Tôi: ?
Hết người này đến người khác đều coi tôi là trò đùa hả?
Tôi không chịu bỏ cuộc, dứt khoát cởi túi ra.
Mùi thịt, mùi bánh, mùi dầu cùng với hơi nóng bốc lên lan tỏa.
Mặc dù sáng tôi đã ăn rồi, nhưng vẫn không kiềm được nuốt nước miếng.
" Tôi nghe thấy bụng cậu kêu rồi đó, cậu thật sự không ăn sao? Bánh bao nhỏ nhân thịt này ngon bá cháy luôn, bố tôi đã dậy từ rất sớm để xếp hàng mua cho tôi đó."
Tôi có một tật xấu.
Mỗi khi ăn được món gì ngon, tôi sẽ muốn chia sẻ với người khác, để nhận được sự đồng tình.
Khi ấy tôi lại có một cảm giác thỏa mãn như thể một báu vật ít người biết cuối cùng cũng được khám phá.
Dưới sự "tiếp thị" nhiệt tình của tôi, Hứa Dịch cuối cùng cũng dừng bút, nhìn về phía tôi.
Tóc mái của cậu ấy hơi dài, rủ xuống tự nhiên, che đi hàng lông mày.
Ánh mắt lãnh đạm.
Sống mũi cao thẳng, đường quai hàm căng chặt, yết hầu nổi bật.
Bộ đồng phục học sinh tay dài màu xanh trắng được cậu ấy mặc ngay ngắn, cổ tay áo đã bạc màu một chút.
Cả người trông hơi gầy, nhưng bờ vai lại rất rộng.
Tôi nhận ra cậu ấy hơi giống nam thần anime đời đầu, Rukawa Kaede.
Hứa Dịch làm bạn cùng bàn của tôi gần một tháng rồi, đây hình như là lần đầu tiên tôi nhìn cậu ấy kỹ đến vậy.
Tôi bất giác đỏ mặt.
Ánh mắt Hứa Dịch dừng trên tay tôi, đôi môi mỏng khẽ hé mở.
"Cảm ơn, nhưng tôi không cần sự thương hại của cậu."
Nói xong, cậu ấy cúi đầu, tiếp tục đắm chìm vào biển học.
Tôi ngượng ngùng đứng sững.
Cái gì chứ, cả cái tính khí quái đản này cũng giống Rukawa Kaede à.
Ai thèm bố thí cho cậu ấy chứ, tôi chỉ muốn chia sẻ đồ ăn ngon thôi mà!
Bình luận bay lại hiện ra, lần này là chế giễu.
【Hahaha, người này không có não sao? Cứ thế nói thẳng là bố thí cho học thần ư?】
【Chắc cô ta không nhìn thấy bình luận bay rồi muốn thử trở thành bạch nguyệt quang của học thần đâu nhỉ? Đúng là không biết tự lượng sức mình.】
【Bạch nguyệt quang của học thần nhà chúng ta là người khác rồi, những người khác đừng có mà bén mảng lại gần nhé.】
Mặt tôi càng đỏ hơn.
Vì tôi bị nói trúng tim đen.
Thế mà bình luận bay cũng phát hiện ra ý đồ nho nhỏ muốn ôm đùi người ta của tôi!
Doanh nhân công nghệ mới nổi của tương lai đó, chắc chắn rất giàu có.
Tôi muốn làm quen trước với cậu ấy thì có làm sao chứ...
Tôi đang tức giận, đột nhiên nghe thấy tiếng "ọt ọt" rất nhẹ.
Dường như là bụng của Hứa Dịch đang kêu.
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy.
Hứa Dịch khựng bút một chút, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục làm bài.
Nhưng tôi thấy rõ vành tai cậu ấy đã chuyển sang màu hồng.
Tôi thở dài một tiếng.
Thôi bỏ đi, so đo với một người không đủ ăn làm gì.
Tôi kéo kéo tay áo cậu ấy, dùng hết kinh nghiệm làm nũng với bố.
"Giúp tôi đi mà Hứa Dịch, tôi ăn không hết, lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ đó, cậu ăn giúp tôi đi."
