MIÊU CƯƠNG HẮC LIÊN HOA

C6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Rốt cuộc, nuôi người và nuôi cổ trùng thì khác gì nhau?

Đột nhiên, cậu muốn thử.

Lời vừa dứt, Hạ Tuế An mở mắt ra, bắt gặp đúng lúc khuôn mặt nghiêng của Kỳ Bất Nghiên, thấy cậu đang xem xét ngón tay của cô. Bàn tay thiếu niên thon dài rộng lớn, khác hẳn với tay cô.

Tâm trí cô đều bị con nhện tím trên mặt chiếm hết: "Con nhện này có thể trị thương sao?"

Kỳ Bất Nghiên "ừm" một tiếng.

Thật kỳ diệu, Hạ Tuế An thầm kinh ngạc, nhưng thói quen sợ rắn rết vẫn không thể thay đổi. Mỗi khi con nhện cử động, cô lại không tự chủ được mà run lên. Cô không nhắm mắt nữa mà cúi đầu nhìn xuống đất.

Nguyên nhân là khi nhắm mắt, ngũ quan càng trở nên nhạy bén, Hạ Tuế An mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nhện đang ăn thịt chết, khiến cô nổi da gà khắp người.

Thà mở mắt ra để phân tán sự chú ý còn hơn.

Ánh mắt cô vô định lướt khắp nơi.

Tầm mắt cô là tà áo của thiếu niên rủ xuống sàn nhà, màu sắc sặc sỡ, những chỗ được thêu khá nhiều, hoa văn nhìn từ xa như một bức tranh đẹp tự nhiên, nhìn gần lại giống như những ký tự kỳ lạ được sắp xếp lộn xộn.

Chưa đầy một lát, con nhện ăn no quay đầu bò khỏi vết thương của Hạ Tuế An.

Kỳ Bất Nghiên đưa tay qua, tám cái chân mảnh khảnh của con nhện lướt qua má cô, cậu nắm năm ngón tay lại bắt con nhện xuống: "Được rồi."

Vết thương trên trán Hạ Tuế An vốn còn thỉnh thoảng đau nhức, lúc này dường như đã đỡ hơn nhiều.

"Cảm ơn."

Ánh mắt cô lướt qua thấy trên da cổ của Kỳ Bất Nghiên có hoa văn hiện lên, giống như cánh bướm, màu sắc từ đậm chuyển sang nhạt. Hạ Tuế An không khỏi thắc mắc, buột miệng hỏi: "Thứ gì dưới cổ cậu vậy?"

Con nhện tím sau khi ăn no cuộn tròn trong lòng bàn tay Kỳ Bất Nghiên ngủ, cậu xách tay nải lên: "Ngươi nói hoa văn bướm trên người ta?"

Trong nháy mắt, hoa văn bướm lại biến mất.

Hạ Tuế An mở to hai mắt.

"Quên nói cho ngươi biết, ta đến từ một ngôi làng ở Miêu Cương, cơ thể có chút khác biệt so với người khác, da thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hoa văn bướm đặc trưng. Trước đây khi ta g.i.ế.c người và cảm thấy phấn khích, nó sẽ xuất hiện."

Miêu Cương.

Hạ Tuế An nghe thấy có chút quen thuộc, rồi ngẫm lại câu cuối cùng thiếu niên nói, cô sững người: "Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện?"

Quán trọ không đóng cửa, gió bắc len lỏi qua cổ áo Hạ Tuế An, lạnh đến run người.

Đồng thời, lòng bàn chân cô cũng dâng lên một luồng khí lạnh.

Kỳ Bất Nghiên sao có thể không nghe ra ý tứ của Hạ Tuế An, cô đây là sợ cậu nảy sinh ý định g.i.ế.c mình, vì sắp g.i.ế.c người mà có biến động cảm xúc, nên da mới hiện lên hoa văn bướm sống động như thật.

Người ở Thiên Thủy Trại Miêu Cương ai cũng sẽ như vậy, nhưng nguyên nhân biến động cảm xúc của mỗi người lại khác nhau.

Ví dụ, Kỳ Bất Nghiên từng thấy một chú rể trong ngày cưới toàn thân đầy bướm, ngay cả trên mặt cũng hiện lên một hoa văn bướm xinh đẹp, rất lâu không tan, sau khi nắm lấy tay cô dâu, màu sắc càng thêm rực rỡ.

