Hai kiếp yêu hận dây dưa trong mộng, từng người, từng cảnh, ta đều quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
Vậy nên khi nghe tiểu đồng ngoài xe nói câu quen thuộc: “Hoàng Hà đã đóng băng, chúng ta bị kẹt lại ở trấn nhỏ phủ đầy tuyết này ”, ta lập tức bừng tỉnh, vội vén rèm nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, ta thấy Thôi Hà Châu lúc niên thiếu.
Ta vốn sinh tính hiếu kỳ, thích nghe chuyện thần quái, ma mị, luân hồi. Gặp cảnh mộng và thực giao thoa như thế, ta không những chẳng sợ hãi mà trái lại còn nôn nao muốn thử.
Trong mộng ta ngu xuẩn đến mức yêu say đắm một kẻ không hề tôn trọng mình.
Vậy thì ở hiện tại, ta sẽ khiến Thôi Hà Châu ở kiếp thứ ba này trắng tay, chẳng còn gì cả.
Ta đưa mắt nhìn về tiểu khất cái vừa được ta nhặt về, hắn nằm trên giường, đã uống thuốc nhưng vẫn mê man. Dường như có cơn bất an quấy nhiễu, ngón tay khô gầy khẽ run lên.
Ta vươn tay, nhẹ nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn. Hắn như được truyền chút ấm áp, đôi mày đang nhíu chặt chậm rãi giãn ra.
Ta khẽ cong môi, cười khẽ.
Để xem ta nuôi dưỡng đối thủ tương lai của Thôi Hà Châu thành người còn quyền thế hơn hắn thế nào. Rồi khi ấy, tỷ tỷ nhất định sẽ yêu người tên Chu Khách này.
Đến lúc đó, Thôi Hà Châu mất đi nữ nhân hắn yêu, tiền tài quyền thế cũng không bằng người khác.
Nhất định hắn sẽ khóc đến mức rất đáng xem.
03
Nói là muốn nuôi dưỡng Chu Khách thật tốt, nhưng thực ra ta vốn chẳng hề giỏi chuyện này.
Từ trước đến nay, ta chưa từng nuôi sống nổi thứ gì. Mỗi lần nhặt mèo con hay chó con về, cuối cùng đều là tỷ tỷ thấy không đành lòng mà thay ta chăm sóc.
Thứ duy nhất ta nuôi tốt, e là mấy con búp bê bằng lụa là mà thôi.
Vì thế lần này ta hạ quyết tâm, xắn tay áo, thề phải đích thân làm đến nơi đến chốn!
Nào ngờ, ngay từ lúc bắt đầu đã rối tinh rối mù.
“Ôi chao, tiểu thư của ta! Tắm rửa thì không cần người tự mình làm đâu! Hắn… hắn là nam hài mà!”
Nhũ mẫu bưng chậu nước bước vào, trông thấy ta đang ghì chặt thiếu niên đang hoảng loạn trong bồn tắm, tay còn cầm lược định chải tóc cho hắn, bà hốt hoảng đến nỗi không biết phải làm sao.
Ta lại chẳng thấy có gì lạ, tự nhiên coi hắn như búp bê của ta, muốn làm gì cũng được.
Ta nghiêm túc từng chữ, từng lời:
“Hắn là của ta.”
Làm gì cũng được.
Nói rồi, ta nâng lấy gương mặt ướt sũng đang cứng đờ của thiếu niên, áp sát, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của hắn.
“Ngươi tên Chu Khách. Từ nay ta chính là tiểu thư của ngươi, ngươi phải vĩnh viễn nghe lời ta.”
Bên mép bồn tắm, ngón tay thiếu niên bấu chặt đến trắng bệch.
Ta ngang ngược ra lệnh:
“Gật đầu mau.”
Hắn nhìn ta giây lát.
Rồi chậm rãi gật đầu.
Ta hài lòng nở nụ cười, giơ cao chiếc lược:
“Được rồi, bây giờ ta muốn chải mái tóc rối bù của ngươi cho thật đẹp, không được nhúc nhích.”
Chu Khách cố gắng thả lỏng thân mình, quần áo ướt sũng dập dềnh trên mặt nước.
Nhưng ta đã đánh giá quá cao bản thân. Vừa chải được mấy đường, bỗng thấy có thứ gì đó bò lổm ngổm trong tóc hắn, ta hoảng hốt hất lược, đẩy mạnh hắn sang một bên.
“A! Có chí! Ghê quá!”
Nhũ mẫu vội bế ta lên:
“Ôi ôi, tiểu thư kiều quý của ta, sao có thể làm loại việc dơ bẩn này chứ. Đủ rồi, chơi một chút thì bỏ đi, để nô tỳ làm cho.”
Thế nhưng chẳng rõ lời nào của nhũ mẫu đã chạm đến nỗi sợ hãi sâu kín trong Chu Khách, hắn đột nhiên hoảng loạn như thể sợ ta sẽ ghét bỏ mình. Thấy chiếc kéo trong giỏ bên bồn tắm, hắn vội chộp lấy, luống cuống cắt tóc.
Mấy nhát kéo vụng về, thậm chí làm xước cả da mặt, m.á.u theo từng lọn tóc rơi xuống, loang lổ trên mặt nước.
Ta và nhũ mẫu đều sững sờ.
Hắn nắm chặt kéo, mái tóc đã bị cắt nham nhở, dáng vẻ như con sói con lạc bầy, vừa yếu ớt vừa cứng cỏi, chỉ biết vô phương nhìn ta, chẳng biết phải làm sao để lấy lòng.
Tỷ tỷ nghe thấy tiếng động vội chạy đến, trông thấy cảnh này cũng sững người. Nàng nhìn cây kéo trong tay thiếu niên, đôi mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, dịu giọng dỗ dành ta:
“Chân nhi, muội thích tự nuôi một tiểu bằng hữu sao? Để tỷ tỷ đổi cho muội một người khác nhé, được không?”
Ngoài cửa, Thôi Hà Châu đã được tắm rửa sạch sẽ đứng đó, nhìn ta, còn mỉm cười dịu dàng.
Ta thoáng chột dạ, định mở miệng nói hắn không xứng. Nhưng phía sau vang lên tiếng bước chân, ta đột ngột bị kéo khỏi vòng tay tỷ tỷ, cả người đổ ập vào lồng n.g.ự.c gầy gò ướt lạnh.
Giọng thiếu niên khàn khàn như bị tổn thương, nhưng đầy cố chấp:
“Tiểu thư. Của ta.”
Ánh mắt Thôi Hà Châu thoáng tối lại.
Ta nghiêng đầu, gõ nhẹ vào trán Chu Khách:
“Ngốc, phải nói—Ta, của tiểu thư.”
Đôi mắt u tối của hắn bỗng sáng lên như được thắp lửa.
“Ừm.”
Hắn gật đầu.