Cả hai đều ăn ý không nhắc lại chuyện tối qua.
Hạ Tuế An không nhắc vì có chút ngượng ngùng, nhưng thấy Kỳ Bất Nghiên vẫn bình thản như không, nàng cũng rộng lượng cho qua. Còn Kỳ Bất Nghiên im lặng đơn giản vì chàng chẳng thấy có gì đáng để xấu hổ hay e ngại.
Sáng sớm, quán trọ khá vắng vẻ. Sảnh đường rộng lớn chỉ lác đác vài bàn có khách: một bàn là những vị khách trọ bình thường, một bàn là Thẩm Kiến Hạc đang ngồi một mình cô độc, và bàn còn lại chính là họ.
Kỳ Bất Nghiên ăn rất chậm, một thói quen mà Hạ Tuế An đã để ý từ lâu.
Nàng cũng bất giác dùng bữa chậm lại.
Nếu nàng ăn xong trước, lại phải ngồi nhìn Kỳ Bất Nghiên ăn, trông chẳng khác nào đang thúc giục chàng. Thà rằng cả hai cứ từ tốn, dù sao cũng chẳng có ai hối thúc.
Chẳng hiểu sao, Hạ Tuế An cứ thấy Kỳ Bất Nghiên hôm nay có gì đó là lạ. Mãi đến khi bữa sáng gần tàn, nàng mới nhận ra điều khác biệt: hôm nay trên người chàng không hề có cổ trùng.
Kể từ lúc quen biết, Kỳ Bất Nghiên chưa bao giờ rời xa lũ cổ trùng của mình.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Hạ Tuế An bèn hỏi: "Cổ của chàng đâu rồi?"
Kỳ Bất Nghiên nuốt xong miếng thức ăn, ngước mắt nhìn nàng, rồi đặt đũa xuống: "Ta để chúng trong phòng rồi. Chúng trở nên hơi... khó kiểm soát. Nàng muốn gặp chúng sao?"
"Không đời nào." Hạ Tuế An vốn sợ tất cả các loại côn trùng, rắn rết, vội lắc đầu nguầy nguậy. "Không muốn."
Chàng chỉ cười, không nói gì thêm.
Nàng cũng đã ăn no. "Cổ của chàng mà cũng có lúc mất kiểm soát à?"
Kỳ Bất Nghiên cong môi: "Cổ trùng cũng có lúc mất kiểm soát, vì chúng bị ảnh hưởng bởi ta. Hơn nữa, nếu gặp phải luyện cổ sư cao tay hơn, chúng có thể bị đối phương điều khiển để làm ta bị thương, thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t ta."
Hạ Tuế An kinh ngạc đến sững sờ: "Trước đây từng xảy ra chuyện như vậy sao?"
Chàng đứng dậy: "Chuyện đó thì chưa."
"Trên đời này còn có luyện cổ sư lợi hại hơn chàng ư?" Nàng khó có thể tưởng tượng ra một người như vậy sẽ trông thế nào.
Kỳ Bất Nghiên mở ô bước ra con phố lớn. Những hạt mưa trượt dài trên tán ô, chàng đưa tay hứng lấy dòng nước mát lạnh, những đốt ngón tay ướt sũng. "Tất nhiên là có. Ta đã từng gặp một người."
Tĩnh Tư thư trai hôm nay vẫn đóng cửa. Hà Hoa cho mọi người nghỉ một ngày, còn mình thì từ sáng sớm đã đứng trước cửa chờ Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiên.
Sớm đầu xuân vẫn còn se lạnh.
Vừa đến nơi, Hạ Tuế An đã để ý thấy gương mặt Hà Hoa hơi tái đi vì gió. Nàng không biết cô ấy đã đứng chờ họ bao lâu.
Hôm qua Hà Hoa không hề nói sẽ đứng đợi bên ngoài, cô ấy cũng không cần phải làm vậy. Họ đến tự khắc sẽ gõ cửa. Nhưng Hà Hoa vẫn làm thế, một sự bướng bỉnh ăn sâu vào cốt cách.
