Mối tình bắt đầu từ chiếc bánh bao nhỏ

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bò bít tết tái sống, làm sao ngon bằng món thịt bò hầm cà chua, bò cà ri, bò nướng sa tế bố tôi làm chứ.

Điều khiến tôi tức giận hơn là, sáng cậu ta ăn sandwich Hạ Vãn Vãn mang đến, lại còn nói bánh bao nhỏ nhân thịt của tôi là món ăn của công nhân lao động.

Hạ Vãn Vãn còn nói mười cái bánh bao nhỏ nhân thịt đủ cô ấy ăn ba ngày.

Bốn mươi cân thì ghê gớm lắm sao?

Tôi một mét sáu, năm mươi lăm cân, tuy hơi mũm mĩm, nhưng khỏe mạnh biết bao, gió thổi không đổ đấy nhé!

Tôi hung hăng xúc một thìa cơm lớn vào miệng.

Tôi nhất định phải bỏ thói quen cho Lộ Trạch Viễn ăn, sẽ không bao giờ để ý đến cái tên "trọng sắc khinh bạn" này nữa!

Sẽ không bao giờ chạy theo sau cậu ta nữa!

Tôi đang ăn ngon miệng, bỗng bình luận bay bắt đầu hiện lên.

【Hả? Cô bé béo này chính là nữ phụ Chúc Đường sao? Gia đình cô ấy ấm cúng quá, sao sau này lại biến thành ra nông nỗi đó?】

【Có lẽ là vì vào phải đại học không tốt, bị người ta rủ rê làm hư.】

【Do cốt truyện cần thôi mà, cái c.h.ế.t của nữ phụ chính là yếu tố then chốt thúc đẩy nam nữ chính gặp lại đó! Đáng tiếc là bố mẹ nữ phụ vì cái c.h.ế.t của cô ấy, chưa đầy hai năm sau cũng lần lượt qua đời...】

Viên thịt trong miệng tôi "tách" một tiếng rơi vào bát.

Này, mấy cái bình luận bay kia nói rõ ra xem nào!

Tôi đẩy bát ra, lau miệng: "Con ăn xong rồi."

Sau đó chạy vào phòng ngủ khóa cửa lại, chuyên tâm nghiên cứu bình luận bay.

Theo bình luận bay, tôi là nữ phụ độc ác của thế giới này.

Thanh mai trúc mã Lộ Trạch Viễn là nam chính, hoa khôi Hạ Vãn Vãn là nữ chính.

Sau kỳ thi Đại học, tôi tỏ tình với Lộ Trạch Viễn nhưng bị từ chối.

Lộ Trạch Viễn nói, cậu ta và Hạ Vãn Vãn đã hẹn cùng vào một trường đại học, đợi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Trong cơn tức giận, tôi đã sửa nguyện vọng của cậu ta, khiến cậu ta và Hạ Vãn Vãn mỗi người một phương Nam Bắc, cách nhau hai nghìn kilomet.

Còn tôi, vì thành tích thi Đại học kém, lại muốn ở lại thành phố này giống Lộ Trạch Viễn, nên đã vào một đại học không tốt lắm.

Vì tôi, nữ phụ độc ác liên tục phá đám, nam nữ chính đã nảy sinh hiểu lầm.

Sau khi vào đại học, Lộ Trạch Viễn không còn yêu Hạ Vãn Vãn nữa.

Tôi lại tỏ tình lần nữa, cậu ta vẫn từ chối tôi.

Tôi tức giận, tìm một tên côn đồ ngày ngày lảng vảng ở đại học làm bạn trai, muốn chọc tức Lộ Trạch Viễn.

Nhưng Lộ Trạch Viễn căn bản không thèm để ý đến tôi, chỉ chuyên tâm học tập, muốn thi nghiên cứu sinh vào trường của Hạ Vãn Vãn.

Tôi dây dưa với tên côn đồ đến năm thứ tư đại học, rồi bị hắn ta lỡ tay siết c.h.ế.t trên giường trong một nhà nghỉ nhỏ.

Sau đó tên côn đồ ấy bỏ trốn.

Bố mẹ tôi hay tin tôi chết, gần như suy sụp.