Hứa Dịch không lên tiếng.
Tôi đẩy túi bánh bao nhỏ nhân thịt sang bàn bên cậu ấy, cậu ấy cũng không từ chối.
Chậc, thật là cứng đầu.
"Nhớ ăn đấy nhé, tôi đi vệ sinh đây."
Còn mười phút nữa là chuông reo vào tiết tự học buổi sáng.
Tiết tự học buổi sáng còn nối liền với tiết học đầu tiên, không đi vệ sinh bây giờ thì không kịp mất!
Khi quay lại chỗ ngồi, cả túi bánh bao nhỏ nhân thịt đã biến mất.
Tôi ngửi ngửi mùi trong không khí, không có mùi thịt.
Ơ, lẽ nào Hứa Dịch không ăn?
Cậu ấy không vứt đi đấy chứ?
Tôi vừa định hỏi, Diệt Tuyệt Sư Thái đã bước vào.
"Lấy bài kiểm tra hôm qua ra, ai chưa làm xong tự giác đứng xuống cuối lớp, đừng để tôi phải nói lần thứ hai."
Tôi sợ đến mức vội vàng cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lên lớp 12, thầy cô nào dạy học sinh cũng như đòi mạng vậy.
Đầu óc tôi quay cuồng cố gắng nghe Diệt Tuyệt Sư Thái giảng bài kiểm tra, đến khi cô giảng xong tôi đã quên béng mất chuyện bánh bao.
Tan học về đến nhà, bố tôi đang bận rộn trong bếp.
Trên bàn ăn đã bày bốn món.
"Oa, sườn xào chua ngọt."
Tôi phấn khởi đưa tay muốn gắp một miếng nếm thử thì bị mẹ tôi búng một cái vào trán.
"Đi rửa tay đi, đồ bẩn thỉu."
Tôi he he cười, đặt cặp sách xuống chạy đi rửa tay.
Quay lại ngồi vào bàn ăn, bố tôi bưng lên một bát canh bí đao nấu thịt viên lớn.
"Ăn cơm thôi!"
Tôi chắp hai tay lại: "Cảm ơn công sức của bố mẹ, con nhất định sẽ ăn hết sạch."
Gia đình ba người vui vẻ vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Bố tôi cười tủm tỉm hỏi tôi: "Sáng mai con có muốn ăn bánh bao nhỏ nhân thịt nữa không? Hôm nay con mang bánh bao nhỏ nhân thịt cho Tiểu Viễn, nó có bảo ngon không?"
Tiểu Viễn chính là thanh mai trúc mã của tôi, Lộ Trạch Viễn.
Vừa nghĩ đến cậu ta, món cá hố chiên trong miệng tôi liền mất ngon.
Tôi ấp úng trả lời: "Cũng được ạ."
Bố tôi cũng giống tôi, thích cho người khác ăn.
"Nhắc mới nhớ, lâu Tiểu Viễn rồi không đến nhà mình ăn cơm. Mấy đứa lớp 12 bận rộn và vất vả thật đó, Đường Đường con ăn nhiều vào."
Tôi và Lộ Trạch Viễn lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã là hai đứa nhóc mũm mĩm.
Cậu ta thích sườn xào chua ngọt bố tôi làm, tôi thích món chân giò hầm mẹ cậu ta nấu.
Hai đứa chúng tôi thường xuyên tụ tập ăn uống, lang thang khắp phố phường tìm kiếm những quán ăn ngon.
Sau này, như thể chỉ trong một đêm Lộ Trạch Viễn đã trổ mã, chiều cao tăng vọt lên một mét tám.
Cái bụng mỡ dễ véo được thay bằng cơ bụng, tóc đinh thì thành kiểu tóc vuốt keo sành điệu.
Người vây quanh cậu ta cũng từ tôi, Chúc Đường béo ú, biến thành hoa khôi Hạ Vãn Vãn.
Lộ Trạch Viễn và Hạ Vãn Vãn đi ăn đồ Tây không đến nhà tôi ăn sườn xào chua ngọt nữa.
Tôi cũng lén lút đi ăn thử một lần.