MIÊU CƯƠNG HẮC LIÊN HOA

C5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tuyết bay đầy trời, theo gió lướt qua trước sau họ, xung quanh toàn một màu trắng vô tận. Chiếc váy dài màu cam của Hạ Tuế An bất giác áp sát vào trang phục màu xanh chàm của Kỳ Bất Nghiên.

Trang sức bạc trên áo cậu lay động vì gió.

Chuông reo, xuyên qua màn tuyết.

Kỳ Bất Nghiên không nói được hay không, chỉ cười cười rồi bước về phía quán trọ.

Rắn đỏ và rắn đen đi theo sau, Hạ Tuế An cũng vội vàng chạy theo. Cô không dám đến quá gần Kỳ Bất Nghiên vì sợ đám rắn rết của cậu, nhưng cũng không dám đi quá xa vì sợ cậu sẽ bỏ rơi mình.

Vệ Thành giờ đây chẳng khác nào một tòa thành chết.

Hầu hết những người ở đây đều sống lay lắt, không khác gì những cái xác không hồn, họ sẽ không cưu mang cô. Nếu Hạ Tuế An đơn độc, cô sẽ không c.h.ế.t đói thì cũng c.h.ế.t rét, hoặc bị cướp ngựa g.i.ế.c chết.

Đám rắn rết của Kỳ Bất Nghiên không vui có lẽ sẽ cắn cô, nhưng điều đó vẫn tốt hơn là chết.

Hốc mắt Hạ Tuế An lại có chút cay cay.

Không thể khóc nữa.

Mình phải mạnh mẽ lên, cô tự nhủ.

Tuy Kỳ Bất Nghiên không đồng ý, nhưng cậu cũng không dứt khoát từ chối. Vì vậy, trước khi cậu lên tiếng, để sống sót, Hạ Tuế An đành phải mặt dày đi theo cậu.

Chân cậu ta dài, một bước của cậu bằng hai bước của cô. Hạ Tuế An phải vịn váy chạy hổn hển mới miễn cưỡng theo kịp, trời lạnh là thế mà mồ hôi vẫn túa ra.

Quán trọ gần như không thay đổi, trước khi họ rời đi như thế nào, bây giờ vẫn như vậy.

Chỉ là lò than trong đại sảnh đã lụi tàn.

Kỳ Bất Nghiên đi thẳng lên cầu thang gỗ lên lầu hai.

Hạ Tuế An sợ mình bám theo quá sát sẽ khiến người ta khó chịu, đành nén lại nỗi sợ bị bỏ rơi, ngồi xổm trong đại sảnh ôm gối chờ cậu.

Nghe thấy tiếng chuông bạc leng keng mơ hồ, Hạ Tuế An ngẩng đầu nhìn lên cầu thang. Thiếu niên một tay xách tay nải bước xuống, chuỗi trang sức bạc quấn quanh đôi ủng dài bỗng nhiên động đậy, bò dọc theo thân ủng xuống.

Không ngờ chuỗi trang sức bạc trên đôi ủng dài lại là một con rắn bạc nhỏ đang ngủ đông.

Cô vội vàng đứng dậy.

"Ngươi thật sự muốn đi theo ta?"

Kỳ Bất Nghiên tiện tay đặt tay nải lên bàn, kéo một chiếc ghế dài, ngồi đối diện cô.

Hạ Tuế An gật đầu lia lịa.

Cậu chống cằm nhìn cô, đôi mắt diễm lệ, giọng nói có vẻ hiền lành: "Ta từ nhỏ đến lớn nuôi không ít rắn rết, nhưng chưa từng nuôi người bao giờ."

Hạ Tuế An mấp máy môi, muốn nói " tôi rất dễ nuôi", nhưng sao cũng không thốt ra được. Cô có chút lúng túng, khô khan nói: " Tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu."

Kỳ Bất Nghiên liếc nhìn chỗ trống trên chiếc ghế dài: "Ngươi ngồi xuống trước đi."

Cậu mỉm cười: "Ngươi tên gì?"

Hạ Tuế An: "Hạ Tuế An."

Kỳ Bất Nghiên lẩm nhẩm: "Hạ Tuế An."

Cậu đột nhiên giơ tay, chạm vào vết thương trên trán Hạ Tuế An: "Ai đập ngươi?"

Đầu ngón tay thiếu niên ấm áp, có chút chai sạn, lướt qua vết thương nhạy cảm của cô, cơn đau âm ỉ còn sót lại xen lẫn một cảm giác tê dại xa lạ.