Lộ Trạch Viễn vì tình nghĩa thanh mai trúc mã đã giúp đỡ bố mẹ tôi lo liệu mọi việc liên quan.

Tin tức nữ sinh đại học khỏa thân c.h.ế.t một cách kỳ lạ trong nhà nghỉ đã gây xôn xao dư luận.

Hạ Vãn Vãn, sinh viên sắp tốt nghiệp khoa báo chí, theo tiền bối của đơn vị thực tập đến phỏng vấn bố mẹ tôi.

Thông qua cái c.h.ế.t của tôi, nam nữ chính cứ thế gặp lại nhau.

Cả hai đều trở thành những người tốt hơn, không có sự quấy rầy của tôi, lần này bọn họ đã nhanh chóng yêu nhau.

Cốt truyện phía sau tôi còn chưa kịp xem, đã tức điên lên rồi!

Bình luận bay nói bố mẹ tôi sau khi tôi c.h.ế.t chưa đầy hai năm cũng lần lượt qua đời.

Đây là lấy cả nhà chúng tôi ra làm vật tế sao?

Có bị bệnh không vậy!

Tôi thừa nhận, tôi thực sự có chút hảo cảm với Lộ Trạch Viễn.

Dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu ta lại còn trưởng thành thành một soái ca tươi sáng có cơ bụng.

Nhưng mà cái kiểu sửa nguyện vọng, tìm côn đồ làm bạn trai, tôi tuyệt đối sẽ không làm đâu nhé!

Cho dù tôi thật sự tỏ tình rồi bị Lộ Trạch Viễn từ chối, thì cũng chỉ cần ăn vài bữa lẩu nướng là lành lại thôi.

Thế giới của một người mê ăn uống đơn giản là thế đó!

Cái gì mà cốt truyện nữ phụ chứ, tôi không đi theo là xong chuyện thôi mà!

Nghĩ thông suốt điểm này, tôi an tâm mở cửa phòng ngủ hét lớn: "Mẹ ơi, đừng dọn bàn, con lại đói rồi!"

Thời gian xả hơi duy nhất của học sinh lớp 12 là tiết thể dục.

Nam sinh chơi bóng rổ ba người, nữ sinh chơi cầu lông.

Những nữ sinh không tiện vận động thì có thể chọn xem nam sinh chơi bóng.

Vì vậy, thường thì hơn nửa lớp nữ sinh sẽ viện cớ là đến tháng, ngồi bên sân bóng xem.

Nam sinh dù lôi thôi đến mấy, trước đêm tiết thể dục cũng sẽ gội đầu, mang theo bộ áo bóng rổ yêu thích của mình.

Lộ Trạch Viễn ném chuẩn một cú ba điểm, vén áo bóng rổ vàng tím xen kẽ lên lau mồ hôi.

Cơ bụng của cậu ta khiến một loạt tiếng hét nhỏ vang lên.

Cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn về phía này.

Tôi theo ánh mắt cậu ta, nhìn về phía Hạ Vãn Vãn.

Hai người đang ngọt ngào nhìn nhau.

Trong lòng tôi bỗng nhiên có chút chua xót.

Giống như một cảm xúc không thuộc về tôi.

Tôi cố nén lại.

Nữ sinh bên cạnh nắm lấy cánh tay tôi, véo véo phần thịt mềm trên bắp tay tôi.

"Đường Đường, sao dạo này tớ thấy cậu và Lộ Trạch Viễn không nói chuyện với nhau nhiều vậy?"

Tôi ấp úng trả lời: "Đâu có, cũng bình thường mà."

"Cẩn thận thanh mai trúc mã của cậu bị Hạ Vãn Vãn cướp mất đó, con trà xanh đó mưu mẹo lắm."

Tôi suy nghĩ một chút.

"Vậy thì tớ chúc phúc cho họ thôi, hai người họ rất xứng đôi mà."

Dù sao thì người ta cũng là nam nữ chính.

"Không phải chứ, bây giờ Lộ Trạch Viễn đẹp trai như vậy, cậu cũng đành lòng sao?"

Thật ra tôi không muốn nói nhiều về Lộ Trạch Viễn, nếu không thì cứ cảm thấy mình sẽ bị cốt truyện g.i.ế.c chết.

Mối tình bắt đầu từ chiếc bánh bao nhỏ

Chương 2