Thư trai đèn đuốc sáng trưng, thắp sáng cả một góc trời u ám vì mưa.
Mái hiên tí tách nhỏ nước.
Mọi người lần lượt bước vào một gian phòng. Hà Hoa lấy ra mấy cuốn sách đưa cho Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiên, tất cả đều do cô tự tay biên soạn.
Hạ Tuế An lật vài trang, nội dung bên trong đều xoay quanh Yến Vương Yến Vô Hành. Đây là thành quả cả đêm không ngủ của Hà Hoa, những cuốn sách được tuyển chọn kỹ lưỡng, xem như một món quà tặng họ.
Lịch sử có rất ít ghi chép về vị Yến Vương này, vì vậy Hạ Tuế An vô cùng kinh ngạc. Nội dung trong sách không giống những câu chuyện hư cấu, hoang đường.
Hà Hoa dường như đoán được thắc mắc của nàng.
Cô cầm bút viết.
"Những câu chuyện trong này đều là sự thật, xin hai vị hãy tin tôi." Nét chữ của Hà Hoa thanh tú, đẹp đẽ vô cùng. "Sau khi xem xong, nếu còn điều gì thắc mắc, hai vị cứ đến đây."
Vẻ mặt Hà Hoa vô cùng thành khẩn.
Hạ Tuế An nhìn cô, rồi lại nhìn cuốn sách trên tay.
Nàng không đọc tiếp: "Hà Hoa cô nương, ta có thể hỏi cô một câu được không? Cô và vị Yến Vương trong lịch sử có mối quan hệ gì?"
Vài con chữ hiện lên trên trang giấy trắng.
Không có quan hệ.
Tâm trạng Hạ Tuế An rối bời, nàng gập sách lại: "Vậy tại sao cô lại hiểu rõ ông ấy đến vậy? Ông ấy là người của trăm năm trước cơ mà."
Hà Hoa vuốt ve những cuốn sách mà cô trân quý như báu vật, rồi lại viết: "Sau khi hai vị đọc xong những cuốn sách này và vẫn muốn tìm hiểu thêm về ông ấy, tôi sẽ cho hai vị biết lý do."
"Cảm ơn cô, Hà Hoa cô nương." Hạ Tuế An chân thành nói.
Hà Hoa mỉm cười hiền hậu.
Năm mười mấy tuổi, một tai nạn đã cướp đi giọng nói của cô. Từ đó, cô không thể giãi bày, không thể khiến người khác lắng nghe, chỉ có thể dùng bút mực để trải lòng.
Hạ Tuế An nói hơi nhiều nên cổ họng khô khốc. Nàng ngại ngùng mân mê dải lụa trước ngực, lảng sang chuyện khác: "Ta khát quá, ở đây có nước không?"
Hà Hoa liền đi rót nước cho nàng.
Sau khi nhận sách, Hạ Tuế An không rời đi ngay mà ở lại hơn một canh giờ để hỏi Hà Hoa rất nhiều điều.
Có những vấn đề nếu chỉ đọc sách sẽ dễ dàng bỏ sót, chỉ khi hỏi trực tiếp mới có thể hiểu rõ và ghi nhớ lâu được. Hạ Tuế An cẩn thận ghi chép lại vào một cuốn sổ nhỏ.
Ánh mắt Hà Hoa nhìn nàng ngày một dịu dàng.
Bao năm qua, cô đã quá cô đơn.
Rất ít người biết thủ ngữ, và cũng hiếm ai đủ kiên nhẫn ngồi xem cô dùng bút mực để đối đáp. Vì vậy, hôm nay là một ngày thật vui của Hà Hoa.
Kỳ Bất Nghiên chỉ đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát Hạ Tuế An chăm chú ghi chép.
Một lát sau, chàng đột nhiên chỉ vào những con chữ nàng viết: "Đây là chữ gì vậy? Trông giống chữ Trung Nguyên nhưng lại thiếu nét."
Chữ giản thể.
Ba chữ này vụt qua trong đầu Hạ Tuế An.
