Vì nghe thấy cậu nói từ "chết" một cách nhẹ như không, nhưng Hạ Tuế An chỉ lùi được một bước đã bị buộc phải dừng lại.
Con rắn đen lè lưỡi bên tai cô.
Hạ Tuế An bất giác nhắm mắt.
Con rắn đen men theo cánh tay, đùi cô bò xuống, trở về với Kỳ Bất Nghiên.
Bà lão từ phía sau Hạ Tuế An bước ra, nhìn cậu với vẻ do dự. Bà quên chưa nói với Hạ Tuế An rằng trên lầu còn có một thiếu niên mà bà đã cho ở nhờ hôm qua, cũng không ngờ cậu ta lại có thể điều khiển cổ trùng.
Kỳ Bất Nghiên ném hết t.h.i t.h.ể trong quán trọ ra ngoài, một mình ngồi trên quầy hàng, đôi chân dài tùy ý buông thõng, trang sức bạc trên đôi ủng đen khẽ lắc lư.
Trang phục của thiếu niên được trang trí bằng nhiều chuông bạc, mỗi cử động đều tạo ra những âm thanh leng keng, tựa như lời mời gọi mê hoặc.
Cậu nói vài câu với bà lão.
Cụ thể nói gì, Hạ Tuế An không nghe rõ, sự chú ý của cô đều bị đám rắn rết xung quanh Kỳ Bất Nghiên thu hút. Cảm giác con rắn đen trườn qua da, l.i.ế.m qua đầu ngón tay dường như vẫn còn đó.
Nó khiến cô có ảo giác sắp bị rắn cắn chết, dù nó đã bò đi, nhưng bóng ma để lại vẫn chưa tan biến.
Hạ Tuế An vốn không muốn nhìn Kỳ Bất Nghiên.
Nhưng lại sợ chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị đám rắn rết của cậu bò lên người. Cô chỉ đành lén nhìn về phía cậu, một con nhện tarantula toàn thân ánh tím, to hơn nhện bình thường, đang ẩn nấp sau lưng cậu.
Đến cả con nhện nhỏ cũng sợ, Hạ Tuế An đột nhiên nhìn thấy nhện tarantula, chân cô mềm nhũn.
Cảnh tượng khiến cô tê dại cả da đầu.
Cô lặng lẽ lùi xa cậu một chút, co ro bên lò than, chỉ mong mình trở nên vô hình. Sao trên người cậu ta lại có nhiều thứ kỳ dị đến vậy? Nếu không lầm, tất cả chúng đều có thể đoạt mạng người.
Đêm khuya, gió lạnh gào thét.
Tuyết trắng tinh khôi phủ kín màn đêm, Vệ Thành vẫn không một bóng người, một mảnh tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Chỉ có quán trọ le lói ánh sáng yếu ớt.
Hạ Tuế An buồn ngủ gật gù, bà lão bảo cô lên phòng lầu hai nghỉ ngơi, nhưng cô không chịu, tối nay cô không muốn ở một mình.
Bà lão cũng không khuyên nữa, có lẽ ba người nghỉ ngơi ở đại sảnh quán trọ lại là lựa chọn tốt nhất. Quán trọ không có nhiều than, chỉ có một lò, đặt ở đại sảnh thì trong phòng sẽ không có.
Lò than cháy "xì xèo".
Đại sảnh tương đối yên tĩnh, mí mắt Hạ Tuế An díu lại, đầu nghiêng sang một bên, suýt nữa thì ngủ thiếp đi.
Cô dụi mắt, ngẩng đầu lên.
Đối diện là thiếu niên với dung mạo xinh đẹp tựa con gái, dường như đã ngủ say. Hàng mi dài của cậu khép lại, còn đám rắn rết cổ trùng không biết đã trốn đi đâu mất.
Nhìn như vậy cũng không còn đáng sợ nữa, Hạ Tuế An không khỏi nhìn thêm vài lần.
Bà lão ngồi bên trái lò than, lưng tựa vào cột gỗ, vẻ mặt hiền từ, dường như đang mơ về những ngày tháng hạnh phúc bên con trai, khóe miệng khẽ cong lên.
