Thẩm Kiến Hạc thì lại nghe hiểu.
Hắn thay đổi vẻ bất cần đời, trở nên nghiêm túc hơn, nhìn người đàn ông bị trói, kẻ đã mất hết ý thức và chỉ biết cắn người: "Ngươi nói bên ngoài bây giờ có không ít kẻ như vậy?"
Tiểu nhị run như cầy sấy.
"Vâng."
Lúc này, Hạ Tuế An vẫn còn ở trên lầu, nàng nhìn xuống thảm cảnh trên con phố dài mà ngỡ như đang trong một cơn ác mộng. Khi một bóng hình quen thuộc xuất hiện phía dưới, nàng lập tức quay người lao ra khỏi phòng.
Chạy đến đầu cầu thang, Hạ Tuế An liếc nhìn sảnh khách điếm, có một người phụ nữ quần áo rách rưới, nhe hàm răng dính m.á.u đang lượn lờ trong sảnh.
Tim nàng đập thình thịch.
Hạ Tuế An muốn lùi về phòng.
Nhưng lại phát hiện một người đàn ông bị khoét hai mắt đang men theo hành lang, mặt hắn gân xanh nổi lên, miệng há to, vừa chảy m.á.u vừa rỏ nước dãi, bên trong có lẫn những quả trứng côn trùng gần như không thể nhìn thấy.
Tiến thoái lưỡng nan, trước có sói, sau có hổ.
Hạ Tuế An không còn đường lui, cuối cùng chọn đi xuống, bước chân rón rén. Vừa hay lúc người phụ nữ quay người nhìn ra cửa lớn, nàng liền kéo đôi chân mềm nhũn chạy về phía cửa sau của khách điếm.
Cuối con phố dài có một người đang đứng.
Hạ Tuế An chính là vì nhìn thấy cô bé ấy mới chạy ra khỏi phòng.
Tưởng Tuyết Vãn không còn rách rưới như lần đầu họ gặp ở Vệ Thành, cô bé mặc một chiếc váy lụa ngang ngực, tay cầm hai xiên kẹo hồ lô, mắt, mũi đỏ hoe, trông như vừa mới khóc.
Cô bé bị dòng người hoảng loạn xô đẩy đến loạng choạng, tủi thân lau vội nước mắt, miệng nức nở gọi mãi "Chú Ba".
Mọi người ai nấy đều lo chạy thoát thân, chẳng ai để ý đến cô.
Cũng có kẻ chạy về phía Tưởng Tuyết Vãn, nhưng đó đều là những người đã mất hết lý trí, điên cuồng.
Hạ Tuế An vội vã chạy về phía Tưởng Tuyết Vãn. Tưởng Tuyết Vãn cũng nhìn thấy nàng, dường như vẫn còn nhớ đã gặp Hạ Tuế An ở Vệ Thành, cô bé dụi đôi mắt sưng húp vì khóc, muốn đi về phía nàng.
Tưởng Tùng Vi thở hổn hển chạy ra từ trong hẻm, trên người có vết tích giao chiến. Thấy Tưởng Tuyết Vãn, ông liền kéo cô bé qua, vội vã đưa cô rời khỏi phố dài, không nhìn thấy Hạ Tuế An ở đầu kia của con phố.
Nàng cũng không dám gọi lớn, vì giữa họ bỗng nhiên xuất hiện thêm hai kẻ điên loạn.
Hơn nữa, mục đích Hạ Tuế An ra khỏi khách điếm là muốn Tưởng Tuyết Vãn được an toàn. Giờ cô bé đã thoát hiểm, nàng không cần phải đuổi theo nữa.
Tìm một nơi an toàn để trốn mới là việc cấp bách.
Hạ Tuế An quay trở lại đường cũ, muốn về khách điếm đợi Kỳ Bất Nghiên. Không ngờ Tưởng Tùng Vi lại dắt Tưởng Tuyết Vãn quay lại phố dài tìm nàng, có lẽ là do Tưởng Tuyết Vãn nằng nặc đòi quay lại vì biết nàng cũng ở đây.
Ông ta tay cầm một thanh trường kiếm, đã g.i.ế.c vài kẻ điên loạn. Bọn chúng không còn được coi là người nữa, nếu không g.i.ế.c chúng, người c.h.ế.t sẽ là mình, lại còn để chúng đi lây nhiễm cho người khác.
Tưởng Tuyết Vãn vui mừng ôm chầm lấy Hạ Tuế An.
Hạ Tuế An sững sờ.
"Chú, chú Ba." Nàng gọi Tưởng Tùng Vi.
Tưởng Tùng Vi cảnh giác nhìn xung quanh, thần kinh căng như dây đàn, chỉ đáp lời Tưởng Tuyết Vãn cho có lệ: "Gặp được người rồi, chúng ta đi được chưa."
Tưởng Tuyết Vãn đưa tay kéo vạt áo Tưởng Tùng Vi, tay kia vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Tuế An.
"Chú Ba, chúng ta, chúng ta đưa chị ấy đi cùng được không, Tuyết Vãn th-thích chị ấy." Cổ trùng chưa giải, cô bé nói chuyện vẫn lắp bắp, không thành câu.
Hạ Tuế An vừa mừng vừa lo.
Tưởng Tùng Vi nghe vậy liền nhìn Hạ Tuế An. Tính cả lần ở Vệ Thành, họ mới gặp nhau hai lần, mà Tưởng Tuyết Vãn đã nói thích nàng?
Ông ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu cô nương không có nơi nào để đi, có thể đi cùng chúng tôi."
Hạ Tuế An ngước mắt.
Vừa dứt lời, một tiếng chuông bạc theo gió thoảng qua, như hòa vào trong gió, từng sợi từng sợi len lỏi vào tai, thanh thoát như tiếng băng ngọc va vào nhau, có sức mê hoặc lòng người.
Họ đồng loạt nhìn về phía đó.
Một thiếu niên xuất hiện, áo choàng nhuốm máu, trang sức bạc nhỏ đeo trên người cũng dính vết máu. Dưới chân hắn là mấy t.h.i t.h.ể của những kẻ điên cuồng, con bướm màu xanh lam hiện ra trên cổ như sắp vỗ cánh bay đi.
Kỳ Bất Nghiên phủi m.á.u trên chuỗi chuông ở cổ tay, như thể chỉ vô tình dính phải bụi bẩn, chứ không phải m.á.u người.
Hắn cười ôn hòa.
Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại một lúc trên bàn tay đang nắm của Hạ Tuế An và Tưởng Tuyết Vãn, rồi từ từ dời đi, giọng điệu và ánh mắt đều vô cùng đơn thuần: "Các người đang làm gì vậy?"