Cũng trong cùng một ngày, cậu thấy hoa văn bướm của vị tân lang kia từ màu sắc lộng lẫy biến thành màu xám tro tàn, tân lang bị tân nương g.i.ế.c chết.

Nghe nói, người con gái đó không yêu tân lang.

Trong đêm tân hôn, đã ra tay.

Người con gái dùng d.a.o găm đ.â.m tân lang hơn mười nhát, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, trong một khoảnh khắc nhuộm đỏ hoa văn bướm, con bướm dường như sống lại trong giây lát rồi mất đi màu sắc.

Người ở Thiên Thủy Trại, trước khi chết, nếu trải qua biến động cảm xúc mạnh mẽ, trên người sẽ hiện lên những hoa văn bướm rực rỡ. Thi thể sau khi c.h.ế.t cũng vậy, nhưng màu sắc sẽ không còn lộng lẫy mà trở nên xám xịt, u tối.

Như một bức tranh cuộn đã phai màu.

Những hoa văn bướm đó vẫn sẽ mãi mãi lưu lại trên bề mặt thi thể, cho đến khi mục nát thành bùn đất.

Người Thiên Thủy Trại tin rằng người c.h.ế.t sẽ hóa thành bướm.

Nguyên do là vì vậy.

Kỳ Bất Nghiên chỉ từng thử qua một vài bộ phận nhỏ trên cơ thể hiện lên hoa văn bướm, thường là sau khi cậu g.i.ế.c người. Lúc đó, thấy trên mặt vị tân lang kia cũng hiện lên hoa văn bướm, cậu còn cảm thấy rất kỳ lạ.

Ngoài ra, không có quá nhiều cảm giác.

Ngược lại, cậu cho rằng hoa văn bướm màu xám hiện ra sau khi người Thiên Thủy Trại c.h.ế.t rất đẹp.

Vì vậy, khi gia đình và bạn bè của tân lang đau buồn khóc lóc vì cái c.h.ế.t của anh, muốn g.i.ế.c người con gái ngoại lai kia, Kỳ Bất Nghiên đứng một bên chỉ thưởng thức hoa văn bướm lộ ra sau khi tân lang chết.

Không để ý đến những lời yêu hận tình thù của họ, cũng không thể đồng cảm.

"Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện?"

Hạ Tuế An thấy Kỳ Bất Nghiên không trả lời mình, lại nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa.

Ký ức về bức tranh hoa văn bướm khô héo trong đầu Kỳ Bất Nghiên tan biến, cậu bước ra ngoài, thờ ơ nói: "Chắc là xuất hiện từ hôm qua, hôm nay mới tan đi."

Hôm qua cậu đã g.i.ế.c bọn cướp ngựa trong quán trọ.

Thì ra là vậy, Hạ Tuế An thầm nghĩ hoa văn bướm này tan đi thật chậm, phải mất một đêm mới dần dần tan đi. Nếu hoa văn bướm hiện lên nhiều hơn và sâu hơn, chẳng phải sẽ mất cả ngày cả đêm mới tan đi sao?

Cô cũng xách tay nải nhẹ tênh của mình bước ra khỏi quán trọ: "Cậu đợi tôi với."

Tốc độ của Kỳ Bất Nghiên vẫn không đổi.

Không biết cậu có nghe thấy giọng cô không.

Xung quanh không một bóng người, tiếng gió như tiếng quỷ khóc sói gào, Hạ Tuế An lo lắng, đưa tay kéo lấy tà áo của cậu: "Cậu đừng bỏ rơi tôi."

Kỳ Bất Nghiên đi chậm lại, để mặc Hạ Tuế An hờ hững nắm lấy tà áo của cậu, giống như cậu để mặc cổ trùng của mình bò lên người.

"Ta đương nhiên sẽ không bỏ rơi ngươi."

Cậu nói.

Giọng nói thiếu niên theo gió lọt vào tai.

"Cổ trùng ta nuôi, đến c.h.ế.t cũng chỉ có thể là cổ trùng của ta, không được nhận luyện cổ sư khác làm chủ. Ngươi là người đầu tiên ta nuôi, cũng là như vậy, không khác gì cổ trùng của ta."

"Còn nữa --"

Kỳ Bất Nghiên nhìn cô cười: "Người ở chỗ chúng ta không dung thứ sự phản bội."

Hạ Tuế An ngước mắt lên, lắp bắp: " Tôi, tôi sẽ không."

MIÊU CƯƠNG HẮC LIÊN HOA

C6