GIỚI THIỆU:
Thôi Hà Châu đã trùng sinh hai lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận cưới ta.
Đến lần thứ ba, hắn rốt cuộc cũng chấp nhận.
Hắn không còn vì cứu tỷ tỷ trước mà bỏ mặc ta giữa vùng hoang vu hẻo lánh. Cũng không còn ghét bỏ vết bớt nơi đuôi mắt ta, mà nói đó là dấu hiệu ông trời ban để hắn nhận ra ta.
Ý chí hắn vẫn kiên định như trước, từ khu ổ chuột lê thân bò dậy, toàn thân phủ đầy băng tuyết, ngã rạp trước mặt ta, chờ ta – như hai kiếp trước – đỡ hắn dậy, đưa hắn về nhà.
Nhưng lần này, trời xanh đã xót thương, người đỡ hắn lại là tỷ tỷ ta.
Còn ta, ta cúi xuống nhặt một tiểu ăn mày còn thảm hại hơn hắn, mỉm cười nói:
“Ta sẽ nuôi đứa nhỏ này.”
Thôi Hà Châu ngơ ngác nhìn bàn tay ta lướt qua hắn, đôi mắt dường như ánh lên niềm vui quá đỗi – vui đến mức gần như sắp rơi lệ.
01
Ngày đông tuyết rơi, bầu trời u ám, mây chì nặng trĩu như đông cứng lại.
Người đi trước truyền tin trở về, nói rằng Hoàng Hà đã đóng băng, đường bị chặn không thể tiếp tục.
Tỷ tỷ khẽ thở dài, trong xe ngựa đưa tay vuốt nhẹ gương mặt ta đang lơ mơ vì buồn ngủ, rồi vén rèm dặn ra bên ngoài:
“Hãy tìm một khách điếm gần đây nghỉ tạm, Chân nhi cũng mệt rồi.”
Ta bò dậy từ trên đùi tỷ, ghé người bên cửa sổ mà ngắm nhìn.
Tuyết rơi dày đặc đến nỗi như cả tầng mây cũng đông cứng. Ven đường, rất nhiều kẻ ăn mày co rúm trong những căn lều rách nát, run lẩy bẩy. Có vài thương nhân tốt bụng mang canh thừa cơm nguội của khách đến bố thí.
Đám ăn mày lập tức ùa tới tranh giành, tựa như bầy kiến, chẳng mấy chốc đồ ăn bị cướp sạch.
Chỉ có hai người không hề động đậy.
Một người dường như khinh thường mà chẳng buồn tranh giành, người còn lại thì gầy gò đến mức không còn sức đứng dậy, tóc tai bù xù, co quắp nơi góc lều.
Tỷ tỷ ghé sát, tay che trán ta rồi nhẹ kéo về phía sau, gọi nhũ mẫu mang đến một chiếc mũ lông thỏ đội lên đầu ta.
“Gió lạnh thế này mang đầy âm khí, nếu để trúng gió mà ốm thì chẳng hay ho gì đâu.”
Đợi đến khi quấn ta kín như đòn bánh tét, tỷ mới an tâm dìu ta xuống xe.
Nào ngờ, vừa đặt chân xuống đất, một bóng người đổ ập trước mặt, bàn tay vội vã tóm lấy áo choàng của ta, sức lực mạnh đến nỗi suýt kéo cả ta ngã nhào vào người hắn.
“A!” Tỷ tỷ giật mình, vội ôm lấy ta, mày khẽ chau khi nhìn thiếu niên hôn mê trên nền tuyết.
Nhũ mẫu liếc nhìn một cái, không khỏi cảm thán:
“Ôi chao, đáng thương quá! Trên người toàn vết bầm tím, hẳn là từng bị đánh đập thậm tệ.”
Tỷ tỷ vốn tín Phật, không đành lòng nhìn thấy cảnh khổ nạn. Nhìn khắp nơi lưu dân dật dờ, nàng lập tức lấy tiền sai người dựng một quán cháo phát chẩn, rồi đỡ lấy thiếu niên vẫn bám chặt vạt áo ta không buông.
Còn ta, từ đầu đến cuối không hề đưa tay ra, chỉ lặng lẽ dõi theo.
Chợt, ta hỏi:
“Tỷ tỷ, tỷ định nuôi kẻ ăn mày bẩn thỉu này sao?”
Hàng mi thiếu niên đang khép chặt khẽ run lên một cái.
Tỷ tỷ bất lực bật cười, nhẹ véo khóe môi ta:
“Chân nhi, nói năng phải biết kính trọng, bất kể người ta xuất thân thế nào, hiểu chưa?”
Nàng trầm ngâm giây lát rồi dịu giọng:
“ Đúng lúc quân doanh của cữu cữu đang chiêu mộ thiếu niên lưu dân để bồi dưỡng, nếu đã hữu duyên gặp gỡ, sao không đưa hắn về, cũng coi như tích chút công đức.”
Ta nhân lúc còn nhỏ, chẳng buồn nghe tỷ tỷ lải nhải, vùng tay ra chạy về phía đám ăn mày trong căn lều rách. Chỉ vào một tiểu khất cái gầy trơ xương, ta cong mắt cười khúc khích như thể thấy trò vui:
“Tỷ tỷ đã nhặt một người, ta cũng muốn nuôi một đứa! Ta chọn đứa này!”
Không ai để ý, nhưng ta trông thấy rõ ràng: thiếu niên bên cạnh tỷ tỷ, vốn đang nhắm chặt mắt giả vờ hôn mê, nghe câu nói ấy liền đột ngột mở mắt, ngơ ngác nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy khó tin.
02
Âm thầm quan sát kỹ thần sắc thiếu niên kia, ta liền xác định hắn chính là kẻ tên Thôi Hà Châu – người đã liên tục xuất hiện trong những giấc mộng của ta suốt mấy tháng nay.
Những giấc mơ đó đứt quãng rời rạc, tựa hồ kể về một câu chuyện trong sách.
Trong mộng, ta là một muội muội đáng ghét: đuôi mắt có một vết bớt khiến dung mạo kém sắc, tính tình lại kiêu căng, tùy hứng, thấy gì thích đều muốn đoạt, kể cả tâm của người tỷ tỷ yêu – Thôi Hà Châu.
Thôi Hà Châu, từ nhỏ bị ta bám riết, vậy mà dù hắn đã trùng sinh hai lần vẫn không thoát khỏi vận mệnh cưới ta.
Ở hai kiếp đó, hắn làm đủ điều tệ bạc: bỏ mặc ta nơi hoang sơn dã lĩnh, suýt chút nữa bị dã thú xé xác; hay từng lần trào phúng dung mạo ta, khiến ta tự ti đến mức phải dán hoa điền che vết bớt, cả tin lời lũ lang băm bôi thuốc loạn xạ, khiến da thịt thối rữa, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ta khi ấy, sống c.h.ế.t cũng phải gả cho hắn, như thể trúng phải cổ độc.