Chương 26
Hà Hoa chỉ mải mê trả lời câu hỏi mà không để ý đến chữ viết của Hạ Tuế An. Nghe Kỳ Bất Nghiên nói, cô mới nhìn sang và nhận ra quả thực phần lớn các chữ đều thiếu nét.
Hạ Tuế An mở to đôi mắt trong veo nhìn họ.
Nàng đặt bút xuống, cúi nhìn những con chữ của mình: "Ta chỉ biết viết loại chữ này. Chữ của Hà Hoa cô nương và chữ trong sách ta đều đọc hiểu, nhưng cầm bút viết thì lại không quen."
Kỳ Bất Nghiên "Ừm" một tiếng.
Chàng dường như không mấy để tâm, câu hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi.
Hà Hoa và họ chỉ mới quen, cô cũng không muốn can thiệp quá sâu. Thấy Kỳ Bất Nghiên không hỏi nữa, cô cũng ý tứ không truy hỏi thêm.
Họ đến thư trai từ lúc trời còn mờ sương, mãi đến trưa mới rời đi.
Trước khi về, Hà Hoa ngỏ ý muốn tiễn, nhưng Hạ Tuế An đã từ chối và hẹn sẽ quay lại nếu có dịp. Hà Hoa chỉ cười mà không nói.
Đường phố không còn vẻ vắng lặng của ngày hôm qua mà đã đông nghịt người.
Không khí ồn ào, náo nhiệt.
Dân chúng đang xúm lại bàn tán xôn xao trước một tờ cáo thị. Mấy tên nha dịch đứng nghiêm trang bên cạnh. Hạ Tuế An kéo Kỳ Bất Nghiên lại gần xem.
Nội dung cáo thị tổng kết về hai vụ phát điên xảy ra gần đây tại trấn Phong Linh.
Quan phủ giải thích rằng: Đây là một loại dịch bệnh có khả năng lây từ người sang người. Bất cứ ai phát hiện phải lập tức bẩm báo, kẻ nào cố tình che giấu người bệnh, đẩy trấn Phong Linh vào hiểm cảnh, sẽ bị xử tội tru di.
Dân chúng đều tin là thật.
Ngoài lời giải thích này, họ cũng chẳng tìm được lý do nào khác hợp lý hơn.
Nhưng Hạ Tuế An biết rõ đó là lời nói dối. Đây không phải dịch bệnh. Đúng là nó có thể lây lan, nhưng nguồn gốc là từ Âm Thi Cổ. Muốn giải quyết triệt để, phải diệt trừ tận gốc Âm Thi Cổ.
Một phụ nữ bế con lên tiếng: "Hóa ra là dịch bệnh. Bảo sao những người đó cứ thấy ai là cắn, thật kinh khủng!"
" Đúng vậy."
Một ông lão tóc bạc phơ tiếp lời: "Năm nay mùa màng thất bát, giờ lại thêm dịch bệnh, chẳng phải là muốn lấy mạng dân đen chúng tôi sao? Mong là quan phủ sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này."
Một người đàn ông chỉ vào hai chữ "che giấu" trên cáo thị, tỏ vẻ khó hiểu: "Quan phủ còn lo chúng ta che giấu người bệnh."
"Thật nực cười," anh ta chế nhạo, "Ai mà dám chứ? Không sợ bị cắn rồi biến thành quái vật à?"
Ông lão vuốt râu, im lặng.
Người phụ nữ nhíu mày, lườm người đàn ông.
Bà nói: "Nhìn anh là biết kẻ cô độc rồi. Nếu anh có người thân, anh sẽ không hỏi câu đó. Người nhà mình mắc bệnh, biến thành quái vật, anh nỡ lòng nào để người ta g.i.ế.c sao?"
Người đàn ông lúng túng, không nói nên lời.
Đứng giữa đám đông, Hạ Tuế An mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu tìm kiếm thì bắt gặp Tô Ương và hai thị vệ thân cận của cô.
