Mối tình bắt đầu từ chiếc bánh bao nhỏ

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sử dụng não bộ cường độ cao, đến nỗi cân nặng cũng sụt xuống 54 kg.

Khiến bố mẹ tôi xót xa vô cùng.

Vì vậy, lời giải thích duy nhất cho việc thành tích giảm sút, chính là do cốt truyện ảnh hưởng.

Có một bàn tay vô hình, chậm rãi nhưng kiên quyết muốn đẩy tôi đến cái chết.

Dựa vào cái gì chứ!

Chỉ vì tôi là nữ phụ trong câu chuyện của người khác, mà tất cả mọi thứ của tôi đều phải phục vụ cho cốt truyện sao?

【Nữ phụ cứ trân trọng đi nhé, đây là lần cuối cùng cô thấy điểm số bắt đầu bằng số 5 đó.】

【Học thần đúng là đỉnh của chóp, thành tích này chẳng khác gì điểm tuyệt đối nữa rồi phải không? Đúng là tinh anh công nghệ tương lai có khác.】

Tôi nhìn sang điểm số của Hứa Dịch.

745.

Nếu như Hứa Dịch có thể giúp tôi thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện khi đối mặt với Lộ Trạch Viễn.

Vậy thì nếu cậu ấy kèm cặp tôi, có phải cũng có thể khiến thành tích của tôi không còn giảm sút nữa không?

Tôi như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Giọng nói không giấu được sự run rẩy.

"Hứa Dịch, giúp tôi với."

Hứa Dịch quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu giúp tôi học được không? Sẽ không làm tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu, cậu chỉ cần cho tôi mượn vở ghi chép, chỗ nào tôi không hiểu, lúc nào cậu rảnh thì chỉ bảo tôi mấy câu thôi là được rồi."

Dưới sự đe dọa của cái chết, mũi tôi cay xè, suýt chút nữa bật khóc.

Tôi sốt ruột nắm chặt ống tay áo của Hứa Dịch mà lay nhẹ.

"Trên đời này, chỉ có cậu mới có thể giúp được tôi thôi, thật đó."

" Tôi sẽ trả gấp đôi tiền học thêm, sẽ không để cậu chịu thiệt đâu."

Vẻ mặt Hứa Dịch trở nên nghiêm túc, nhưng vẫn lắc đầu.

"Xin lỗi..."

Tôi vội vàng giải thích: "Trả tiền không phải là để thương hại cậu, mà chỉ là trao đổi ngang giá thôi!"

Hứa Dịch khựng lại một chút.

"Ý tôi là, vở ghi chép của tôi có thể cậu sẽ không hiểu."

Cậu ấy tùy tiện đưa cho tôi một cuốn vở ghi chép môn Toán.

Tôi mở ra.

À... ừm...

Tôi chưa bao giờ thấy một cuốn vở ghi chép môn Toán nào lại súc tích đến thế này.

Cứ như thể Hứa Dịch chỉ cần liếc qua đề bài là đã có đáp án vậy.

Quả nhiên là học thần.

Tôi lập tức nản lòng.

Cuốn vở này tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, nói gì đến việc dùng nó để nâng cao thành tích.

Ôm lấy hy vọng cuối cùng, tôi hỏi Hứa Dịch.

"Vậy thì cậu có thể mỗi ngày cho tôi mượn một cuốn vở ghi chép mà cậu không dùng không, tôi mang về nhà... ừm... để trấn trạch..."

Giọng tôi càng nói càng nhỏ dần.

"Mấy bài bình thường tôi không biết làm, cậu có thể giảng giúp tôi được không..."

Lần này Hứa Dịch gật đầu: "Được."

Tôi lập tức vui vẻ hẳn lên.

"Để đổi lại, sau này mỗi ngày tôi sẽ mang cơm trưa cho cậu!"

Tôi vẫn luôn thấy Hứa Dịch buổi trưa chỉ ăn bánh màn thầu với củ cải muối cùng nước lọc, không biết cậu ấy dựa vào cái gì mà lại cao lớn đến thế.

Hứa Dịch vừa định mở miệng, tôi đã hung dữ ngắt lời cậu ấy.

