Đúng lúc này tôi nhìn thấy Hứa Dịch.
Tôi đưa tay chỉ cậu ấy, chuyển hướng đề tài.
"Thật ra Hứa Dịch cũng rất đẹp trai mà, các cậu không ai nhận ra sao?"
Khác với những người khác, ngay cả khi chơi bóng, Hứa Dịch vẫn mặc đồng phục học sinh.
Khóa kéo được kéo thẳng thớm đến xương quai xanh, chỉ xắn tay áo lên đến bắp tay.
Tóc mái hơi dài bị mồ hôi làm ướt, đôi môi mím chặt.
Nữ sinh bĩu môi.
"Hứa Dịch á, cậu ta trông cũng được đó, nhưng mà ít nói quá, cứ âm u sao ấy, chơi bóng cũng bình thường."
"Với lại, những người học giỏi hình như đều quái gở thì phải, người khác mặc áo bóng rổ, có mỗi cậu ta mặc đồng phục thôi à."
Bình luận bay bùng nổ.
【Hai người này đang lải nhải cái gì vậy, phản diện là học sinh nghèo, ngày nào cũng không đủ ăn, làm gì có sức lực mà chơi bóng.】
【Đồng phục của phản diện ngày nào cũng giặt sạch sẽ, đó là bộ đồ tươm tất nhất của cậu ấy rồi, tiền mua áo bóng rổ thà dùng để mua thêm bánh bao chay còn hơn.】
【Đám nữ sinh lắm chuyện này thật phiền phức, thảo nào chỉ có nữ chính mới có thể trở thành bạch nguyệt quang trong lòng phản diện.】
【Mấy người cứ đợi mà xem khi phản diện trở thành doanh nhân công nghệ mới nổi đi, khí chất cao hai mét tám, đẹp trai ngút trời.】
【Hay là nữ chính thu hết cả nam chính và phản diện đi, có mỗi hai người thôi mà!】
Hả?
Tôi ngây người.
Hứa Dịch là phản diện? Hạ Vãn Vãn là bạch nguyệt quang của cậu ấy á?
Nhưng bình thường tôi đâu có thấy họ nói chuyện với nhau đâu...
Bình luận bay khiến tôi choáng váng.
Đúng lúc đó, trận đấu của Lộ Trạch Viễn kết thúc, cậu ta xuống sân.
Nữ sinh bên cạnh nhét một chai nước vào tay tôi, đẩy tôi một cái.
"Mau đi đưa nước cho Lộ Trạch Viễn đi, cố lên!"
Tôi loạng choạng một bước, đứng trước mặt Lộ Trạch Viễn.
Lộ Trạch Viễn nhìn thấy chai nước khoáng trong tay tôi, hai mắt sáng lên.
"Ôi, cuối cùng cũng chịu làm lành rồi sao? Tôi chỉ không lấy bánh bao nhỏ nhân thịt cậu đưa thôi mà, cậu còn chẳng thèm nói chuyện với tôi, đến sáng đi học cũng không đợi tôi đi cùng, đồ keo kiệt."
Kể từ khi biết mình là nữ phụ, tôi đã cố tình tránh mọi giao tiếp với Lộ Trạch Viễn.
Để thoát khỏi số phận c.h.ế.t thảm.
Nhưng lúc này, tôi chỉ ngơ ngác giơ chai nước lên.
" Tôi không định đưa nước cho cậu... là..."
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài sân bóng.
Cô gái vừa nhét nước vào tay tôi là ai?
Sao tôi lại không nhớ nổi!
Lớp chúng tôi có nữ sinh này sao?
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau lưng tôi.
Lộ Trạch Viễn mất kiên nhẫn.
"Thôi được rồi, cậu đừng giải thích nữa, cứng miệng thật đấy. Cậu biết mình sai là được rồi, vừa hay tôi đang khát."
Lộ Trạch Viễn vừa định đưa tay nhận chai nước khoáng, thì bên cạnh đồng thời có một cổ tay mảnh khảnh trắng nõn chìa ra.
"A Viễn, uống chai nước điện giải của tớ đi."
Hạ Vãn Vãn nghiêng đầu mỉm cười.