Trực giác mách bảo Hạ Tuế An rằng sự xuất hiện của Tô Ương hôm nay không phải là ngẫu nhiên. Cô ấy đến đây là để tìm nàng và Kỳ Bất Nghiên.
Thị vệ của Tô Ương bắt đầu di chuyển.
Chung Huyễn là người ít nói, vẻ mặt luôn lạnh lùng.
Anh ta băng qua đám đông, tiến đến trước mặt họ, giọng nói đều đều, không chút cảm xúc: "Quận chúa muốn gặp hai vị, có việc liên quan đến mộ Yến Vương. Đêm mốt giờ Tý, gặp tại nhà hoang. Xin hãy nhất định có mặt."
Tô Ương muốn gặp họ?
Địa điểm lại là căn nhà hoang có lối vào hầm mộ, nhưng trước đây không phải chính cô đã cấm họ bén mảng đến đó sao? Hạ Tuế An vô cùng kinh ngạc.
Kỳ Bất Nghiên bình tĩnh nghe xong, thản nhiên đáp: "Chúng ta sẽ đến."
Chung Huyễn nhận được câu trả lời, cũng không nói thêm lời nào, quay người định rời đi thì bị Hạ Tuế An gọi lại. Anh ta dừng bước như một khúc gỗ: "Còn chuyện gì sao?"
Hạ Tuế An đưa chiếc túi thơm vừa nhặt được dưới đất cho anh ta: "Cái này có phải của anh không?"
Chiếc túi thơm màu đỏ, trông chẳng hợp với anh ta chút nào.
Vì vậy nàng hỏi có phần do dự.
Chung Huyễn chậm rãi chớp mắt mấy cái, nhận lấy túi thơm từ tay Hạ Tuế An, phủi sạch bụi rồi cất vào lòng, ngượng ngùng nói lời cảm ơn: "Là của tôi, cảm ơn cô."
Hạ Tuế An xua tay: "Chỉ là tiện tay thôi."
Chung Huyễn: "Ừm."
Kỳ Bất Nghiên dường như không để tâm đến cuộc trò chuyện, chỉ cúi đầu nghịch chuỗi chuông trên cổ tay.
Cách đó vài bước, dân chúng vẫn đang bàn tán sôi nổi về dịch bệnh. Chung Huyễn nhanh chóng quay lại bên cạnh Tô Ương, cúi người thì thầm vài câu. Suốt thời gian đó, Tô Ương đã liếc nhìn họ vài lần.
Thấy Hạ Tuế An đang nhìn mình không chớp mắt, Tô Ương hơi sững người, rồi lịch sự gật đầu chào.
Hạ Tuế An thân thiện mỉm cười đáp lại.
Thành thật mà nói, nàng khá có cảm tình với Tô Ương. Cô ấy là người ân oán phân minh, không phải kẻ hồ đồ, chỉ là đôi khi tỏ ra lạnh lùng, có lẽ vì không biết cách giao tiếp với người lạ.
Trước nụ cười thân thiện của Hạ Tuế An, ánh mắt Tô Ương khẽ lóe lên, một cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng. Cô càng tin rằng quyết định lần này của mình là đúng đắn.
Chung Không ôm kiếm đứng đó, vẻ mặt đầy đắn đo.
Chung Huyễn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.
Tô Ương không nán lại lâu, quay trở về Tô phủ. Chung Không và Chung Huyễn cũng theo sau.
Việc đầu tiên khi về đến phủ là cô đến thẳng phòng của Tô Duệ Lâm. Ông vẫn giữ thái độ của một người cha hiền từ, ân cần hỏi: "A Ương, mấy ngày nay sao con cứ ra ngoài suốt vậy?"
Tô Ương nhìn thẳng vào Tô Duệ Lâm, gương mặt lạnh lùng thoáng chút xúc động: "Cha, có phải cha đã lệnh cho người dán cáo thị về dịch bệnh không?"
Tô Duệ Lâm định đưa tay ra nắm lấy tay cô nhưng rồi lại thôi.
"Phải."
