MIÊU CƯƠNG HẮC LIÊN HOA

C30

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~28 phút

Ngay cả khi có người nghi ngờ, họ cũng không thể chắc chắn trong người nàng có cổ trùng. Hơn nữa, nếu họ yêu cầu nàng tháo dải lụa ra, Kỳ Bất Nghiên chắc chắn sẽ có cách đối phó.

Hạ Tuế An quả quyết chọn phương án thứ hai.

Tuy vậy, nàng vẫn sẽ hạn chế ra ngoài. Khi ở trong phòng một mình, nàng sẽ tháo dải lụa ra để đọc sách.

Ba bữa mỗi ngày đều do tiểu nhị mang lên. Kỳ Bất Nghiên sẽ ra lấy. Hạ Tuế An ăn trưa xong lại vùi đầu vào đọc sách. Nàng thực sự bị nội dung trong sách cuốn hút.

Đầu xuân, trời thường có mưa phùn, không khí ẩm ướt và se lạnh.

Kỳ Bất Nghiên tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.

Cứ hễ trời lạnh một chút là chàng lại buồn ngủ.

Nàng đã quen với điều đó.

Hạ Tuế An đọc sách một lúc rồi lại đến kiểm tra xem vết thương trên cổ Kỳ Bất Nghiên có nặng hơn không. Chàng ngủ rất yên, ngũ quan hài hòa, trông vô cùng hiền lành.

Đám cổ trùng, xà cổ co ro ở một góc phòng, không mấy để tâm đến Hạ Tuế An. Có lẽ chúng biết nàng sợ chúng.

Xác nhận vết thương của Kỳ Bất Nghiên không có gì đáng ngại, nàng nhẹ nhàng quay lại chỗ ngồi, tiếp tục đọc sách.

Hết một ngày, Hạ Tuế An đã đọc xong hai cuốn.

Nàng cũng đã mệt, muốn đi nghỉ, nhưng ra khỏi phòng thì phải bịt mắt, không nhìn thấy đường, cần có người dìu. Thôi thì nàng cứ gục xuống bàn ngủ tạm.

Một canh giờ sau.

Tiểu nhị gõ cửa: "Khách quan, tôi mang bữa tối đến cho ngài."

Hạ Tuế An nhìn ra cửa sổ, Kỳ Bất Nghiên vẫn chưa tỉnh. Gọi mấy lần cũng không được, nàng đành phiền tiểu nhị đặt thức ăn ở ngoài cửa, nói lát nữa sẽ ra lấy.

Càng ít người nhìn thấy bộ dạng che mắt của nàng càng tốt. Họ càng muộn phát hiện ra sự khác thường của nàng, mọi chuyện sẽ càng thuận lợi. Hạ Tuế An nghĩ vậy.

Tiểu nhị cũng không nghi ngờ gì.

Có vô số lý do để không tiện mở cửa, ví dụ như đang thay đồ.

Hạ Tuế An áp tai vào cửa lắng nghe. Tiếng bước chân của tiểu nhị xa dần. Một lúc sau, nàng hé cửa, thò đầu ra nhìn ngó, rồi nhanh chóng cúi xuống bưng khay thức ăn vào.

"Hạ tiểu cô nương!"

Thẩm Kiến Hạc đột ngột mở cửa phòng mình.

Nghe tiếng gọi, Hạ Tuế An vội cúi gằm mặt, bưng khay thức ăn định lùi vào phòng. Vừa định đóng cửa, Thẩm Kiến Hạc đã nhanh chân chặn lại.

Anh ta nhìn Hạ Tuế An chỉ để lộ đỉnh đầu, mặt mũi thì giấu đi, lấy làm khó hiểu: "Sao cô thấy tôi như thấy ma vậy? Trông tôi đáng sợ lắm sao?"

"Xin hãy bỏ chân ra."

Hạ Tuế An không trả lời thẳng vào câu hỏi, vẫn cúi đầu nhìn xuống đất.

Họ mới quen nhau chưa lâu. Tuy đã hẹn cùng xuống mộ, nhưng lòng người khó đoán. Nếu Thẩm Kiến Hạc biết trong người nàng có Âm Thi Cổ và đã từng phát điên, không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào.

Thẩm Kiến Hạc "chậc" một tiếng, chẳng có chút phong thái của bậc tiền bối, nói đùa: "Cô bị hủy dung à? Không thể nào, cho tôi xem một chút đi."

"Tiền bối!"

Hạ Tuế An đột nhiên gọi lớn.

Thẩm Kiến Hạc ngẩn người vài giây: "Ờ, tôi đúng là tiền bối của cô, nhưng tôi chưa già đến mức bị điếc đâu. Cô nói nhỏ thôi tôi cũng nghe thấy, không cần phải hét to như vậy."

"Tiền bối, xin lỗi." Nói xong, Hạ Tuế An giẫm mạnh lên chân Thẩm Kiến Hạc. Anh ta đau quá theo bản năng rụt chân lại, và nàng đã nhanh tay đóng sầm cửa.

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua mặt Thẩm Kiến Hạc.

Hành lang giờ chỉ còn lại một mình anh ta.

Thẩm Kiến Hạc ôm chân nhảy lò cò vài cái, nhìn cánh cửa đóng chặt rồi ngửa mặt lên trời thở dài. Làm tiền bối như anh ta thật mất mặt. Trước thì bị rắn dọa c.h.ế.t khiếp, giờ lại bị hậu bối giẫm chân.

Anh ta đã đắc tội với ai cơ chứ?

Chắc chắn là lúc ra khỏi nhà đã quên cúng tổ sư.

Cuối cùng cũng đóng được cửa, Hạ Tuế An mặc kệ động tĩnh bên ngoài, đặt thức ăn xuống rồi vỗ n.g.ự.c thở phào. Thật là một phen hú vía.

Kỳ Bất Nghiên mà không tỉnh dậy, thức ăn sẽ nguội hết. Hạ Tuế An lại đến gần gọi chàng. Thấy gọi không được, nàng định đưa tay chạm vào thì đám côn trùng rắn rết vốn đang lười biếng bỗng cảnh giác bò lại gần.

