Kỳ Bất Nghiên gật đầu.
"Ta không có ý định xen vào chuyện của người khác."
Bọn cướp nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, đang thầm đoán xem lời cậu nói đáng tin đến mức nào.
Hạ Tuế An cảm thấy hy vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt. Cô không muốn c.h.ế.t như vậy, cô do dự không biết có nên lên tiếng cầu xin thiếu niên đứng ở góc cầu thang giúp đỡ họ không. Nhưng dù có cầu xin, liệu cậu ta có đồng ý?
Cậu ta đã nói sẽ không xen vào chuyện của người khác rồi mà.
Giây tiếp theo, Kỳ Bất Nghiên lại nhẹ giọng: " Nhưng như ta đã nói, các người làm phiền đến ta."
Bọn cướp không hiểu tại sao, cũng lười nói nhảm với cậu, một tên hung hăng trừng mắt, nhổ nước bọt xuống đất: "Vậy thì sao, không g.i.ế.c ngươi đã là đại phát từ bi rồi, còn không mau cút đi."
Kỳ Bất Nghiên đi hết những bậc thang còn lại, rồi tùy hứng dùng ủng đá vào đầu con rắn đỏ: "Các người không xin lỗi ta sao?"
Cái đầu bẹt của con rắn đỏ oan ức run lên.
Bọn cướp: "Xin lỗi cái gì?"
Cậu cười khẩy: "Xin lỗi vì đã làm ồn đến ta chứ sao."
"Tao xin lỗi ông nội mày... A!"
Con rắn đỏ đang trườn dưới đất bỗng bị Kỳ Bất Nghiên đá bay, đầu nó găm thẳng vào miệng tên cướp đang chửi rủa. Con rắn lập tức cắn dọc khóe miệng hắn, nọc độc nhanh chóng thấm vào da, gây lở loét.
Tên cướp không thể thốt ra thêm một lời nào nữa.
Kỳ Bất Nghiên bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt: "Nếu không xin lỗi, vậy thì c.h.ế.t đi."
Sự dịu dàng mang theo một vẻ tàn nhẫn đến khó tin.
Hạ Tuế An giật mình ngã xuống đất, vì người bị rắn đỏ cắn chính là tên cướp đang dùng đao kề vào cổ cô. Ở quá gần, Hạ Tuế An thậm chí có thể nghe thấy tiếng rắn cắn người.
Thật rợn tóc gáy.
Tên cướp bị rắn đỏ cắn c.h.ế.t ngay tại chỗ, t.h.i t.h.ể nhanh chóng khô quắt lại như bị hút cạn tinh huyết.
Bà lão cũng nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Những tên cướp khác lúc này mới bừng tỉnh, cầm đao xông lên, chiêu thức hiểm độc, đòn nào đòn nấy đều nhằm lấy mạng người.
Kỳ Bất Nghiên lùi lại mấy bước: "Các người chờ một chút, để chúng nó ăn no đã, coi như là lời xin lỗi của các người, như vậy cũng không được sao?"
Bọn cướp làm sao còn nghe lọt tai lời cậu nói.
Chúng giận dữ gầm lên: "Nạp mạng đi!"
Kỳ Bất Nghiên ung dung đưa tay lên môi, thành thạo huýt sáo.
Hàng trăm, hàng ngàn con kiến ba khoang đáng lẽ phải đang trú đông ở nơi ấm áp không biết từ đâu bay ra, ồ ạt tấn công chúng. Nọc độc cực mạnh của kiến ba khoang khiến chúng toàn thân sưng đỏ, đầu óc choáng váng, mệt mỏi đến mức không cầm nổi đao.
Hạ Tuế An dù sợ hãi nhưng vẫn che chắn trước mặt bà lão. Khi thấy con rắn đen bò lên chân mình, cô suýt nữa thì ngất đi.
Lưỡi rắn trơn tuột l.i.ế.m qua mắt cá chân Hạ Tuế An, phát ra tiếng "xì xì".
Con rắn đen không hề cắn.
Cơ thể Hạ Tuế An cứng đờ, muốn hất con rắn ra nhưng không đủ can đảm. Ai dám chắc nó sẽ không cắn cô trước? Bà lão bị cô che khuất, không nhìn thấy con rắn đen đang chậm rãi bò về phía cô.