Tô Ương chất vấn: "Đó là cách cha cho người dân trấn Phong Linh một lời giải thích sao?"
Ông im lặng.
"Tại sao?" Cô hít một hơi thật sâu. "Cha biết rõ đó không phải là dịch bệnh. Cha giấu giếm mọi người, lại không cho con xuống mộ Yến Vương, rốt cuộc cha có ý đồ gì?"
Đứng gác ngoài cửa, Chung Không và Chung Huyễn nghe trọn vẹn cuộc tranh cãi của hai cha con.
Chung Không lo lắng nhìn đại ca Chung Huyễn, dùng ánh mắt hỏi phải làm sao. Chung Huyễn đến một cái liếc mắt cũng không thèm đoái hoài, chỉ chuyên tâm gác cửa.
Chung Không thì thầm: "Đại ca."
Chung Huyễn: "Im miệng."
"Ồ." Giọng anh ta đầy vẻ ấm ức.
Trong phòng, Tô Duệ Lâm nhìn cô con gái một khi đã quyết thì không gì lay chuyển nổi của mình, cảm thấy có phần bất lực.
"A Ươơng, ta..."
"Cha." Tô Ương ngắt lời.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, nhắm chặt mắt rồi lại mở ra: "Bây giờ con có việc phải xử lý, hôm khác sẽ đến thỉnh an cha."
Nói rồi, Tô Ương không cho Tô Duệ Lâm cơ hội từ chối, quay người rời khỏi thư phòng.
Tô Duệ Lâm nhìn bóng lưng con gái khuất dần, thở dài một hơi, trông như già đi mấy tuổi, ngồi đó lặng lẽ như một ngọn đèn tàn.
Trong khi đó, tại phòng thượng hạng của quán trọ, Hạ Tuế An đang co mình thay thuốc cho vết thương ở eo. Vết thương tuy không còn đau nhức nhưng trông vẫn rất đáng sợ, e rằng sẽ để lại sẹo.
Nếu có thể, Hạ Tuế An đương nhiên không muốn có sẹo, nhưng xem ra điều đó là không thể.
Nàng sờ lên vết thương, lạc quan tự nhủ, may mà Âm Thi Cổ ẩn náu ở đây, chứ nếu nó ở trên mặt hay trên đầu thì phiền toái to.
Băng bó xong, Hạ Tuế An lần lượt mặc lại áo váy, áo khoác, rồi định đi tìm Kỳ Bất Nghiên. Mấy cuốn sách Hà Hoa đưa đều đang để ở phòng chàng, nàng muốn đọc thì phải đến đó.
Phải đọc xong mấy cuốn sách đó trước khi xuống mộ, như vậy mới có thể tùy cơ ứng biến.
Bởi trong lăng mộ có vô số cạm bẫy.
Và biết đâu, cách hóa giải những cạm bẫy đó lại nằm trong những cuốn sách này. Nhiều cơ quan trong lăng mộ thường liên quan đến cuộc đời của chủ nhân, mộ Yến Vương có lẽ cũng không ngoại lệ.
Thời gian còn sớm, Kỳ Bất Nghiên chắc hẳn chưa nghỉ ngơi. Hạ Tuế An không lo sẽ làm phiền chàng.
Nàng gõ cửa: " Tôi muốn vào lấy sách đọc, chàng có trong phòng không?"
"Cửa không khóa." Kỳ Bất Nghiên đáp.
Đó là một lời cho phép. Một lần lạ, hai lần quen, nàng đẩy cửa bước vào. Hôm nay Kỳ Bất Nghiên không ngồi trên bệ cửa sổ mà nửa ngồi nửa dựa vào ghế, dưới chân là đám cổ trùng của chàng.
Hạ Tuế An cảm thấy cổ họng khô rát, mấy ngày nay nàng lúc nào cũng khát nước, đêm nào cũng phải dậy uống nước mấy lần.
Vừa mới uống một cốc nước trước khi qua đây, mà giờ lại khát nữa rồi.
Nước dường như không thể làm dịu cơn khát.