Hạ Tuế An rụt cổ lại, nhưng lại bị Kỳ Bất Nghiên dùng tay kia giữ gáy lại. Lòng bàn tay cậu di chuyển lên trên, nhanh chóng chạm vào vết thương ở sau gáy cô, đầu ngón tay xoa nhẹ vài cái.

Đây là một vết thương có thể lấy mạng người.

Bị đập mạnh như vậy mà không chết.

Là do mạng lớn sao?

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta." Kỳ Bất Nghiên buông tay xuống, đầu ngón tay dính một chút m.á.u khô.

Hôm qua, bà lão muốn xử lý vết thương cho Hạ Tuế An, nhưng trong quán trọ không còn thuốc men, lại nghe cô nói không sao, nên đành thôi.

Hạ Tuế An cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng: " Tôi không nhớ gì cả."

Kỳ Bất Nghiên: "Thật đáng tiếc."

Cô không hiểu: "Hửm?"

"Nếu có thể tìm thấy kẻ đã đập ngươi thì tốt rồi, ta sẽ đập nát đầu hắn."

Cậu thờ ơ nghịch món trang sức bạc bên hông, giọng kể bình thản như không: "Trước đây, có kẻ dùng đá ném cổ trùng của ta, ta liền dùng đá đập nát đầu hắn."

Mi mắt Hạ Tuế An khẽ run, cô không nói một lời.

Dần dần, cô hiểu ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Kỳ Bất Nghiên, cô rất ngạc nhiên: "Cậu đồng ý cho tôi sau này đi theo cậu rồi sao?"

Kỳ Bất Nghiên bảo Hạ Tuế An đưa đầu lại gần.

Cô không biết cậu định làm gì, do dự một lúc, rồi cũng ngoan ngoãn đưa đầu lại gần.

Một con nhện từ vòng bảo vệ cổ tay của Kỳ Bất Nghiên bò ra, mắt thấy sắp bò lên trán cô, Hạ Tuế An đột ngột bật dậy, đẩy Kỳ Bất Nghiên ra, vẻ mặt đầy kháng cự, chỉ thiếu nước bỏ chạy.

Kỳ Bất Nghiên lại bật cười: "Ngươi sợ gì? Vừa rồi không phải ngươi nói muốn đi theo ta sao, chẳng lẽ ngay cả cổ trùng ta nuôi cũng không chấp nhận được?"

Hạ Tuế An cứng đầu đứng cách cậu vài bước.

Cậu cũng không động, ngồi yên tại chỗ.

Thiếu niên hai tay đặt trên bàn, khớp ngón tay gõ nhẹ từng nhịp, nụ cười trên mặt không giảm, gương mặt ngọc ngà dịu dàng, yên lặng nhìn cô.

Giằng co hồi lâu, Hạ Tuế An bước nhỏ quay lại, từng chút một đến gần Kỳ Bất Nghiên.

Cô vẫn nhớ lời cậu từng nói, muốn có được thứ gì đều phải trả giá. Cô cho rằng đây là cái giá để được đi theo cậu. Cũng như lúc chôn cất bà lão, bị rắn đen cắn một nhát, tuy đau nhưng không chết.

Kỳ Bất Nghiên vừa động tay, con nhện đã nhanh chóng bò lên mặt Hạ Tuế An, tim cô đập thình thịch.

Con nhện bắt đầu cắn cô.

Không chỉ một nhát, mà là liên tiếp mấy nhát.

Hạ Tuế An sợ hãi nhắm mắt lại, quờ quạng xung quanh, vô tình nắm lấy tay Kỳ Bất Nghiên.

Kỳ Bất Nghiên thản nhiên thưởng thức cảnh con nhện tím gặm phần thịt thối ở rìa vết thương trên trán Hạ Tuế An, cũng không mấy quan tâm việc cô đang nắm tay mình: "Ngươi muốn để lại sẹo trên mặt?"

Hành động muốn giãy giụa của thiếu nữ dừng lại.

Không phải chỉ đơn giản là để cổ trùng cắn cô?

Cậu cúi đầu nhìn bàn tay cô đang nắm lấy tay mình, cảm thấy mới lạ liền khẽ ngoắc ngón út của cô: "Nếu không muốn, thì để nó ăn hết những miếng thịt c.h.ế.t đó đi. Ta thì không quan tâm cổ trùng ta nuôi có xấu xí hay không."

"Tùy ngươi thôi."

MIÊU CƯƠNG HẮC LIÊN HOA

C5