Hạ Tuế An đâu còn dám động vào Kỳ Bất Nghiên nữa, bị chúng cắn một miếng thì đau c.h.ế.t mất.

Nàng rụt tay lại.

Đám côn trùng rắn rết liền dừng lại.

Hừ. Hạ Tuế An hơi bực mình. Nàng có định làm hại Kỳ Bất Nghiên đâu, tại sao chúng lại đối xử với nàng như vậy? Nhưng rồi nghĩ lại, nàng lại hết giận ngay.

Hình như, nàng đã thực sự làm hại Kỳ Bất Nghiên.

Chính hôm nay, nàng đã cắn chàng.

Hạ Tuế An không biết đám cổ trùng có hiểu lời nàng nói không, nhưng vẫn lên tiếng biện minh: " Tôi không cố ý."

"Nàng không cố ý chuyện gì?" Kỳ Bất Nghiên đã ngủ đủ giấc, chàng mở mắt, tầm nhìn dần rõ nét. Điều đầu tiên chàng thấy là cảnh Hạ Tuế An đang cố gắng nói chuyện với lũ cổ trùng.

Hạ Tuế An không giỏi nói dối.

Vì vậy, nàng lảng tránh câu hỏi, cầm đũa lên: "Chúng ta ăn cơm thôi."

Kỳ Bất Nghiên rời khỏi cửa sổ, ngồi đối diện Hạ Tuế An. Nàng đẩy cho chàng một bát cơm và đặt đĩa thịt ra trước mặt chàng.

Sống cùng Kỳ Bất Nghiên một thời gian, Hạ Tuế An đã nắm rõ khẩu vị của chàng, cũng như chàng hiểu rõ sở thích của nàng. Có những điều không cần cố ý ghi nhớ, chúng sẽ tự khắc ăn sâu vào tiềm thức.

Hạ Tuế An rõ ràng rất đói, nhưng nhìn đồ ăn trước mặt lại chẳng có chút cảm giác thèm ăn.

Bữa trước cũng vậy.

Nàng đã phải rất cố gắng mới nuốt trôi được.

Nàng kiên trì ăn chỉ để trông mình bình thường hơn một chút. Thực tế, thứ nàng muốn ăn lúc này là Kỳ Bất Nghiên.

Cái "ăn" này hoàn toàn không có ý nghĩa mờ ám, nó chỉ đơn thuần là ăn theo đúng nghĩa đen. Hạ Tuế An bất giác nuốt nước bọt, vội vàng và vài miếng cơm vào miệng để đè nén ham muốn đang trỗi dậy.

"Nàng vừa mới gặp ai à?"

Kỳ Bất Nghiên dường như không nhận ra sự khác thường của Hạ Tuế An, chàng vừa ăn vừa hỏi.

Hạ Tuế An ăn một lúc quá nhiều cơm, suýt nữa thì bị sặc. Không thể nuốt xuống ngay được, hai má nàng phồng lên, ngẩng đầu nhìn chàng.

"Ừm ừm ừm."

Thấy mình nói không rõ, nàng im bặt.

"Gặp tiền bối rồi, nhưng anh ấy không thấy mắt tôi." Hạ Tuế An nuốt vội miếng cơm, " Nhưng tôi chỉ giấu được anh ấy lúc này thôi, đến ngày xuống mộ chắc chắn không giấu được nữa."

Kỳ Bất Nghiên hoàn toàn không lo lắng: "Vậy thì cứ để đến ngày đó rồi tính."

Hạ Tuế An hiểu ý chàng, lo lắng cho những chuyện chưa xảy ra cũng vô ích. Ánh mắt nàng vừa chạm đến vết thương của chàng đã vội lảng đi như bị bỏng, buột miệng nói: "Chàng chắc hẳn vẫn còn đau lắm."

Dù Hạ Tuế An không nói rõ, Kỳ Bất Nghiên cũng biết nàng đang nói đến chuyện gì. Cổ chàng hơi ngứa ngáy: "Không sao, không đau lắm."

"Sau này nếu ta lại muốn cắn chàng, chàng cứ lấy gì đó nhét vào miệng ta."

Hạ Tuế An tìm ra một miếng vải.

Nàng đặt nó vào tay chàng: "Nhất định phải nhớ đấy, đừng để ta cắn chàng nữa."

Khi phát điên, Hạ Tuế An không thể kiểm soát được tay chân của mình, đương nhiên cũng không thể tự trói hay tự nhét vải vào miệng. Nàng chỉ có thể dựa vào người khác, mà người đó chính là Kỳ Bất Nghiên.

Kỳ Bất Nghiên không nhận miếng vải.

Hạ Tuế An trừng mắt nhìn chàng, thắc mắc: "Sao chàng không cầm?"

Khóe môi thiếu niên lại nở một nụ cười trong sáng. Chàng một tay chống cằm, ngón tay tay kia gõ nhẹ lên mặt bàn: "Nàng nghĩ tại sao mình có thể bình phục sau khi phát điên?"

"Bởi vì... bởi vì trong người ta là tử cổ của Âm Thi Cổ." Hạ Tuế An vốn nghĩ như vậy, nhưng giờ nghe giọng điệu của chàng, nàng lại thấy không chắc chắn. "Là vì thế sao?"

"Nàng chỉ nói đúng một nửa."

Chàng nói.

Nàng sững người, cảm giác như sắp phải chịu một trận lăng trì: "Cái gì gọi là chỉ nói đúng một nửa?"

"Nàng phát điên vì tử cổ là đúng, và cũng nhờ nó mà nàng có thể giữ được một khoảng thời gian tỉnh táo sau đó, không giống như những người khác, hoàn toàn vô phương cứu chữa."

Kỳ Bất Nghiên dừng lại một chút, đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve vết thương trên cổ: " Nhưng việc đó có điều kiện."

Chưa đợi chàng nói hết lời, Hạ Tuế An đã hiểu ra.

Cắn người.

Phải cắn người. Trong lòng nàng đã có câu trả lời: "Ta biết rồi, là cắn người. Nếu không cắn chàng, ta sẽ tiếp tục phát điên. Muốn tỉnh táo trở lại, ta bắt buộc phải cắn người."