Bắt chước giọng điệu của cậu ấy.

"Không được từ chối! Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là không thích mắc nợ ai cả!"

Nói xong tôi tự mình bật cười trước.

Hứa Dịch cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhỏ.

Tảng băng bắt đầu tan chảy.

Khiến tôi nhìn đến ngây người!

Tối hôm đó khi ăn cơm, tôi múc trước một phần tư mỗi món vào hộp cơm, rồi lại đơm thêm thật nhiều cơm.

Gạo Đông Bắc, thơm nức mũi luôn!

Ba tôi nghi hoặc.

"Cơm trưa ngày mai bố đã chuẩn bị xong rồi, sao con lại còn chuẩn bị thêm một phần nữa vậy?"

Tôi trực tiếp nói với ông ấy, trong lớp có một nam sinh, ngày nào cũng ăn bánh màn thầu mà vẫn thi được 745 điểm.

Tôi định bao luôn cơm trưa cho cậu ấy cho đến tận kỳ thi đại học.

Bố tôi nghe nói Hứa Dịch cao một mét tám lăm, có lẽ còn chưa đầy sáu mươi cân, suýt chút nữa rơi nước mắt.

“Vút” một cái đứng bật dậy.

"Đường Đường, con ăn trước đi, bố đi nướng thêm hai cái đùi gà kiểu Orleans cho thằng bé."

Vừa đi về phía bếp bố tôi vừa lẩm bẩm: "Tội nghiệp quá, sao có thể để thằng bé chỉ ăn màn thầu không thôi chứ."

Tôi chưa từng hỏi về gia đình Hứa Dịch, cậu ấy cũng chưa bao giờ nói.

Sống trên đời này, ai cũng có nỗi khổ riêng của mình mà.

Ngày hôm sau, tôi mang theo bốn hộp cơm nặng trịch đến lớp sớm.

Hứa Dịch vẫn là người đầu tiên đến lớp.

Cậu ấy lặng lẽ dựa vào cửa sổ học thuộc từ vựng.

Chỉ là hôm nay, dưới mắt cậu ấy có một quầng thâm, trông như đêm qua không ngủ ngon vậy.

Tôi chào một tiếng, rồi đưa hộp cơm cho cậu ấy.

"Cơm trưa yêu thương của bố tôi đó, phải ăn hết nha, không được lãng phí đồ ăn."

Hứa Dịch gật đầu, đưa qua một cuốn sổ tay.

Tôi mở ra.

"Đây là cuốn vở ghi chép mà tối nay cậu không dùng sao? Thực ra trước khi tan học cậu đưa cho tôi cũng..."

Giọng tôi nghẹn lại trong cổ họng.

Vở ghi chép là mới tinh, chữ viết ngay ngắn rõ ràng.

Mỗi cách giải bài tập đều chi tiết đến không thể chi tiết hơn.

Mọi điểm khó đều được đánh dấu bằng bút đỏ, có kèm chú thích.

Nếu nói cuốn vở hôm qua tôi thấy chỉ là nhà thô, thì cuốn hôm nay chính là Tử Cấm Thành.

Hứa Dịch cứ như thể tùy tiện đưa ra một tập giấy nháp, không hề bận tâm.

Giọng nói lạnh nhạt.

" Tôi nghĩ, như vậy cậu xem sẽ dễ hơn, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi."

Vậy nên quầng thâm dưới mắt cậu ấy là vì thức trắng đêm để soạn lại vở ghi chép sao?

Người này... Người này sao mà tốt thế.

Tôi ôm chặt cuốn vở vào lòng.

Tối nay về phải nói với bố, ngày mai làm món chân giò om tương cho Hứa Dịch! Ngày kia hầm bào ngư! Ngày mốt...

Hứa Dịch có thể khắc chế cốt truyện.

Kể từ khi dùng vở ghi chép của Hứa Dịch để ôn bài, và cậu ấy thỉnh thoảng giảng bài cho tôi.

Thành tích của tôi và cân nặng của cậu ấy đều tăng lên đều đặn.

Mối tình bắt đầu từ chiếc bánh bao nhỏ

Chương 6