cùng làng đến hỏi tôi có bằng lòng lấy ông ta không.
Khi bà tôi mất, ông ta và dân làng đã góp một ít tiền cho tôi. Tôi biết rõ không có sự tử tế nào là vô cớ.
Lúc đó tôi nghĩ ông ta hơn tôi vài tuổi sẽ là người thật thà, cũng không bận tâm ông ta còn mang theo một đứa con riêng mà lấy.
2
Ai ngờ sau khi cưới, ông ta lập tức lộ ra bộ mặt thật, ngày nào cũng ăn bám ở nhà, cũng không ra ngoài tìm việc làm.
Cuối cùng tôi chỉ có thể sửa căn nhà trước khi lấy chồng thành tiệm mì.
Sau đó ông ta càng yên tâm sống bám ở nhà, còn dẫn theo mấy tên bạn bè xấu đến nhà uống rượu.
Khi say, tôi lại nghe thấy chính ông ta đã thuê tên lưu manh đó đến hủy hoại sự trong trắng của tôi, hơn nữa tên lưu manh đó đang ngồi đó uống rượu ăn thịt cùng ông ta.
Ông ta nói sợ tôi thi đỗ đại học, biến thành phượng hoàng vàng bay ra khỏi ngôi làng nhỏ này thì ông ta sẽ không bao giờ có được tôi nữa.
Ông ta thà kéo tôi xuống địa ngục, để tôi nhận ra sự thật rằng chỉ có loại người như ông ta mới xứng với tôi.
Khi tôi biết được sự thật thì nắm chặt khung cửa, toàn thân run rẩy, hận không thể xông vào g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả bọn họ.
Nhưng tôi biết mình không thể vì tôi đã mang thai.
3
Vì vậy tôi đã xử lý tên lưu manh đó trước, biến hắn ta thành tôm hoàng đế rồi ngâm vào hũ.
Chỉ để hắn ta trở thành kẻ ngốc ư? Thế thì quá hời cho hắn ta rồi.
Tên lưu manh này là kẻ vô lại ở làng bên, cùng một giuộc với lão Lý. Mà vợ hắn ta lại có nhân tình, tên nhân tình đó trước đây đã từng đánh nhau với hắn ta, sớm đã kết thù rồi.
Sau khi hắn ta biến thành kẻ ngốc, bị hai người kia ngày đêm giày vò, cuối cùng khi bị hành hạ không ra hình người thì bị ném lên núi sau nhà, nghe nói bị chó hoang gặm đến mức xương cốt không còn.
Tôi vốn định ở lại cùng con gái lớn lên, kiếm đủ tiền rồi rời khỏi đây, sau đó mới xử lý hai bố con đó.
Ai ngờ hai bố con khốn nạn đó ngay cả con gái, em gái của mình cũng không buông tha.
Bọn họ muốn bán Tiểu An cho một ông già đã từng đến chỗ tôi ăn mì tôm hoàng đế làm con nuôi.
May mắn là bọn họ chỉ bàn bạc riêng, chưa nói cho lão già đó biết.
Tôi mở căn phòng chứa đồ lặt vặt cạnh bếp, mở hũ nước dùng tôm hoàng đế ra rồi lẩm bẩm: "Lão già đó cũng là một tên biến thái lạm dụng trẻ em, không bằng cứ bắt đầu từ ông ta trước nhỉ?"
Còn về hai bố con đó, cũng sắp rồi.
Ngoại truyện 2: Tiểu An
Thật ra từ khi tôi nhìn thấy ánh mắt con tôm hoàng đế lộ ra cảm xúc sợ hãi, tôi đã đoán được nó có ý thức của con người.
Vừa hay anh tôi lại rời nhà khoảng một tháng, khớp với thời gian nuôi tôm hoàng đế.
Thế nên dù con tôm hoàng đế đó có phát ra tín hiệu cầu cứu với tôi, tôi cũng giả vờ không nhìn thấy.
Dù sao, tôi cũng không muốn có một người anh trai rác rưởi như vậy.
2
Sau khi chúng tôi chuyển đến thành phố, mẹ tôi đã đổi trường học cho tôi.
Tôi dần dần lớn lên, mẹ tôi cũng dần già đi, tiệm mì vẫn chỉ có một.
Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc mà người khác cho là đàng hoàng.
Buổi tối và cuối tuần thì đến tiệm mì giúp đỡ.
Nghĩ đến mai thứ Hai lại phải đi làm, tôi ngáp một cái rồi nhìn đồng hồ, tám giờ rồi.
Trong tiệm cũng không có ai, vừa hay có thể đóng cửa.
Mẹ tôi lớn tuổi rồi, dễ mệt và hay buồn ngủ nên tôi đã bảo mẹ về nghỉ ngơi.
Khi tôi đang định kéo cửa cuốn xuống thì một cô gái trẻ bước tới.
Vẻ mặt cô ấy có chút hoảng hốt, liếc nhìn vào quán, chắc chắn không còn ai mới dám mở lời: " Tôi có thể mua một bát mì tôm hoàng đế không?"
Tôi đánh giá cô gái ăn mặc giản dị trước mặt, có chút nghi ngờ nói: "Cô có biết một bát mì tôm hoàng đế giá bao nhiêu không?"
Cô ấy vội vàng gật đầu: " Tôi biết, tôi có mang tiền theo rồi."
Cô ấy nói rồi rút thẻ ngân hàng ra: "Số tiền trong thẻ chắc chắn đủ để mua một bát mì tôm hoàng đế."
" Nhưng mì tôm hoàng đế này chỉ dành cho đàn ông ăn, với phụ nữ thì không có tác dụng gì đâu."
Cô ấy sợ tôi không bán mà nhét thẳng chiếc thẻ vào tay tôi: "Bát mì này là mua cho bố tôi ăn đấy."
Cô ấy ngừng lại, giọng nói đong đầy căm hờn: " Tôi mong ông ta cũng biến thành tôm hoàng đế, ông ta không xứng làm bố tôi. Thậm chí ông ta còn dẫn tiểu tam về nhà làm mẹ tôi tức chết. Số tiền này là để ông ta bao nuôi tiểu tam, tôi đã trộm chiếc thẻ này ra."
Tôi nhếch môi, nhẹ nhàng nói với cô gái: "Vậy thì như ý cô."
Hết