Kỳ Bất Nghiên gật đầu: "Ừm, nếu nàng muốn giữ được sự tỉnh táo mà không làm hại người khác, chỉ có một cách duy nhất là cắn ta."

Hạ Tuế An im lặng như tờ.

Nàng rối bời, chẳng lẽ trước khi giải được cổ, nàng phải xem Kỳ Bất Nghiên như thức ăn để sinh tồn sao?

Kỳ Bất Nghiên liếc nhìn bát cơm trắng bị Hạ Tuế An dùng đũa chọc tới chọc lui: "Nếu thực sự không ăn được thì thôi, không cần phải ép mình. Bây giờ không ăn cơm nàng cũng không c.h.ế.t được đâu."

Hạ Tuế An đẩy bát cơm ra, không ăn nữa. Lúc này, ăn uống đối với nàng quả thực là một cực hình.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc le lói.

Đêm ở trấn Phong Linh không còn náo nhiệt như xưa. Kể từ hôm qua, quan phủ đã ban hành lệnh giới nghiêm tạm thời. Cứ đến canh một ba khắc, tiếng chiêng sẽ vang lên, báo hiệu người dân không được ra đường.

Hạ Tuế An không về phòng mình mà ở lại phòng của Kỳ Bất Nghiên qua đêm.

Lý do là nàng không chắc mình có thể kiểm soát được bản thân vào ban đêm. Lỡ như phát điên, chạy ra ngoài cắn người thì phải làm sao? Ở cùng phòng với Kỳ Bất Nghiên vẫn an toàn hơn.

Trước khi đến trấn Phong Linh, nàng cũng đã từng làm vậy, nàng có thể khiến sự tồn tại của mình trở nên mờ nhạt nhất có thể.

Đến giờ Hợi, Kỳ Bất Nghiên đi tắm.

Cách một tấm bình phong, Hạ Tuế An quay lưng lại, nằm trên chiếc bàn thấp đọc sách.

Khi Kỳ Bất Nghiên tắm xong, Hạ Tuế An đã ngủ say. Đầu nàng gục trên bàn, gối lên tay trái, tay phải buông thõng trên đầu gối, dải lụa đỏ dài rủ xuống sàn.

Tà váy voan màu đỏ rượu tầng tầng lớp lớp buông xuống chân. Gương mặt nàng thanh thản, sống mũi nhỏ nhắn cao thẳng, hàng mi đen nhánh càng làm nổi bật làn da trắng ngần.

Kỳ Bất Nghiên nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh ngắm nhìn nàng.

Cô ấy dường như rất tin tưởng chàng.

Chàng thì khác. Kỳ Bất Nghiên chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai. Một khi cảm nhận được nguy hiểm, chàng sẽ ra tay trừ khử.

Kỳ Bất Nghiên đã không nói cho Hạ Tuế An biết còn một cách khác để khiến tử cổ rời khỏi cơ thể nàng: đó là cái chết. Khi vật chủ c.h.ế.t đi, cổ trùng ký sinh tự khắc phải rời đi.

Vì vậy, chàng có hai cách để tìm ra mẫu cổ.

Một là đưa Hạ Tuế An vào hầm mộ, để nàng cảm ứng vị trí của mẫu cổ. Hai là g.i.ế.c Hạ Tuế An, đợi tử cổ trong người nàng bò ra, rồi dùng nó để tìm mẫu cổ.

Nên chọn cách an toàn hơn, hay cách đầy rủi ro?

Hôm nay, Kỳ Bất Nghiên đã suy nghĩ rất nhiều về việc này nhưng vẫn chưa quyết định. Chàng không hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí còn để Hạ Tuế An cắn mình khi nàng phát điên.

Hạ Tuế An trước đây đã đồng ý làm cổ hương cho chàng.

Đó là một giao dịch giữa họ.

Nàng sống, ở bên cạnh chàng, để chàng ngửi hương thơm mà an thần. Nhưng thực tế, t.h.i t.h.ể của nàng sau khi c.h.ế.t mới là nguyên liệu hoàn hảo để luyện thành cổ hương.

Như vậy, một công đôi việc.

Kỳ Bất Nghiên vén những sợi tóc dài vương trên mặt và vai Hạ Tuế An. Ngón tay chàng tò mò lướt qua đôi mắt, sống mũi, và đôi môi đã từng hôn chàng, rồi dừng lại ở chiếc cổ mỏng manh, yếu ớt.

Năm ngón tay xòe ra rồi khép lại, dường như chỉ để đo xem cổ nàng nhỏ đến mức nào. Vừa mới chạm nhẹ, nàng đã vô thức nghiêng đầu cọ vào mu bàn tay chàng tìm hơi ấm.

Đột nhiên, Kỳ Bất Nghiên lại nhớ đến ngày hôm đó, chàng đã nắm lấy gáy nàng và hôn thật sâu.

Sát ý biến thành ham muốn hôn nàng.

Ham muốn được trải nghiệm lại cảm giác kỳ diệu đó một lần nữa.

Ánh nến trong phòng lung lay, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Kỳ Bất Nghiên ngắm nhìn Hạ Tuế An hồi lâu rồi cất tiếng gọi: "Hạ Tuế An."

Hạ Tuế An đang ngủ say, nghe có người gọi mình, mơ màng hé mắt. Ánh mắt nàng vẫn còn m.ô.n.g lung, ngơ ngác nhìn chàng: "Sao vậy?"

"Có muốn hôn ta không?" chàng hỏi.

Nàng chậm chạp: "Hả?"

Ngón tay Kỳ Bất Nghiên luồn vào mái tóc mềm mại của Hạ Tuế An: "Ta muốn hôn nàng. Ta thích cảm giác đó. Bây giờ nàng có muốn cho ta không, Hạ Tuế An?"

Chàng nghĩ.

Nếu lúc này Hạ Tuế An đồng ý cho chàng khoảnh khắc vui vẻ này, Kỳ Bất Nghiên sẽ chọn cách đầy rủi ro: mỗi ngày để nàng cắn, cho đến khi xuống mộ tìm được mẫu cổ.

Tất nhiên, chàng không nói cho nàng biết điều này.