"Nước điện giải nhập khẩu từ nước ngoài đó nha~"
"Chúc Đường, không phải tôi kén chọn đâu, nhưng chai nước khoáng hai đồng một chai trong tay cậu, nói không chừng là nước máy đó, tốt nhất là nên uống ít thôi."
"Đưa nước cho người khác thì ít nhất cũng phải mua Evian hay gì đó chứ? Đúng không A Viễn?"
Lộ Trạch Viễn l.i.ế.m môi, nhận lấy chai nước điện giải được đóng gói tinh xảo từ tay Hạ Vãn Vãn.
"Có lý đó, Chúc Đường, cậu cũng bớt ăn uống mấy thứ rẻ tiền đó đi, không chừng còn có cơ hội giảm cân đó, đừng lúc nào cũng như con nhà quê vậy."
Hai người nhìn nhau cười, khiến tôi như một con hề vậy.
Có mấy đứa con trai lắm mồm bắt đầu trêu chọc.
" Đúng là có diễm phúc không nhỏ đó anh Lộ, chơi bóng một lúc mà đã có tận hai cô gái đưa nước."
"Mày ghen tị à? Chẳng phải nước trong tay con xe tăng kia vẫn còn sao, mày mau đi lấy đi."
"Tao không đi đâu, tao sợ con xe tăng đó bám lấy tao, hahaha."
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Mở miệng ra muốn nói nhưng lại chẳng phát ra được tiếng, hốc mắt tôi cay xè.
Bước chân như bị đóng đinh xuống đất.
Bình luận bay cuộn lên.
【Bị người ta sỉ nhục giữa chốn đông người à, tôi còn thấy xấu hổ giùm nữ phụ nữa là, đây chính là khởi đầu cho sự sa ngã của nữ phụ nhỉ?】
【 Đúng vậy, lẽ ra điểm của nữ phụ ít nhất cũng qua được ngưỡng điểm của trường đại học top đầu, chính vì phải chịu kích thích quá mạnh ở phân cảnh này nên mới bắt đầu ganh đua với nữ chính.】
【Không ăn uống để giảm cân, xin tiền bố mẹ mua đồ xa xỉ, ngày nào cũng chạy theo sau nam chính, hoàn toàn không học hành gì nữa, cuối cùng chỉ có thể vào đại học không tốt.】
【Thế cũng đáng đời nữ phụ, rõ ràng biết nam nữ chính xứng đôi vừa lứa, cô ta vẫn còn cố chen vào tự rước nhục.】
Không phải, rõ ràng tôi bị cốt truyện điều khiển mà!
Tôi không hề muốn đưa nước cho Lộ Trạch Viễn!
Lúc này.
"Bộp" một tiếng.
Một trong số những nam sinh lắm mồm ôm đầu kêu lên một tiếng thảm thiết.
"Đứa chó c.h.ế.t nào ném bóng vào tao!"
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng quả bóng bay tới.
Hứa Dịch một tay đút túi, mặt không cảm xúc, giọng điệu lãnh đạm.
"Xin lỗi, trượt tay."
Hứa Dịch tuy gầy, nhưng chiều cao trông khoảng một mét tám lăm, vai rộng chân dài.
Bình thường ở lớp cậu ấy âm u ít nói, nhưng về thành tích học tập lại là cưng của giáo viên, không ai dám chọc vào cậu ấy cả.
Nam sinh lắm mồm khẽ lẩm bẩm một câu "Mẹ kiếp", nhưng cũng không dám ném bóng trả lại.
Giây tiếp theo, trước mặt mọi người, một quả bóng khác lại đập vào đầu nam sinh lắm mồm thứ hai.
"A! Mày điên à Hứa Dịch!"
Hứa Dịch không hề nhúc nhích, vẫn giọng điệu bình thản như vậy.
"Xin lỗi, lại trượt tay."
Nam sinh bị trúng bóng cũng không ngốc.
"Mày rõ ràng cố ý!"
Hứa Dịch chớp chớp mắt.
" Tôi đã xin lỗi rồi, không hài lòng thì cậu có thể đi tìm giáo viên."
Ai dám đi tìm chứ, giáo viên chắc chắn sẽ đứng về phía cậu ấy.