Hạ Tuế An rón rén đứng dậy.
Một khắc sau, cô tìm thấy một tấm chăn vá, nhẹ nhàng đắp cho bà lão.
Gió lạnh vẫn lùa vào. Hạ Tuế An nhìn quanh cửa ra vào và cửa sổ đã đóng chặt, một lúc sau mới phát hiện ra nguyên nhân: giấy dán cửa đã bị rách.
Nếu không vá lại lỗ hổng, bị gió lạnh thổi suốt đêm sẽ dễ sinh bệnh. Hạ Tuế An tìm vài thứ, định dán lại những chỗ giấy rách để bà lão tốt bụng đã cho cô ở nhờ có thể ngủ một giấc yên ổn.
Có vài chỗ giấy dán cửa bị rách toạc.
Hơi lạnh len lỏi vào trong.
Hạ Tuế An hơi cúi người, nhìn qua lỗ hổng, nhỏ giọng tự nhủ: "Chẳng trách đốt than rồi mà vẫn lạnh như vậy."
Cô giơ tay định dùng hồ dán giấy lên, nhưng đột nhiên thấy một con mắt xuất hiện ở lỗ hổng, nhìn thẳng vào trong.
"A!"
Hạ Tuế An không kìm được mà hét lên.
Rất nhanh, cô lại kịp thời bịt miệng, nuốt ngược tiếng hét vào trong.
Kỳ Bất Nghiên mở mắt.
Bà lão dường như vẫn đang ngủ say, tựa vào cột gỗ, không bị tiếng hét bị dập tắt của Hạ Tuế An đánh thức, không hề động đậy.
"Mở cửa."
Kỳ Bất Nghiên vừa nói, vừa bước xuống từ quầy hàng, đôi chân dài dễ dàng chạm đất. Nếu Hạ Tuế An ngồi trên quầy, lúc xuống chắc chắn phải nhảy xuống, vì chân khó mà chạm tới đất.
Hạ Tuế An thấy Kỳ Bất Nghiên cũng đã tỉnh, lòng có chút yên tâm: "Vậy cậu phải bảo vệ tôi."
Lần đầu tiên nghe thấy những lời như vậy, cậu ngước mắt lên.
"Bảo vệ ngươi?"
Bảo vệ ư? Một từ ngữ thật mới mẻ.
Vì Kỳ Bất Nghiên bảo cô mở cửa, nên cậu phải bảo vệ cô là điều đương nhiên, Hạ Tuế An thầm nghĩ, nhưng vẫn không mấy tự tin, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Nếu không thì cậu ra mở."
Kỳ Bất Nghiên đột nhiên mỉm cười: "Được thôi, ta bảo vệ ngươi."
Cô bán tín bán nghi: "Thật sao?"
"Thật, ta bảo vệ ngươi."
Giọng nói ấy tựa như lời thì thầm của người tình bên tai, khiến người ta bất giác tin tưởng.
Hạ Tuế An hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm mở cửa. Chủ nhân của con mắt kia đứng chân trần trong tuyết, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, gầy trơ xương, hai tay đầy những vết nứt nẻ vì giá lạnh.
Người này trạc tuổi Hạ Tuế An, bất an xoa tay, ánh mắt lảng tránh nhìn họ.
Trông không có vẻ gì là muốn làm hại họ.
Thiếu nữ lạ mặt đột nhiên cử động, rụt rè tiến lên một bước, thử dùng những ngón tay bẩn thỉu nhẹ nhàng kéo váy màu cam của cô.
Trên chiếc váy màu cam có thêm hai dấu tay đen.
Hạ Tuế An định lùi lại nhưng rồi dừng bước, cảm thấy bối rối, trong khi Kỳ Bất Nghiên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, mang theo một luồng hương thơm thoang thoảng.
Thiếu nữ như bị kinh động, vội buông tà váy của Hạ Tuế An ra, loạng choạng lùi lại mấy bước trên nền tuyết. Gió tuyết thổi qua mái tóc dài bù xù bẩn thỉu và bộ quần áo rách nát, để lộ đôi chân trần đầy vết thương.
Cô có chút sợ hãi thiếu niên lạ mặt kia.