Lựa chọn phải được đưa ra khi không bị ép buộc.

Kỳ Bất Nghiên sẽ không ép buộc Hạ Tuế An, cũng như cách chàng giao dịch với những người khác trước đây: chàng không bao giờ đe dọa, tất cả đều dựa trên sự tự nguyện.

Nhưng con người phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, dù chỉ là trong một phút xao lòng. Vì vậy, Kỳ Bất Nghiên luôn giao quyền quyết định cho đối phương.

Chàng đang chờ đợi câu trả lời của nàng.

Với một dáng vẻ hiền hòa, vô hại.

Hạ Tuế An buồn ngủ đến mức mí mắt gần như không mở nổi. Nàng dường như nghe rõ, lại dường như không, chỉ theo bản năng mà gật đầu.

Kỳ Bất Nghiên cúi xuống, hôn nàng như cái cách nàng đã từng hôn chàng. Hơi thở đột ngột bị cướp đi, Hạ Tuế An sững người, mắt không chớp.

Nàng ngẩng đầu, chàng cúi đầu.

Hơi thở bị dồn nén trong lồng n.g.ự.c khiến Hạ Tuế An cảm thấy khó thở, nàng bất giác hé miệng.

Môi Kỳ Bất Nghiên chỉ chạm nhẹ vào môi Hạ Tuế An rồi dừng lại. Chàng dường như thích sự chủ động của nàng hơn. Hơi thở nóng hổi của chàng mang theo sự mê hoặc: "Hạ Tuế An, còn không hôn ta sao?"

Hơi nóng giữa hai đôi môi làm tim Hạ Tuế An rung lên. Mọi thứ như một giấc mơ.

Nàng ma xui quỷ khiến hôn lên môi Kỳ Bất Nghiên.

Môi Hạ Tuế An chạm vào môi chàng rồi lại tách ra, hai chóp mũi kề nhau. Mái tóc chàng rủ xuống làm nàng ngứa ngáy. Đôi môi mỏng của chàng hơi khô, nay đã được nàng làm cho ẩm ướt. Hơi thở của cả hai quyện vào nhau, rối loạn.

Kỳ Bất Nghiên đỡ sau gáy Hạ Tuế An, mắt vẫn nhắm nghiền, như thể hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn, khóe môi đỏ ướt.

Một sợi tơ bạc long lanh ẩn hiện giữa hai đôi môi. Sống mũi cao thẳng của Kỳ Bất Nghiên tì lên má nàng.

Khuôn mặt chàng dần ửng hồng.

Toát lên một vẻ quyến rũ thuần khiết.

Hạ Tuế An ngắm nhìn gương mặt của Kỳ Bất Nghiên, tâm trí có lúc lãng đãng bay đi, rồi lại tức thì bị kéo về. Một mùi hương quyến rũ tỏa ra từ người chàng, lan tỏa khắp căn phòng.

Nụ hôn vẫn tiếp diễn, Hạ Tuế An tự hỏi, nụ hôn này bắt đầu từ khi nào? Có lẽ là từ lúc nàng gật đầu.

Đêm khuya, trên giường có hai người.

Thiếu niên nhắm mắt, mái tóc đen xõa tung, trang sức bạc lấp lánh xen kẽ. Áo màu chàm hơi nhăn, bảy chiếc chuông nhỏ trên cổ tay lộ ra khỏi tay áo, rơi xuống bên má Hạ Tuế An.

Nàng cũng đã ngủ thiếp đi. Vốn dĩ đang ngủ dở bị gọi dậy, sau nụ hôn, cơn buồn ngủ ập đến khiến nàng nhắm mắt tìm giường là ngủ ngay.

Hạ Tuế An nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Thoáng chốc, đã đến ngày hẹn gặp Tô Ương tại nhà hoang.

Trước đó, Hạ Tuế An suýt chút nữa đã bị quan phủ phát hiện ra sự khác thường của đôi mắt.

Nhưng rồi trên phố đột nhiên xảy ra chuyện khẩn cấp, đám nha dịch đang kiểm tra quán trọ vội vàng rời đi, không còn thời gian để ép nàng tháo dải lụa che mắt. Hạ Tuế An may mắn thoát được một kiếp.

Buổi tối, Hạ Tuế An theo Kỳ Bất Nghiên lẻn ra ngoài, tránh né đội tuần tra, tiến về phía nhà hoang.

Nàng bịt mắt, được chàng dắt đi.

Thẩm Kiến Hạc thì ngơ ngác bị họ lôi đi cùng. Anh ta biết họ đến nhà hoang là để xuống mộ, điều đó không cần phải bàn cãi.

Nhưng mắt của Hạ Tuế An bị thương từ lúc nào?

Thẩm Kiến Hạc đã để ý, hai ngày nay nàng không hề ra ngoài. Chẳng lẽ bị va vào mắt trong phòng trọ?

Nhìn sang Kỳ Bất Nghiên, cổ chàng cũng quấn một miếng vải trắng, cũng nói là bị thương. Thẩm Kiến Hạc nghiêm túc nghi ngờ có phải hai người họ đã lén lút đánh nhau trong phòng, đến nỗi cả hai cùng bị thương.

Nửa canh giờ sau, họ đến nhà hoang.

Trăng mờ gió lớn, bên cạnh giếng cổ có ba người đang đứng.

Hai người đàn ông dáng người cao thẳng, đều mặc áo đen, đứng hai bên một người phụ nữ. Người phụ nữ chắp tay sau lưng, mái tóc dài bay trong gió, ngẩng đầu nhìn trời đêm. Nghe tiếng động, cô quay người lại.

Tô Ương không ngờ Thẩm Kiến Hạc cũng đến, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên.

Sự kinh ngạc của Thẩm Kiến Hạc cũng không kém. Có một thoáng anh ta nghĩ rằng Tô Ương đã biết trước kế hoạch của họ và cố tình dẫn người đến đây để bắt giữ: "Quận chúa?"

Tô Ương lạnh nhạt gật đầu: "Các người biết tối nay ta tìm các người đến đây vì chuyện gì rồi chứ?"

Thẩm Kiến Hạc: "Không biết."