Hạ Tuế An không nghĩ nhiều, tiến đến bàn tự rót trà. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua nửa vầng cổ trắng ngần của Kỳ Bất Nghiên, một thôi thúc muốn cắn lên đó trỗi dậy, khiến nàng không thể dời mắt.
Kỳ Bất Nghiên nhận ra từ lúc vào phòng đến giờ Hạ Tuế An không nói lời nào, chàng ngẩng đầu nhìn nàng.
Khi nhìn rõ đôi mắt của Hạ Tuế An, bàn tay đang cho rắn ăn của chàng dừng lại.
Mắt nàng ánh lên một màu đỏ khác thường.
Chẳng lẽ lúc đó có đến hai con Âm Thi Cổ chui vào người nàng? Một trong số đó là tử cổ, một loại cổ khác biệt hoàn toàn với Âm Thi Cổ thông thường, cách thức và thời gian phát tác cũng khác.
Nếu đúng như vậy, sau bao ngày, đã không thể dùng ngoại lực để lấy nó ra được nữa, mà phải đợi tử cổ tự bò ra khỏi cơ thể nàng.
Việc này vô cùng khó khăn.
"Nàng muốn cắn người sao?"
Kỳ Bất Nghiên đột nhiên hỏi.
Hạ Tuế An theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu, đổi ý: "Ta không biết. Ta thấy mình rất kỳ lạ, cũng rất khó chịu. Hôm nay chắc ta không đọc sách được rồi, chàng cứ đọc trước đi, ta về phòng đây."
Nói những lời này, nàng vẫn không thể kiểm soát được ánh mắt như đang nhìn con mồi của mình khi hướng về Kỳ Bất Nghiên.
Chàng cười.
Kỳ Bất Nghiên đứng dậy, tiến đến trước mặt Hạ Tuế An, ghé cổ sát vào môi nàng. Ngón tay chàng nhẹ nhàng giữ sau gáy nàng, kéo nàng lại gần. Mạch m.á.u dưới làn da trắng hiện lên rõ rệt: "Cắn đi."
Hạ Tuế An cũng dần nhận ra có điều không ổn.
"Âm Thi Cổ vẫn còn trong người ta sao?"
"Ừm, là tử cổ của nó, lợi hại hơn loại thông thường." Ngón tay Kỳ Bất Nghiên lướt qua dải lụa trên tóc nàng. "Xin lỗi, nó ẩn nấp kỹ quá, ngay cả ta cũng không phát hiện ra."
"Cắn ta đi."
"Cắn ta rồi," chàng hoàn toàn không sợ nàng sẽ cắn đứt cổ họng mình, "thì sẽ không ra ngoài cắn người khác nữa. Cho nên, cắn ta đi, Hạ Tuế An."
Môi Hạ Tuế An run rẩy, nàng muốn từ chối, nhưng lý trí đã không còn kiểm soát được nữa. Nàng mở miệng, cắm sâu hàm răng vào cổ Kỳ Bất Nghiên.
Máu tươi nhanh chóng rỉ ra, chảy dọc theo chiếc cổ trắng ngần của chàng.
Cơn khát của nàng được giải tỏa, nàng bất giác mút lấy dòng m.á.u nóng.
Một sức mạnh man rợ không biết từ đâu trỗi dậy. Hạ Tuế An đẩy mạnh Kỳ Bất Nghiên đang không phòng bị ngã xuống bàn. Trong mắt chàng thiếu niên thoáng chút kinh ngạc.
Chương 27
Kỳ Bất Nghiên hơi ngửa đầu, để lộ hoàn toàn chiếc cổ thon dài trước mắt Hạ Tuế An. Nàng nằm đè lên người chàng, như kẻ bộ hành lạc giữa sa mạc tìm thấy ốc đảo, điên cuồng cắn xé, hàm răng đ.â.m xuyên qua lớp da mỏng manh.
Khác với những người bị nhiễm Âm Thi Cổ khác.