Mãi đến khi con rắn đen bò lên vai Hạ Tuế An, bà lão mới nhìn thấy, bà kinh hãi thất sắc, muốn giúp đẩy nó ra: "Rắn trên người cháu!"
"Bà ơi, từ từ đã."
Giọng Hạ Tuế An run rẩy, con rắn này đến giờ vẫn không cắn cô, tốt nhất là không nên chọc giận nó.
"Nó không cắn cháu."
Cô không kìm được nỗi sợ, giọng nói đã lạc đi vì sắp khóc. Dù chưa khóc, nhưng lời nói này chẳng có chút sức thuyết phục nào, bà lão cũng không dám hành động liều lĩnh.
Bọn cướp đã mất hết khả năng chống cự, lần lượt bị Kỳ Bất Nghiên dùng chính những thanh đao dài của chúng cắt cổ. Máu tươi phun ra tung tóe trên sàn nhà, khiến lũ cổ trùng bò ra càng thêm phấn khích.
Cậu ném thanh đao dính m.á.u xuống, dùng nước còn ấm trên lò than để rửa tay.
Trước đây, có lẽ cậu cũng đã từng làm những việc tương tự.
Nếu không thì đã chẳng thành thạo đến vậy.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Hạ Tuế An không thấy rõ bộ y phục màu chàm của thiếu niên đã vấy bao nhiêu máu, chỉ thấy những ngón tay thon dài trắng ngần của cậu ngâm trong nước ấm. Khớp xương của cậu rõ ràng, đẹp tựa ngọc thạch.
Rửa tay xong, Kỳ Bất Nghiên nhìn về phía Hạ Tuế An. Cô căng thẳng nuốt nước bọt: "Xin lỗi."
Cậu có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Ngươi xin lỗi ta?"
Hạ Tuế An cố gắng không nhìn con rắn đen trên vai: "Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi đã làm ồn đến cậu, cậu có thể đừng g.i.ế.c tôi và bà được không?"
Kỳ Bất Nghiên đi về phía cô, ngón tay còn nhỏ giọt nước điểm lên đầu con rắn đen: "Ngươi bò lên người cô ấy làm gì, dọa cô ấy rồi. Ngươi nghĩ ta là kẻ lạm sát người vô tội sao?"
Nửa câu sau là hỏi Hạ Tuế An.
Con rắn đen như muốn lấy lòng mà l.i.ế.m chủ nhân, nhưng vẫn không rời khỏi người cô, nó thích mùi hương này.
Hạ Tuế An lắc đầu quầy quậy, vội vàng đáp: " Tôi không nghĩ cậu là kẻ lạm sát người vô tội, tôi còn phải cảm, cảm ơn cậu nữa."
Cô không muốn nhìn thấy lũ rắn rết trước mặt nữa, cúi gằm đầu xuống, dải lụa và mái tóc dài theo đó mà rủ xuống.
"Cảm ơn ta? Ta có giúp gì cho ngươi đâu."
Kỳ Bất Nghiên nhìn thẳng vào Hạ Tuế An.
Thiếu nữ ăn mặc mỏng manh, trên đầu còn có một vết thương do bị người ta đập vào, m.á.u đã đông lại nhưng vẫn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông trắng bệch, thật đáng thương.
Nhưng... điều này thì liên quan gì đến cậu chứ.
Kỳ Bất Nghiên cong ngón tay, gõ nhẹ vào đầu con rắn đen, ôn hòa cười nói: "Nếu ngươi không quay lại, vậy thì c.h.ế.t trên người cô ấy đi."
Hạ Tuế An đột ngột ngẩng đầu.
Cô đối diện với đôi mắt hồ ly hơi xếch lên của thiếu niên. Mái tóc dài của cậu tựa thác nước đổ xuống, màu đen tự nhiên, bẩm sinh hơi xoăn. Phần tóc không được tết có kẹp một dải lụa màu xanh lam.
Nhìn kỹ, dung mạo của cậu có chút khác biệt so với người Đại Chu, nhưng không thể phủ nhận là rất đẹp.
Cô bất giác lùi lại một bước.