Hạ Tuế An: "Quận chúa muốn chúng tôi cùng các người xuống mộ sao?"

Quá bất ngờ, Thẩm Kiến Hạc buột miệng: "Thật hay giả? Trước đây cô ta còn ngăn cản chúng ta xuống mộ đấy. Hạ tiểu cô nương, cô đừng để bị lừa, ai biết cô ta có ý đồ gì."

Vừa dứt lời, anh ta nhận ra mình đã lỡ lời.

Sao lại có thể nói ra suy nghĩ thật của mình như vậy chứ?

Đối phương là quận chúa. Thẩm Kiến Hạc sợ hãi nghĩ, liệu mỹ nhân này có dùng quyền lực để lặng lẽ chôn sống anh ta không.

Chung Không không thể nghe ai nói xấu quận chúa của mình, liền muốn rút kiếm: "Ta thấy ngươi muốn c.h.ế.t rồi! Quận chúa không phải là người như vậy!"

Tô Ương nhíu mày: "Chung Không."

Nghe quận chúa lên tiếng, Chung Không lùi lại.

Thẩm Kiến Hạc lè lưỡi khiêu khích, chẳng có chút nào vẻ chững chạc của người lớn, khiến Chung Không chỉ muốn lao vào ăn thua đủ với anh ta ngay lập tức. Chung Huyễn kéo Chung Không lại: "Làm theo lệnh của quận chúa."

Hạ Tuế An nói với Thẩm Kiến Hạc: "Tiền bối, tôi tin quận chúa sẽ không làm hại chúng ta."

Anh ta không đồng tình.

"Cô chính là quá ngây thơ rồi, biết người biết mặt không biết lòng."

Thẩm Kiến Hạc sợ Hạ Tuế An bị lừa: "Cổ nhân có câu, thiên hạ hối hả đều vì lợi mà đến, thiên hạ xôn xao đều vì lợi mà đi. Lần trước cô ta tha cho chúng ta, nhưng tôi không tin lần này cô ta không có mục đích."

Kỳ Bất Nghiên tựa vào giếng cổ, im lặng không nói.

Hạ Tuế An còn muốn nói giúp Tô Ương.

Chưa đợi nàng lên tiếng, Tô Ương đã thản nhiên đi thẳng vào vấn đề: "Vị công tử này nói không sai, lần này ta có mục đích. Ta xuống mộ là để điều tra một chuyện."

Thẩm Kiến Hạc dò xét nhìn Tô Ương, rồi kết luận... sao cô ấy lại xinh đẹp đến vậy, khiến anh ta muốn tin cô vô điều kiện.

Chung Không tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

Cảm thấy ánh mắt của kẻ này đối với quận chúa là một sự xúc phạm.

Tô Ương nói tiếp: "Cụ thể là điều tra chuyện gì, tạm thời ta không thể nói cho các người biết."

"Ta có thể đảm bảo, nếu các người giúp chúng ta đi sâu vào lăng mộ, bất kể các người muốn tìm gì, làm gì, chỉ cần không làm hại đến người dân trấn Phong Linh, chúng ta sẽ không can thiệp."

Thẩm Kiến Hạc vẫn giữ được lý trí, không bị sắc đẹp làm cho mê muội.

Anh ta hỏi Kỳ Bất Nghiên và Hạ Tuế An.

"Hai người thấy thế nào?"

Hạ Tuế An trả lời trước: " Tôi đồng ý. Trong mộ rất nguy hiểm, thêm người thêm sức, mọi việc cũng sẽ chu toàn hơn."

Kỳ Bất Nghiên: "Ừm."

Họ đã đồng ý, Thẩm Kiến Hạc phản đối cũng vô ích, chi bằng thuận nước đẩy thuyền. Anh ta lại nở nụ cười xởi lởi: "Quận chúa đã ngỏ lời, tại hạ đâu dám từ chối."

Tô Ương liếc nhìn dải lụa trên mắt Hạ Tuế An. Cô đã để ý từ lúc mới gặp, nhưng vì chuyện chính chưa bàn xong nên chưa hỏi.

"Mắt cô sao vậy?"

Hạ Tuế An biết cô ấy đang hỏi mình, định kéo dải lụa xuống: " Tôi..."

Kỳ Bất Nghiên đã nắm lấy cổ tay nàng, ngăn lại, cười nói: "Xuống mộ trước đã."

Nếu đã muốn hợp tác, thì phải có sự tin tưởng cơ bản.

Tô Ương tạm thời không hỏi thêm, vén váy đi xuống giếng cổ. Chiếc lồng đồng đã hỏng từ lần trước, cô đã chuẩn bị sẵn một sợi dây thừng gai đủ to và dài để xuống đến tận đáy.

Chung Không theo sát phía sau để bảo vệ Tô Ương. Chung Huyễn đợi những người còn lại xuống hết rồi mới vào, đề phòng họ giở trò.

Chung Huyễn vốn là người cẩn thận.

Thẩm Kiến Hạc hiểu ý của Chung Huyễn, cười khẩy một tiếng.

Hạ Tuế An bịt mắt, không biết những con sóng ngầm đang diễn ra. Việc trèo dây đối với một người không nhìn thấy gì như nàng quả thực rất khó khăn.

Vì vậy, nàng ôm chặt eo Kỳ Bất Nghiên, để chàng đưa xuống. Eo chàng thiếu niên thon gọn, hai tay nàng dễ dàng ôm trọn.

Nhiệt độ dưới lòng đất thấp hơn trên mặt đất.

Nàng rùng mình một cái, nắm c.h.ặ.t t.a.y Kỳ Bất Nghiên.

Phòng mộ có đàn rắn là nơi có lối vào sâu hơn. Tô Ương dùng bột lưu huỳnh mở đường, giúp họ an toàn đi qua mà không bị tấn công.

Càng đi vào trong, Hạ Tuế An càng thấy lạnh, cùng với đó là một cảm giác đói không thể diễn tả. Nàng phải véo mạnh vào lòng bàn tay để giữ cho mình tỉnh táo.

Đi dọc theo đường hầm trong lăng mộ, khí âm u càng lúc càng đậm đặc.

Đường hầm tối om, họ phải đốt nến để soi đường.