Trong cơ thể Hạ Tuế An không có trứng cổ, bởi vì nàng bị nhiễm tử cổ, một loại cổ có liên kết mật thiết với mẫu cổ. Mặc dù vết cắn của nàng vẫn có khả năng lây nhiễm, nhưng trong nước bọt và m.á.u không hề có trứng cổ.
Hơn nữa, Hạ Tuế An vẫn còn giữ được ý thức. Nàng biết mình không được làm vậy, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân. Tử cổ đang điều khiển nàng, khiến nàng không thể chống lại sự cám dỗ của m.á.u thịt.
Cổ Kỳ Bất Nghiên hằn lên vết thương do Hạ Tuế An gây ra.
Dòng m.á.u nóng hổi như một vệt màu đỏ thẫm loang trên trang giấy trắng, chảy vào miệng nàng. Mùi m.á.u tanh nồng giờ đây lại thơm ngọt như một món mỹ vị.
Có lẽ đây là lý do khiến những kẻ phát điên kia lấy con người làm thức ăn.
Phải làm sao bây giờ?
Nàng muốn cắn sâu hơn nữa.
Chẳng lẽ, từ nay về sau, nàng sẽ trở thành một kẻ điên loạn, mất kiểm soát và làm hại người khác?
Thấy cổ Kỳ Bất Nghiên m.á.u me đầm đìa, hốc mắt Hạ Tuế An bất giác đỏ hoe. Vì vẫn đang cắn chàng, nàng chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ư" đầy hối lỗi.
Kỳ Bất Nghiên từ đầu đến cuối không hề đẩy nàng ra.
Trông chàng như đang dùng chính thân thể mình để nuôi dưỡng thiếu nữ mang trong mình tử cổ của Âm Thi Cổ.
Chỉ riêng Kỳ Bất Nghiên biết, ngay khoảnh khắc bị Hạ Tuế An cắn vào cổ, một luồng cảm giác tê dại vừa như dung nham phun trào, vừa như vỡ đê, tức tốc lan tỏa khắp tứ chi.
Đó là một cảm giác thật kỳ lạ.
Kỳ Bất Nghiên ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng trắng hồng của Hạ Tuế An, ngón tay nghịch ngợm quấn lấy lọn tóc nàng, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, như thể người bị cắn không phải là chàng.
Không biết bao lâu sau, Hạ Tuế An dần tỉnh táo trở lại, lực cắn cũng yếu đi. Cuối cùng, nàng nằm im trên người Kỳ Bất Nghiên, không dám động đậy, như một đứa trẻ làm sai nhưng không biết phải đối mặt ra sao.
Không được.
Hạ Tuế An tự nhủ, không thể trốn tránh.
Khóe môi nàng còn vương vệt máu, trông như một chú mèo con ăn vụng chưa chùi mép. Đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn Kỳ Bất Nghiên, nàng rụt rè đưa tay chạm vào cổ chàng: "Xin lỗi."
Kỳ Bất Nghiên hoàn toàn không để tâm. Chàng cũng chẳng buồn để ý đến vết thương, chỉ dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên khóe mắt nàng, vẻ mặt đầy suy tư.
"Mắt của nàng..." Chàng bỏ lửng câu nói.
Hạ Tuế An lập tức hiểu ra.
Mắt của những người bị nhiễm Âm Thi Cổ sẽ chuyển sang màu đỏ. Mặc dù trong người nàng là tử cổ, có phần khác biệt, nhưng đôi mắt chắc chắn cũng sẽ biến đổi.
Một khi người dân trấn Phong Linh nhìn thấy đôi mắt đỏ của nàng, bất kể nàng có phát điên hay không, có còn ý thức hay không, họ chắc chắn sẽ thẳng tay trừ khử để loại trừ hậu họa.
Không ai muốn để lại một mầm mống nguy hiểm có thể đẩy cả thị trấn vào hiểm cảnh một lần nữa.
Hạ Tuế An không muốn chết.
Nàng cũng không muốn làm hại người khác.