Ánh sáng yếu ớt soi rọi con đường phía trước.

Nhưng ngọn nến bị một cơn gió không biết từ đâu thổi đến, lúc tỏ lúc mờ. Phía trước là hai ngã rẽ. Tô Ương đi đầu dừng lại, do dự không biết nên chọn con đường nào.

Thẩm Kiến Hạc cầm chiếc la bàn cứ xoay tít mà không chỉ về hướng nào: "Hỏng rồi sao?" Nếu không thì sao lại không chỉ được phương hướng?

Hạ Tuế An tiến lên một bước.

Kỳ Bất Nghiên không giữ nàng lại.

Mặc dù bịt mắt, nàng vẫn có thể đi thẳng đến cửa hầm bên phải một cách chính xác: "Chúng ta đi đường này đi."

Thẩm Kiến Hạc nhắc nhở: "Sao cô biết đường này đúng? Tôi nói cho cô biết, đường trong mộ thường chia thành sinh lộ và tử lộ. Đi nhầm vào tử lộ là chỉ có một con đường c.h.ế.t thôi đấy."

Kỳ Bất Nghiên đột nhiên đưa tay tháo dải lụa trên mắt Hạ Tuế An, để lộ ra đôi mắt đỏ như máu.

Thẩm Kiến Hạc há hốc mồm kinh ngạc.

Anh ta lắp bắp: "Đây, đây..."

Chung Không và Chung Huyễn nhìn thấy đôi mắt của Hạ Tuế An, lập tức chắn trước mặt Tô Ương, định rút kiếm thì bị cô ấy ngăn lại.

Tô Ương vẫn giữ được bình tĩnh: "Chuyện này là sao?"

Hạ Tuế An mím môi: "Như các người thấy, trong người tôi có Âm Thi Cổ, nhưng khác với những người khác, tôi vẫn còn tỉnh táo và có thể cảm nhận được phương hướng trong cổ mộ."

Thẩm Kiến Hạc bừng tỉnh, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy, thảo nào cô lại bảo chúng ta đi đường này. Vậy thì tiếp theo sẽ thuận lợi hơn nhiều rồi, có cô chỉ đường cho chúng ta."

Chung Không gằn giọng: "Làm sao chúng tôi tin được cô sẽ không cắn người như những con quái vật khác?"

Tô Ương chờ đợi lời giải thích của Hạ Tuế An.

Hạ Tuế An chỉ vào mắt mình: "Các người có thể nhìn màu mắt của tôi. Ngày thứ ba sau khi nhiễm Âm Thi Cổ sẽ có màu như thế này."

" Nhưng các người xem, tôi không hoàn toàn mất đi ý thức như họ, không biến thành một kẻ chỉ biết cắn người. Chỉ cần xuống mộ tìm được một thứ, tôi sẽ ổn thôi."

Thẩm Kiến Hạc nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc, rồi cười ha hả: " Tôi tin cô!"

Chung Không lại lườm Thẩm Kiến Hạc.

Tô Ương suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Được, Hạ cô nương, bây giờ ta cũng chọn tin tưởng cô. Nhưng ta phải nói trước, nếu cô phát điên và gây nguy hiểm đến tính mạng của chúng ta, chúng ta sẽ g.i.ế.c cô."

Nàng gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng."

Kỳ Bất Nghiên đi về phía hầm bên phải.

Hạ Tuế An cũng hiểu tại sao Kỳ Bất Nghiên lại đợi đến khi xuống mộ mới tiết lộ chuyện này. Chàng muốn thể hiện giá trị của nàng, để họ tự cân nhắc và quyết định có nên giữ nàng lại hay không.

Thấy Kỳ Bất Nghiên và Hạ Tuế An đi vào trước, những người còn lại dù còn nửa tin nửa ngờ cũng nối gót theo sau.

Cuối đường hầm là một phòng mộ khác.

Phòng mộ này khác hẳn phòng mộ lúc đầu.

Nó lớn hơn phòng trước gấp nhiều lần, có hình bát giác. Mỗi một góc đều đặt một cỗ quan tài. Trải qua hàng trăm năm, các góc tường đã phủ đầy mạng nhện và bụi bặm.

Không khí lạnh lẽo và cô quạnh bao trùm cả căn phòng. Chính giữa là một khoảng đất trống rộng lớn, đủ sức chứa hàng trăm người.

Đây không phải là phòng mộ chính. Họ phải tìm ra lối đi dẫn đến phòng mộ chính từ đây.

Bởi vì họ không còn đường lui.

Ngay khi họ bước vào, một cánh cửa đá đã hạ xuống, chặn mất lối ra.

Hạ Tuế An đi đến giữa phòng mộ, ngẩng đầu nhìn tám pho tượng động vật đặt ở tám góc: ngựa, trâu, rồng, gà, lợn, trĩ, chó, và dê.

Tám loài vật này tương ứng với tám cửa của bát quái. Hạ Tuế An nhớ trong sách của Hà Hoa có ghi, Yến Vương Yến Vô Hành khi còn sống rất say mê kỳ môn độn giáp.

Đột nhiên, nàng cúi xuống, áp tai xuống sàn nhà lắng nghe.

Bên dưới có thứ gì đó.

Không chỉ một.

Tử cổ trong người mách bảo nàng điều đó. Dường như nghe thấy gì đó, nàng đột ngột đứng dậy, nhìn về phía Kỳ Bất Nghiên.

"Ầm" một tiếng, mấy bàn tay phá đất chui lên, định tóm lấy mắt cá chân của Kỳ Bất Nghiên kéo xuống, nhưng lại tóm hụt. Hạ Tuế An đã nhanh hơn một bước, kéo chàng ra chỗ khác.

Bị Hạ Tuế An kéo bất ngờ, đồ trang sức bằng bạc trên người Kỳ Bất Nghiên kêu leng keng.

Những người khác đều nhìn sang.

Họ cũng thấy những thứ đang cố trồi lên từ sàn nhà nứt vỡ. Đất rung chuyển dữ dội, hàng trăm người bị chôn bên dưới sắp hiện thân, tất cả đều mặc áo giáp của chiến binh triều Đại Yến.

Thẩm Kiến Hạc khó có thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Cảnh tượng vừa hùng vĩ, vừa khiến anh ta cảm thấy mình sắp bị xé thành từng mảnh.

Nếu chỉ là một hai tên, họ còn có thể đối phó.

Nhưng đây là cả trăm tên...

Tìm đường thoát khỏi đây mới là thượng sách. Thẩm Kiến Hạc vội vàng sờ soạng trên tường. Sư phụ từng nói, các cơ quan thường được giấu ở những nơi dễ đoán, chỉ cần tìm kỹ là sẽ thấy.

Tô Ương kinh ngạc không thôi.

Những người này trông như từ trăm năm trước, nhưng lại sống động như người thật, không biết đã được bảo quản bằng cách nào mà dung mạo và thể trạng vẫn không thay đổi.

Hạ Tuế An hét lớn: "Tất cả đều là những xác c.h.ế.t bị Âm Thi Cổ khống chế, chúng đã biến thành con rối, cẩn thận kẻo bị thương!"

Âm Thi Cổ trong người nàng có thể cảm nhận được đồng loại.

Tất cả bọn chúng đã bò lên.

Hạ Tuế An đứng cạnh Kỳ Bất Nghiên, nắm tay chàng lùi lại từng bước. Đám con rối cũng vây lại. Lưng nàng va vào quan tài. Thấy một con rối giơ tay ra tóm, nàng nghiêng người né.

Tay con rối vừa chạm vào quan tài đã lập tức rụt lại, như thể không dám động vào. Hạ Tuế An nhận ra điều đó: "Nhanh nằm vào quan tài!"

Nàng và Kỳ Bất Nghiên đã bị bao vây, không thể tách ra để tìm quan tài khác.

Họ chỉ có thể nằm chung một cỗ.

Trước khi đám con rối kịp tấn công lần nữa, Hạ Tuế An đã cùng Kỳ Bất Nghiên nằm vào trong. Chúng vẫn đang tiến lại gần, nàng đành phải đóng cả nắp ngoài lại.

Cách đó vài bước, Thẩm Kiến Hạc xác nhận đám con rối không dám chạm vào quan tài. Anh ta luồn lách như một con lươn, nhanh chóng né tránh mấy đòn tấn công rồi nhảy vào cỗ quan tài gần nhất.

Chung Không và Chung Huyễn hộ tống Tô Ương vào một cỗ quan tài, sau đó họ mới đi tìm quan tài trống cho mình.

Hạ Tuế An áp tai vào thành quan tài, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng động đã nhỏ đi.

Những con rối bị Âm Thi Cổ điều khiển không thể chạm vào quan tài, chỉ có thể đi vòng quanh tại chỗ.

Trong không gian gần như kín mít, Hạ Tuế An có thể nghe thấy nhịp tim đều đều của Kỳ Bất Nghiên, và cả nhịp tim đập thình thịch của chính mình sau khi thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

Lưng Hạ Tuế An là nắp quan tài, phía trước là Kỳ Bất Nghiên. Chàng nằm bên trong, tức là bên dưới nàng. Nàng chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy gương mặt và cổ của chàng.

Cơn đói lại ập đến.

Nó như một cơn thủy triều, chực chờ phá vỡ chiếc lồng giam cầm nó.

Cảm giác thỏa mãn, no nê sau khi cắn Kỳ Bất Nghiên trước đó không ngừng hiện về trong đầu. Hạ Tuế An cố gắng giữ khoảng cách với chàng.

Nhưng quan tài chỉ có chừng đó chỗ. Dù nàng có cố gắng thế nào, họ vẫn ở rất gần nhau. Hơi thở hòa quyện, mặt đối mặt, trong mắt phản chiếu hình ảnh của đối phương.

Hạ Tuế An vô cùng khó chịu.

Mắt nàng ngày càng đỏ.

Trong lăng mộ lại vang lên tiếng sáo bi thương, ai oán, giống hệt tiếng sáo họ đã nghe trên phố cách đây không lâu.

Không chỉ Hạ Tuế An cảm thấy khó chịu, ngay cả những con rối bên ngoài cũng ôm đầu rên rỉ đau đớn. Nàng cắn chặt môi, nhất quyết không cắn Kỳ Bất Nghiên đang nằm dưới mình.

Ngón tay Kỳ Bất Nghiên vuốt lên đôi môi đang bị cắn chặt của Hạ Tuế An, dính một chút máu.

"Đừng nhịn nữa, cắn ta đi."

Hơi thở của thiếu niên mang theo một mùi hương quyến rũ. Nàng như bị cọng rơm cuối cùng đè gãy, giật phăng miếng vải trắng trên cổ chàng, vùi đầu cắn xuống. Lần trước là bên trái, lần này là bên phải.

"Ừm..." Chàng khẽ rên lên vì bị Hạ Tuế An cắn mạnh, không biết là vì đau, hay vì một cảm giác khoái lạc kỳ lạ.

Hạ Tuế An như sợ Kỳ Bất Nghiên sẽ không cho mình cắn nữa, nàng nắm chặt eo chàng để cố định.

Nhưng eo chàng lại rất nhạy cảm.

Lưng Kỳ Bất Nghiên hơi cong lên.

Chàng nhẹ nhàng gọi tên nàng, cười nói: "Hạ Tuế An, sao nàng cắn mạnh thế, nhẹ thôi... nhưng lỗi không phải ở nàng, là kẻ luyện ra Âm Thi Cổ đáng chết."

Sức lực của Hạ Tuế An bỗng trở nên vô cùng lớn, lý trí mỏng manh như chực chờ đứt đoạn. Nàng đè chặt Kỳ Bất Nghiên, cắn ghì vào cổ họng chàng không buông, như thể thực sự muốn cắn đứt mạch máu, muốn tước đi mạng sống của chàng.

Là do tiếng sáo.

Nếu không có tiếng sáo trong cổ mộ kích thích Âm Thi Cổ, nàng chỉ cần cắn một lúc là sẽ tỉnh táo trở lại.

Nếu đã vậy, thì không thể tiếp tục nữa.

Lòng bàn tay Kỳ Bất Nghiên vỗ mạnh vào quan tài.