"Chàng nói cho ta biết, có phải con tử cổ trong người ta không thể lấy ra được nữa đúng không?" Hạ Tuế An vẫn níu giữ một tia hy vọng mong manh, hy vọng nhận được câu trả lời phủ định từ Kỳ Bất Nghiên.
Nhưng câu trả lời của chàng đã dập tắt hoàn toàn hy vọng của nàng: " Đúng vậy, không thể lấy ra được nữa."
Nàng như quả bóng xì hơi, hoàn toàn suy sụp.
Hạ Tuế An đột nhiên nhảy xuống khỏi người Kỳ Bất Nghiên, hoảng loạn như con thiêu thân, đi đi lại lại trong phòng, ôm đầu thảng thốt: "Suýt nữa thì quên, ta đã cắn chàng, vậy chẳng phải chàng cũng sẽ..."
Kỳ Bất Nghiên đưa tay sờ lên vết thương trên cổ, khóe mắt cong lên thành một nụ cười: "Ta không sao, độc của Âm Thi Cổ vô dụng với ta."
"A?" Hạ Tuế An ngơ ngác.
Nàng hỏi: "Vì chàng là luyện cổ sư?"
Kỳ Bất Nghiên không trả lời câu hỏi đó, chỉ cười nói: "Thực ra, vẫn còn một cách để giải quyết con Âm Thi Cổ trong người nàng."
Vốn đã tuyệt vọng, đôi mắt Hạ Tuế An bỗng sáng rực lên: "Thật sao?"
"Thật."
Nàng vội vàng hỏi: "Phải làm thế nào?"
Kỳ Bất Nghiên cong mắt cười: "Xuống mộ Yến Vương, tìm ra mẫu cổ. Tử cổ khi gặp mẫu cổ sẽ tự động bò ra khỏi cơ thể nàng."
"Thông qua nàng, ta cũng có thể cảm nhận được mối liên kết giữa tử cổ và mẫu cổ, từ đó tìm ra nó."
Chàng nói tiếp: "Ta xuống mộ Yến Vương cũng có hai mục đích, một trong số đó chính là tìm mẫu cổ. Cho nên, việc nàng mang trong mình tử cổ không hoàn toàn là chuyện xấu. Nàng cũng không cần phải áy náy vì đã cắn ta."
Hạ Tuế An nghe nửa hiểu nửa không.
Nhưng chỉ cần có thể giải được cổ là tốt rồi.
Kỳ Bất Nghiên: "Cứ coi như đây là thù lao cho việc nàng dẫn đường giúp ta, được không?"
Hồi lâu sau, nàng như kẻ trộm chột dạ, lau vệt m.á.u còn vương trên môi, khiến tay áo nhuốm một màu đỏ thẫm, rồi lí nhí đáp " được".
Biết rằng vẫn còn cách giải cổ, tâm trạng Hạ Tuế An thả lỏng hơn rất nhiều. Một lúc sau, nàng chạy đi soi gương, băn khoăn không biết phải làm gì với đôi mắt có màu sắc kỳ lạ của mình.
Hạ Tuế An nghĩ ra ba lựa chọn.
Một là, cứ để mặc cho người dân trấn Phong Linh thấy đôi mắt đỏ của mình, rồi mặc cho họ định đoạt, dù là giam giữ hay g.i.ế.c chết.
Hai là, dùng một dải lụa che mắt, không để ai nhìn thấy. Nếu có người hỏi, nàng sẽ nói mắt bị thương, tạm thời không thể nhìn thấy ánh sáng. Cứ như vậy cho đến ngày xuống mộ.
Ba là, ở yên trong phòng, không gặp bất cứ ai.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nàng thấy lựa chọn thứ ba không khả thi.
Mấy ngày tới, quan phủ chắc chắn sẽ thường xuyên cho người đến lục soát các phòng trọ, khó tránh khỏi việc phải đối mặt với họ.
Khác với những người phát điên khác, Hạ Tuế An chỉ mất kiểm soát theo từng đợt. Chỉ cần không phát bệnh, nàng trông hoàn toàn bình thường.