Cỗ quan tài cứ thế bị chàng một chưởng đánh vỡ tan. Những mảnh gỗ văng ra tứ phía, rơi loảng xoảng xuống đất.

Bụi lắng xuống, tầm nhìn trở lại sáng sủa.

Hai người họ nằm giữa một đống mảnh vụn. Áo màu chàm của Kỳ Bất Nghiên trải rộng, bảy chiếc chuông hình bướm rung rinh, làm đỏ cổ tay gầy guộc của chàng.

Hạ Tuế An vẫn còn trên người chàng, cúi đầu cắn chặt vào cổ, khóe môi rỉ m.á.u của Kỳ Bất Nghiên, làm đỏ quần áo của cả hai. Vài giọt m.á.u rơi xuống xương quai xanh của chàng.

Xương quai xanh trắng ngần điểm vài vệt đỏ.

Trên cổ chàng chi chít vết cắn của nàng.

Đám con rối xung quanh thấy họ xuất hiện, không còn gì cản trở, lập tức ùa lên.

Chỉ còn một bước nữa, hàng chục con rối sẽ chạm tới họ.

Bỗng nhiên, những sợi tơ tằm trời từ không trung xuất hiện.

Vô số sợi tơ như tạo thành một lớp lá chắn, ngăn cản đám con rối tiến lên. Nhưng những sợi tơ sắc bén có thể cắt sắt như bùn này lại không thể làm gì được chúng.

Đám con rối cầm vũ khí từ trăm năm trước, điên cuồng c.h.é.m vào những sợi tơ. Tơ tằm trời bắt đầu có dấu hiệu lỏng lẻo, đứt gãy.

Những người ở trong các quan tài khác không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng động.

Tiếng c.h.é.m hỗn loạn.

Tiếng bước chân dồn dập.

Tò mò đến chết, Thẩm Kiến Hạc suýt nữa muốn đẩy nắp quan tài ra xem.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không làm vậy.

Kỳ Bất Nghiên véo cằm Hạ Tuế An, dùng một lực khéo léo khiến nàng nhả ra. Hạ Tuế An vừa thở được một hơi, Âm Thi Cổ trong người lại thôi thúc nàng cắn người uống máu.

Giọng thiếu niên trầm ấm bẩm sinh: "Cổ không còn chỗ nào để cắn nữa rồi. Cắn thêm nữa, ta sẽ c.h.ế.t mất, mà ta thì tạm thời chưa muốn chết."

Trên mặt Hạ Tuế An cũng dính đầy m.á.u của chàng.

Khi Kỳ Bất Nghiên định đưa cổ tay cho Hạ Tuế An cắn, nàng lại không kiểm soát được mà cắn vào nơi gần nhất - khóe môi chàng.

Chàng sững người một lúc, rồi cong mắt cười.

Ngầm cho phép nàng cắn tới, hai đôi môi chạm nhau.

Kỳ Bất Nghiên hai tay ôm lấy mặt Hạ Tuế An. Mái tóc dài của nàng rủ xuống vai chàng, tà váy màu hồng phấn phủ lên trang phục màu chàm.

Nàng mở miệng định cắn rách môi mỏng của chàng, nhưng thiếu niên đã linh hoạt né tránh, biến nó thành một nụ hôn.

Hạ Tuế An vẫn muốn cắn chàng.

Nàng đói khát vô cùng, luôn cảm thấy không đủ. Không cắn được, đầu lưỡi nàng vội vàng đưa về phía trước. Kỳ Bất Nghiên mở miệng, và nàng đã trượt vào trong.

Chương 28

Những con rối dường như không biết mệt mỏi, lúc này chỉ biết lặp lại động tác chém, đem hết sức lực dùng trên chiến trường vào đây, tơ tằm trời tạo thành rào chắn phát ra tiếng đứt gãy không chịu nổi.

Mắt thấy tất cả tơ tằm trời sắp đứt thành từng mảnh.

Kỳ Bất Nghiên đ.â.m một cây kim bạc vào thái dương của Hạ Tuế An, một cơn đau nhẹ từ thái dương cô lan ra, anh lại rút kim bạc về, cô tuy vẫn muốn cắn người, nhưng tạm thời có thể kiểm soát được bản thân.

Hạ Tuế An như một quả bóng nhanh chóng lăn xuống khỏi người Kỳ Bất Nghiên, ánh mắt nhìn anh vừa có cảm ơn vừa có thắc mắc, như đang hỏi anh tại sao không dùng kim bạc châm cô ngay từ đầu.

Anh đứng dậy: "Cách này chỉ có thể dùng một lần với một người."

"Chỉ có thể dùng một lần?"

Khóe môi Kỳ Bất Nghiên cuối cùng vẫn bị Hạ Tuế An cắn rách, m.á.u đỏ như son: " Đúng vậy. Nếu dùng kim bạc kích thích thái dương của nàng lần thứ hai, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi ý thức."

Cô theo bản năng sờ vào thái dương.

Chẳng trách đến lúc này mới dùng kim bạc châm. Lúc đầu, Thẩm Kiến Hạc còn do dự không biết có nên ra ngoài xem không, nghi ngờ sở dĩ có động tĩnh lớn như vậy là do đồng bọn gặp nguy hiểm.

Nhưng Thẩm Kiến Hạc lại không chắc chắn.

Vì vậy anh ta kiên nhẫn đợi một lúc, vì vừa mở nắp quan tài, những con rối vô nhân tính đó sẽ thò tay vào tóm anh ta, hoặc dùng đao kiếm c.h.é.m anh ta.

Cho đến khi Thẩm Kiến Hạc nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ của Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiên.

Họ chắc chắn không ở trong quan tài.

Nghe động tĩnh, thật sự gặp nguy hiểm rồi sao?

Đi giang hồ, nghĩa khí cần có vẫn phải có, huống hồ Hạ Tuế An còn cứu anh ta nữa, Thẩm Kiến Hạc nhanh chóng mở nắp quan tài, quả nhiên thấy họ bị hàng chục con rối bao vây chặt chẽ.

MIÊU CƯƠNG HẮC LIÊN HOA

C30